Đường vân màu bạc lượn vòng mà lên. Khi Lam Hiên Vũ mới chỉ có nhất hoàn, đường vân màu bạc này còn rất lộn xộn, nhưng lúc này, thoạt nhìn nó đã mơ hồ hiện ra hình lưới, mỗi ô lưới đều là hình bầu dục, vô cùng kỳ dị. Hơn nữa, số đường vân cũng nhiều hơn trước.
Lúc này ngân văn Lam Ngân Thảo nhìn qua rất ưu nhã động lòng người, đường vân màu bạc đã thay dổi rất có quy tắc, vừa nhìn đã thấy khác, tăng lên rõ ràng. Mà thứ làm cho Lam Hiên Vũ giật mình hơn nữa còn ở phía sau, theo ngân văn Lam Ngân Thảo phóng thích, hồn hoàn cũng xuất hiện theo.
Thứ Lam Hiên Vũ thấy là hai cái hồn hoàn bay lên từ dưới chân, nhưng thứ làm cho hắn khiếp sợ chính là màu sắc của hai cái hồn Hoàn này. Màu vàng, hai cái hồn hoàn đều là màu vàng!
Phải biết rằng, hồn hoàn đầu tiên của hắn hắn là màu trắng đó! Màu trắng không phải đại biểu cho mười năm sao? Tuy hắn vẫn luôn cảm thấy uy lực của hồn kĩ không chỉ là cấp độ mười năm, nhưng màu sắc hồn hoàn vẫn luôn ở đó, mà lúc này, cả hai cái hồn hoàn đều là màu vàng, làm gì còn chút bóng dáng nào của màu trắng?
Đây là có chuyện gì?
Hồn Hoàn sẽ tiến hóa, từ tầng thấp tiến hóa đến cao, việc này cần hồn sư tiến hành những tu luyện đặc thù. Truyền Linh Tháp cũng nơi cho hồn sư tiến hành tu luyện, thế nhưng là cần tiêu phí vô cùng lớn, còn phải xem vận khí. Mà văn bản là Lam Hiên Vũ cũng không có đi Truyền Linh Tháp a, hồn hoàn lại cứ như vậy mà nâng tới cấp độ trăm năm một cách khó hiểu, hơn nữa một lát liền xuất hiện hai cái màu vàng. Nói cách khác, hiện tại hắn đã là một gã đại hồn sư có được hai cái hồn hoàn trăm năm rồi, có nghĩa là thực lực của hắn sẽ có những biến hóa long trời lở đất a. Sự biến hóa này, quả thực đã cho Lam Hiên Vũ phải trợn mắt há mồm.
Lam Hiên Vũ lại vội vàng nâng lên tay phải, đem Kim văn Lam Ngân Thảo phóng thích ra ngoài. Kim văn Lam Ngân Thảo phóng lên như diều gặp gió, bề ngoài thì gần như giống hệt với ngân văn Lam Ngân Thảo, phía trên đường vân maud vàng cũng trở nên quy tắc, cũng là hiện lên hình lưới.
Lam ngân thảo ở hai tay đều trở nên cứng cáp hơn rồi, đường vân cũng đã rất có quy tắc, điều này đã làm cho Lam Hiên Vũ vui mừng quá đỗi. Không cần thử công kích hắn cũng biết thực lực của mình đã tăng lên trên phạm vi lớn. Na Na cũng kinh ngạc mà nhìn những biến hóa của Lam Hiên Vũ. Khi nàng nhìn thấy đường vân trên hai loại lam ngân thảo thì cả người không khỏi hơi khẽ chấn động, trong đầu nàng dường như có thứ gì đó đã bị xúc động, một kinh ngạc không nói ra được thành lời.
Nhưng khi nàng cẩn thận đi suy nghĩ thì nàng lại phát hiện mình không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì, chỉ là cảm giác thân thiết với Lam Hiên Vũ lại tăng lên vài phần.
"Na Na lão sư, sao hồn hoàn của ta lại đều biến thành trăm năm vậy? Bọn chúng vẫn là tự động xuất hiện a! Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng dung hợp hồn linh." Lam Hiên Vũ kinh ngạc mà nói với Na Na.
Ánh mắt Na Na khẽ đổi, nàng trầm giọng nói: "Hiên Vũ, không được nói cho bất cứ ai biết là ngươi không có hồn linh, hồn hoàn lại tự động xuất hiện, rõ chưa."
Lam Hiên Vũ sững sờ, vội vàng truy vấn: "Na Na lão sư, người biết đây là có chuyện gì đúng không?
Người cho ta nói một chút đi."
Na Na lắc đầu, nói: "Bây giờ còn không phải lúc ngươi nên biết. Đợi lúc nào lão sư cảm thấy ngươi có thể biết lão sư sẽ nói. Thực lực ngươi bây giờ còn chưa đủ để bảo vệ bí mật này. Dù sao, người trên thế giới này cũng không hoàn toàn là người tốt."
"A." Lam Hiên Vũ có chút thất vọng, nhưng nhìn vẻ nghiêm trọng này của Na Na hắn vẫn vội gật gật đầu, đáp ứng nàng sẽ không nói ra chuyện này.
"Đến đây đi, thử tác dụng của hồn hoàn thứ hai nào, xem một chút còn có thay đổi gì không. Tay trái tới trước." Na Na nói.
Lam Hiên Vũ vội vàng gật đầu, thu hồi kim văn Lam Ngân Thảo, sau đó thúc giục hồn hoàn đầu tiên trên tay trái. Một màn kỳ dị xuất hiện, khi hồn kỹ khống chế thủy nguyên tố được phát động, ngân văn lam ngân thảo đột nhiên trở nên trong suốt, hiện ra màu băng lam nhàn nhạt, phía trên là ngân văn quấn quanh, cực kỳ xinh đẹp.
