Dịch giả: Đức ThànhMột màn này, đừng nói là Hoàng Khải Phàm, mà ngay cả hai vị lão sư cũng phải choáng váng.
Toàn bộ quá trình xảy ra vô cùng nhanh, thoạt nhìn thì có vẻ thập phần đơn giản, Lam Hiên Vũ né tránh rồi lượn quanh ở phía sau, tiếp đó là ngưng nước thành Băng, đối thủ mất đi cân bằng, Lam Hiên Vũ thừa cơ mà nhảy lên khống chế đối thủ.
Tất cả đều xảy ra một cách rất tự nhiên, nhưng cái này lại xảy ra trên người một đứa trẻ bảy tuổi thì thực sự là không phải bình thường.
Thu Vũ Hinh cũng có chút ngẩn người, ở cái tuổi của mấy đứa trẻ này thì chủ yếu đều là va chạm chính diện xem ai có lực lượng mạnh hơn, cho dù có kỹ xảo cũng là những kỹ xảo tương đối đơn giản.
Nhưng một loạt động tác vừa tồi của Lam Hiên Vũ quả thực là như nước chảy mây trôi bình thường, chỉ thoáng một chút hắn đã đánh bại Hoàng Khải Phàm.
"Ngưng nước thành Băng?" Cung Anh Hào thốt ra, sắc mặt cũng trở nên khó nhìn.
Thu Vũ Hinh nhìn Lam Hiên Vũ đang nhảy xuống từ trên lưng Hoàng Khải Phàm, nàng lẩm bẩm: "Cung lão sư, ngươi mới vừa nói cái gì kia mà?"
"Ta..." Cung Anh Hào nghẹn họng.
Lam Hiên Vũ mình cũng cảm thấy rất kỳ quái, làm sao lại thắng vậy? Hắn chỉ dùng bộ pháp mà Na Na lão sư dạy thôi mà. ngưng kết băng chùy cũng là do Na Na lão sư dạy hắn đấy.
Lúc đó Na Na đã nói với hắn, vì hắn còn nhỏ nên băng chùy mới là vũ khí mà hắn có thể sử dụng, hắn phải giỏi về việc sử dụng băng chùy và ngưng kết băng chùy, mà hồn lực tiêu hao khi dùng cái này cũng không lớn. Vì để hắn có thể phối hợp sử dụng băng chùy tốt nên Na Na còn dạy hắn một bộ kỹ xảo cận chiến, nên tất nhiên lúc này hắn dùng một cách rất thoải mái.
"Cung lão sư, để ta lên" Diệp Linh Đồng đã chủ động bước ra.
Lúc này Hoàng Khải Phàm cũng đã đứng lên với một vẻ mặt khó hiểu, hẳn chỉ vào Lam Hiên Vũ rồi nói: "Ngươi ăn gian."
Diệp Linh Đồng kéo Hoàng Khải Phàm rồi nói: "Đừng có nói nữa, thật xấu hổ chết người ta rồi, người ta gọi đó là kỹ xảo thực chiến."
Thuở nhỏ Diệp Linh Đồng cũng đã được Diệp Phong dạy cổ võ thuật nên tất nhiên nàng sẽ hiểu, thắng lợi vừa rồi của Lam Hiên Vũ cũng không phải là vận khí tốt hay gì đó, rõ ràng là hắn đã dùng kỹ xảo cận chiến.
Đối với cái này thì nàng càng tin tưởng mười phần, bởi vì từ nhỏ nàng đã luyện đấu võ rất nhiều, thậm chí nàng còn cảm thấy nếu ở học kỳ trước mình không một mực muốn dùng hồn kỹ để đánh bại Lam Hiên Vũ mà cẩn thận một ít, thì lúc đó nàng dùng cổ võ thuật cũng có thể đánh bại hắn một cách dễ dàng.
Rút được kinh nghiệm xương máu, nên những ngày nghỉ kia nàng đã cố gắng rất nhiều, các phương diện đều có tiến bộ không ít, lại tìm được phương pháp để khắc việc Lam Hiên Vũ áp chế võ hồn của mình, nên lúc này nàng cảm thấy khả năng thắng của mình vẫn là rất lớn.
"Được rồi." Cung Anh Hào cũng nghĩ không ra người nào có thể đối phó được Lam Hiên Vũ. sức chiến đấu của những đệ tử năm nhất đều quá yếu, mà sự tiêu hao của Lam Hiên Vũ cũng không quá lớn, nếu để hắn đánh được một tràng thắng dài thì có khả năng ban nhất sẽ thua, mà để cho Diệp Linh Đồng ra tay cũng tốt, dù sao nàng cũng là người mạnh nhất ban nhất rồi a.
