Dịch: Đức Thành
Quý Hồng Bân không có đi quấy rầy Lam Hiên Vũ, chỉ là đem tinh thần tập trung ở trên người hắn, cảm thụ những biến hóa của hắn. Rất nhanh Quý Hồng Bân đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Lam Hiên Vũ bắt đầu biến hóa, thân hòa độ của hắn vẫn là tương đối lớn đó chứ! khí huyết toàn thân Lam Hiên Vũ cũng dần trở nên sôi động hơn rất nhiều. Đây thật sự là một tin tức tốt.
So với Lam Hiên Vũ, tuy Tiền Lỗi cùng Lưu Phong cũng đều có cảm giác đối với sinh mệnh năng lượng, nhưng cảm giác của bọn hắn lại yếu hơn rất nhiều, cũng không khác những hồn sư thông thường là mấy.
Băng Thiên Lương ngồi ngay ghế ngoài cùng dãy với Lam Hiên Vũ, hau người chỉ cách nhau một vị trí. Băng Thiên Lương cũng là lần đầu tiên đến Đấu La Tinh, lúc này hắn cũng cảm nhận được bản thân đang biến hóa, nhìn sang phía Lam Hiên Vũ lại càng không khỏi kinh ngạc. Trong suy nghĩ của hắn, trong tất cả đệ tử tới thi vòng hai lần này thì người đáng được hắn đánh giá cao nhất đúng là Lam Hiên Vũ. Hắn nhìn thấy Lam Hiên Vũ nhắm mắt lại với một bộ dạng rất hưởng thụ, nương theo sự hô hấp, ngực đã có chút nhấp nhô. Tên này... Luôn không giống người thường.
Mười phút thời gian rất nhanh đã trôi qua, dây an toàn chậm rãi buông lỏng, âm thanh hướng dẫn cũng lại bắt đầu vang vọng.
"Vô cùng cảm ơn các vị hành khách phối hợp, hoan nghênh mọi người tới Minh Đô - Đấu La Đại Lục - Đấu La Tinh! Minh đô là thủ đô của liên bang, là trung tâm chính trị của toàn Liên bang. Tòa thành thị này có lịch sử đã hai vạn năm, nhiều lần đảm nhiệm..."
Trong tiếng hướng dẫn quảng bá, các hành khách nhao nhao đứng dậy mà hoạt động thân thể đã có chút cứng ngắc, sau đó bắt đầu lấy hành lý của mình mà rời đi. Đám người Lam Hiên Vũ thì đều không có mang theo cái gì lớn, bởi vì chẳng qua là đến thi vòng hai mà thôi, đám hài tử này chỉ mang theo một ít quần áo tùy thân. Hai thân đồng phục thêm một ít nội y là đủ. Hành lý của nam hài tử thực sự rất đơn giản.
Lúc này Quý Hồng Bân đã đứng lên đi tới bên người Lam Hiên Vũ. Đúng lúc hắn vừa mới mở to mắt mà thốt ra: "Thật thoải mái!"
Quý Hồng Bân cúi đầu hỏi hắn: "Có cảm thụ gì?"
Lam Hiên Vũ nói: "Sinh mệnh năng lượng cực nồng đậm, hình như bọn chúng vẫn một mực bao quanh ta, sau đó liền thấm vào thân thể, rất thoải mái, toàn thân ấm áp."
Nói xong hắn cũng đứng dậy, không có chút cảm giác cứng ngắc thân thể khi ngồi lâu như những người khác, toàn thân vẫn rất ấm áp, dường như trong tất cả xương cốt tứ chi đều có một luồng nhiệt lưu chảy xuôi, thập phần thoải mái dễ chịu, ngay cả đôi mắt cũng đã trở nên sáng ngời thêm vài phần.
...
Mặt hồ nước khổng lồ màu xanh lam chợt khẽ rung nhẹ, sinh mệnh năng lượng nồng đậm trên mặt hồ dường như kích động lên, ở nơi giữa hồ nước khổng lồ này có một thứ như trụ chống trời cao vút tới tận mây xanh.
Nếu nhìn kỹ một chút là có thể phát hiện, cái kia căn bản không phải kiến trúc gì, mà là một thân cây thẳng tắp khổng lồ đâm lên mây thẳm. Cái thân cây này cao bao nhiêu thì dùng mắt thường rất khó có thể nhìn ra nổi, trên những cành cây mơ hồ có từng tầng quang mang lục kim sắc chớp động lóe sáng. Những tia quang mang lục kim sắc đó ngẫu nhiên còn có thể bồng bềnh trên cành cây rồi bay xuống mặt nước trong chốc lát, sau đó lại một lần nữa bay trở về thân cây lớn không biết tới mức nào kia.