Ngân văn Lam Ngân Thảo lúc này giống như thủy tinh sáng long lanh, bên trong tràn đầy thủy nguyên tố nồng đậm. Lam Hiên Vũ lập tức cảm thấy thủy nguyên tố trong không khí đang như trăm sông đổ về một biển mà vọt tới phía mình, nhiều hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. Cái này chính là tác dụng của hồn hoàn trăm năm a.
Tinh thần lực của hắn vốn đã cường đại nên rất nhớn việc khống chế là rất dễ dàng, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã cảm thấy năng lực của mình có tiến bộ rất lớn.
Trước kia, hắn cũng chỉ là để ngân văn Lam Ngân Thảo bao trùm bàn tay của mình rồi phát động khống chế thủy nguyên tố, cũng không để cho ngân văn Lam Ngân Thảo trực tiếp tham dự chiến đấu, bởi vì cây cỏ như nó thì thật sự là quá yếu ớt, gần như vô dụng.
Nhưng sau khi tiến hóa, rõ ràng ngân văn Lam Ngân Thảo đã trở nên cứng cỏi hơ rất nhiều, đã có thể dung nạp thêm rất nhiều thủy nguyên tố, bản thân nó cũng giống như một kiện vũ khí. Lam Hiên Vũ quơ múa, lại mộ cảm giác như mình đang cầm một chiếc gậy băng.
"Hồn hòm thứ hai." Na Na nói.
Suy nghĩ của Lam Hiên Vũ khẽ động, hồn hoàn thứ hai bay lên ngay sau đó, mà chỉ nháy mắt sau đó hắn đã trợn mắt há hốc mồm.
Hắn đã thành thói quen với việc ngân văn Lam Ngân Thảo mang đến cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, mỗi lúc như vậy hắn đều thấy mình rất hòa hợp với thủy nguyên tố, hơn nữa hắn cũng có thể làm cho thủy nguyên tố cùng Băng nguyên tố tự do chuyển đổi.
Thế nhưng, trong nháy mắt hồn hoàn thứ hai của hắn bay lên thì tất cả đều trở nên không còn giống vậy.
Cảm giác trong trẻo mà lạnh lùng trong cơ thể chợt biến mất, hồn hoàn đầu tiên rút về, lam ngân thảo vẫn đang hiện ra màu băng lam cũng theo đó mà xuất hiện biến hóa long trời lở đất.
Một đạo quang mang hỏa hồng sắc bây lên từ lòng bàn tay hắn, ngân văn Lam Ngân Thảo lập tức trở thành một mảnh đỏ bừng, giống như đang từ ngọc bích biến thành hồng bảo thạch. Nhiệt độ trong phòng tu luyện cũng tăng kịch liệt, ngọn lửa nhàn nhạt vây quanh ngân văn Lam Ngân Thảo, chung quanh, hỏa nguyên tố cũng dần tụ tập về hướng Lam Hiên Vũ.
Điều này... sao có thể chứ?!
Lam Hiên Vũ có nằm mơ cũng không nghĩ ra hồn hoàn thứ hai lại mang đến biến hóa như thế. Theo hắn nghĩ thì hồn kỹ thứ hai của ngân văn Lam Ngân Thảo hẳn là một hồn kỹ tăng phúc cho băng thuộc tính, tựa như băng triều của Đống Thiên Thu Băng, có thể làm cho việc khống chế thủy nguyên tố trở nên càng mạnh hơn nữa.
Nhưng mà ai biết, cái hồn hoàn thứ hai này lại không có chút quan hệ với thủy nguyên tố hay băng nguyên tố, mà thứ vừa ra tới chính là một mảnh hỏa nguyên tố nồng đậm.
Thủy hỏa bất dung a!
Hắn còn chưa từng nghe có người có thể đồng thời khống chế hai loại nguyên tố này, nhưng đây lại còn là hai hồn kỹ của cùng một võ hồn. Quả thực việc này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.
Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, không phải do hắn không tin. Mà tất cả mọi thứ đã nói cho hắn biết: Đúng, hồn kỹ thứ hai của ngươi đúng là khống chế hỏa nguyên tố.
Đối với cái này, Lam Hiên Vũ thật là có chút dở khóc dở cười. Hắn vốn cảm thấy võ hồn của mình sẽ trở nên cường đại nhờ huyết mạch tiến hóa, nên hồn kỹ cũng theo đó mà trở nên càng mạnh hơn nữa. Nhưng mà ai biết, sự thật lại hoàn toàn đi ngược với kỳ vọng của hắn.
Hắn cũng không thấy hồn kỹ thứ hai là khống chế hỏa nguyên tố tốt ở chỗ nào. Có thể khống chế hai loại nguyên tố cũng không có nghĩa là sẽ cường đại a! Thủy nguyên tố cùng hỏa nguyên tố vẫn luôn đối lập lẫn nhau, tất nhiên sẽ không thể đồng thời sử dụng, như lúc hắn vừa mới phóng xuất ra hồn kỹ thứ hai thì hồn kỹ đầu tiên sẽ trực tiếp thu hồi. Nói cách khác là hai hồn kỹ này của hắn sẽ không thể hỗ trợ lẫn nhau.
Đây là việc Lam Hiên Vũ rất không hy vọng thấy. Thứ hắn hy vọng đương nhiên là hồn kỹ có thể phụ trợ lẫn nhau, nhờ đó mà phát huy ra tác dụng lớn hơn nữa.
"Thủy hỏa bất dung, thủy hỏa bất dung a! Na Na lão sư, làm sao lại biến thành như vậy?" Lam Hiên Vũ mang vẻ mặt buồn rười rượi mà nhìn Na Na, trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của hắn đã rơi vào đáy cốc.