"O o o n g~~~~~~"
Đúng lúc này, một tiếng kỳ dị truyền đến từ trên mặt hồ, ngay sau đó, lấy thân cây khổng lồ kia làm trung tâm, một vòng rung động cực lớn bỗng nhiên kích động lên, lập tức hóa thành từng đợt sóng gợn trong không khí mà phóng đi bốn phương tám hướng. Cùng lúc tầng sóng đó xuất hiện, trên thân cây khổng lồ cũng lóe ra vài thứ, kia rõ ràng là nguyên một đám quang cầu màu vàng lục lớn chừng nắm tay. Bọn chúng bắn ra từ thân cây rồi, hình thành một mảng mưa ánh sáng màu vàng lục khổng lồ, quay chung quanh tại thân cây rồi lại bắn ra phía ngoài, sau đó lại co rút vào phía trong như đang hô hấp một cách kỳ diệu.
Tầng sóng lớn màu lam sẫm cũng đã hóa thành vàng lục dưới sự bao phủ của tầng quang mang, mang theo một đợt sinh mệnh năng lượng nồng đậm chưa từng có mà đánh về phía bờ hồ.
Bên hồ có từng tòa kiến trúc kiểu dáng phong cách cổ xưa, những kiến trúc này vừa nhìn liền thấy có rất nhiều cái lâu lắm rồi, phong cách cổ xưa trang nghiêm nhưng lại không có bất kỳ dấu vết tổn hại nào. Có thể thấy được người kiến tạo năm đó đã phải dụng tâm tới mức nào khi kiến tạo nên chúng. Mắt thấy tầng sóng lớn sắp bao trùm dãy kiến trúc bên bờ hồ, đột nhiên một tầng kim sắc quang mang nhàn nhạt bay lên từ bên cạnh bờ ngăn lại hoàn toàn cơn sóng lớn. Tầng sóng trùng kích lên màn quang mang kim sắc liền dội ngược trở lại mà đập vào làn sóng kế tiếp, trong lúc nhất thời, mặt hồ màu lam trở nên sôi trào cuồn cuộn.
"Đây là thế nào?" Mười mấy đạo thân ảnh từ trong mây mù bay vụt mà xuống, lơ lửng trên mặt hồ đang kịch liệt kích động. Trên mặt tất cả đều lộ vẻ khiếp sợ.
Một Trưởng lão trong đó nhíu chặt lông mày, chắp tay trước ngực, một tầng lục sắc quang mang nhàn nhạt từ trên người hắn phóng thích ra phía ngoài. Trong không khí, nguyên một đám quang cầu màu vàng lục lập tức phân ra một ít mà quanh quẩn bên thân thể hắn, tản ra khí tức mơ hồ như đang hưng phấn.
"Vĩnh Hằng Chi Thụ làm sao vậy? Làm sao lại đột nhiên ba động sóng lớn, hơn nữa còn tỏa ra sinh mệnh năng lượng nồng đậm như thế? Đây quả thực là như là sinh mệnh triều tịch, trước giờ chưa từng có a!"
"Đúng vậy a! Hình như trong lịch sử ghi chép cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy, có phải chuyện gì xảy ra rồi không? Nhưng những năm gần đây, Liên bang vẫn một mực kiểm soát giảm bớt các loại công nghiệp ô nhiễm trên mẫu tinh, gieo trồng cây cối trên phạm vi lớn chính là vì bảo vệ hoàn cảnh mẫu tinh, hoặc có thể nói chính là vì bảo vệ Vĩnh Hằng Chi Thụ. Theo đạo lý mà nói thì hẳn không nên có tình huống năng lượng Tinh Cầu trút xuống như vậy mới đúng."
"Mọi người đừng vội lo lắng, nói không chừng đây lại là biến hóa tốt. Đợi Thụ lão cảm nhận xong rồi hãy nói."
Sau một lát, lão giả kia chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ta vừa trao đổi một lát với Sinh mệnh tinh linh. Bọn chúng truyền lại cho ta chỉ có sự hân hoan, có vẻ là Vĩnh Hằng Chi Thụ đã xảy ra một ít biến hóa tốt. Hẳn không phải là chuyện xấu. Sinh mệnh năng lượng rõ ràng lại trở nên nồng đậm hơn một chút, giờ chỉ cần xem sau đó có thay đổi gì không thôi."
Nghe hắn nói như vậy, biểu lộ của những người khác cũng dần trầm tĩnh lại.
"Không phải chuyện xấu là tốt rồi."
Lão giả trầm giọng nói: "Liên hệ tới Liên bang tổng bộ một chút, nói bọn hắn cung cấp kết quả vệ tinh mới nhất, nhất là kết quả từ vệ tinh dò xét năng lượng. Xem những việc vừa rồi có thể nhìn được gì từ trong vũ trụ hay không."
"Vâng."
...
Lam Hiên Vũ, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đi theo sau Quý Hồng Bân xuống phi thuyền vũ trụ. Đám người Băng Thiên Lương cũng ở đây, lúc này bọn hắn đang được các sư phụ dẫn đội dẫn dắt ra khỏi phi thuyền.
Rất nhanh các tổ khác cũng đã tụ họp tới đây. Bọn hắn từ Thiên La Tinh mà đến, tất nhiên là cùng một đường tới Sử Lai Khắc Học Viện tham gia khảo hạch.
Căn cứ theo sự sắp xếp thì bọn hắn sẽ không dừng lại nơi này, mà là di chuyển trực tiếp tới Sử Lai Khắc Thành của Sử Lai Khắc Học Viện. Nếu bình thường những hài tử này tới Đấu La Tinh, khi tới Liên bang tổng bộ tại Minh Đô thì chắc chắn ai cũng muốn đi thăm thú môt hồi. Nhưng bây giờ thì ai cũng không có cái tâm tình này. Chưa nói tới việc bọn hắn khẩn trương đối với vòng thi đấu tiếp theo thế nào, mà còn có một điều trọng yếu hơn, tới Sử Lai Khắc Thành mới là thứ bọn hắn mong muốn nhất lúc này!
Minh đô cho dù tốt hơn nữa cũng làm sao có thể so với Sử Lai Khắc Học Viện đây? Đây chính là Thánh Địa tuyệt đối trong suy nghĩ của tất cả hồn sư.
Băng Thiên Lương nhìn thoáng qua Lam Hiên Vũ, chủ động đi đến bên cạnh hắn: "Nơi đây sinh mệnh năng lượng thật nồng đậm, thật sự là một nơi rất thích hợp để tu luyện. Ta nhớ Võ Hồn của ngươi là Thực Vật Hệ, hẳn là cảm giác phải rất nhạy cảm a?"
Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Đúng vậy! Nơi đây cho người ta một cảm giác thật sự rất tuyệt. Nếu tu luyện ở chỗ này, ta cảm thấy tốc độ tăng lên của mình sẽ hiển lộ rõ ràng."
Ở một nơi có Thiên Địa Nguyên Lực dồi dào như vậy thì tất nhiên tốc độ tu luyện của hồn sư sẽ được tăng mạnh. Khó trách Đống Thiên Thu từng nói những người tham gia dự tuyển đến từ mẫu tinh mới là đối thủ lớn nhất của bọn hắn. Từ nhỏ đã học tập tu luyện trong hoàn cảnh này, khẳng định là làm chơi ăn thật.
Băng Thiên Lương nói: "Chúng ta nhất định phải cố gắng ở lại."
Lam Hiên Vũ nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Làm sao ta lại đột nhiên cảm thấy lòng tin của ngươi không còn lớn như trước vậy?"
Băng Thiên Lương nói: "Vậy còn ngươi? Chẳng lẽ tới lúc này mà lòng tin của ngươi còn sung túc được hay sao?"
Lam Hiên Vũ cười nói: "Còn tốt lắm. Dù sao thì hồn lực của ta cũng yếu, cứ hết sức mà làm thôi."
Lăng Thiên học viện bên này có hai tổ, trừ Băng Thiên Lương, Vũ Thiên, Lâm Đông Huy thì còn có một tổ của Lương Thục Thi. Lúc này Lương Thục Thi đang đứng bên người Lam Hiên Vũ, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng không quá thân mật, dù sao thì chính mấy người Lam Hiên Vũ đã làm cho nàng suýt nữa mất tư cách tham gia thi vòng hai.
Lúc này nghe hắn nói như vậy, Lương Thục Thi nhịn không được mà chọc hắn một câu: "Hơn hai mươi cấp, khả năng thi đậu chỉ sợ không lớn lắm đâu."
Lam Hiên Vũ nhìn nàng một cái, nàng cũng không chịu yếu thế mà đối mắt với hắn, nhưng cái đáp trả của Lam Hiên Vũ lại chỉ là vẻ mặt khẽ cười. Nhìn nụ cười này của hắn, Lương Thục Thi không khỏi sửng sốt một lát, nhịn không được thầm nghĩ: Vẻ tươi cười của tên này thật sự rất đẹp!