Diệp Linh Đồng hoàn toàn không thể chờ được mà liền chạy ra, nàng còn vừa chạy vừa hô: "Lam Hiên Vũ, ngươi chớ đắc ý, ta đến rồi đây!"
Thực sự là lúc này Lam Hiên Vũ vãn còn có chút sững sờ, hắn cũng không nghĩ mình sẽ thắng một cách dễ dàng như vậy, tất cả đều có vẻ như nước chảy thành sông.
Mỗi ngày hắn đều chơi trò đuổi bắt cùng Na Na, mà trong lúc chơi thì tất nhiên Na Na sẽ dạy hắn rất nhiều kỹ xảo. Thí dụ khi nàng muốn hắn đổi động tác thì sẽ phóng ra một cột nước đánh về nơi hắn chuẩn bị tới. Rồi một ít kĩ xảo về cận chiến hay nắm giữ thời cơ thì lại càng dạy tối đa.
Vừa rồi, khi Hoàng Khải Phàm nhào về phía Lam Hiên Vũ thì hắn chỉ thấy hành động của đối phương có rất nhiều sơ hở, vì vậy nên hắn chọn đại một động tác đơn giản mà nghênh đón, sau đó liền thắng.
Cái này có vẻ như rất dễ dàng a!
Lúc này, vừa nhìn Diệp Linh Đồng nhào đến thì Lam Hiên Vũ vội vàng khoát tay, một cây băng chùy liền bay về phía bả vai Diệp Linh Đồng.
Diệp Linh Đồng hừ một tiếng, trên người nàng phát ra tiếng long ngâm mơ hồ, một tầng sáng trắng tỏa ra từ trên người nàng, chính là hồn kỹ Thiên Cương Phách Thể. Nhưng thứ khác với trước kia là tầng sáng trắng này vừa xuất hiện đã bị thu về sau nháy mắt.
Diệp Linh Đồng thoáng có chút đỏ mặt. Mặt ngoài làn da nàng lại có thêm một tầng sáng màu trắng bạc.
Khí thế của nàng có vẻ như đã yếu đi nhưng tốc độ lại đột ngột tăng mạnh, thân thể nàng thoáng lệch đã né được cây băng chùy kia, nàng nhảy một bước dài đã tới cạnh người Lam Hiên Vũ.
Thật nhanh! Riêng là lần này đã nhanh hơn Hoàng Khải Phàm rất nhiều. Hơn nữa, Diệp Linh Đồng không chỉ có nhanh, mà Lam Hiên Vũ còn nhìn ra bước chân của nàng rất ổn định, hành động sơ hở ít hơn rất nhiều so với Hoàng Khải Phàm.
Diệp Linh Đồng lấy một tay mà chụp vào Lam Hiên Vũ, tay kia lập tức chắn trước người. Lần này, Lam Hiên Vũ cũng không lui lại mà là chủ động nghênh đón.
Một tầng hào quang màu lam nhạt từ tay trái của hắn dần lan tràn đến toàn thân, tạo thành một tấm chắn nước.
Diệp Linh Đồng cảm thấy rất vui vẻ, nàng cũng đã tiếp xúc qua thủy nguyên tố của Lam Hiên Vũ mấy lần rồi, nàng rất rõ về uy lực của hồn kỹ này, nó không mạnh, mình lại có Thiên Cương Phách Thể tăng phúc, cái tấm chắn nước mỏng yếu này thì có tác dụng gì đây?
Tay phải nàng phát lực mà chộp thẳng tới ngực Lam Hiên Vũ.
Hai tay Lam Hiên Vũ giao nhau trước ngực, trông có vẻ muốn ngăn một kích này của Diệp Linh Đồng, nhưng khi nàng sắp chạm tới thì cả người hắn lại lập tức xoay tròn.
Động tác của Diệp Linh Đồng vẫn không thay đổi, theo cái nhìn của nàng thì Lam Hiên Vũ làm như vậy tuy có thể giảm bớt lực nhưng cũng không thể đỡ nổi công kích của nàng.
Nhưng ngay khi tay nàng sắp bắt được Lam Hiên Vũ thì những nhánh Lam Ngân Thảo vẫn đang cuốn quanh cánh tay Lam Hiên Vũ lại đột nhiên sáng lên. Ngay sau đó, nàng cảm thấy Lam Hiên Vũ đột nhiên trở nên mơ hồ như có một tầng vải sa phủ trước người hắn vậy, mà nhiệt độ không khí cũng giảm xuống ngay sau đó.
Trong tiếng ma sát, Diệp Linh Đồng giật mình phát hiện thứ mình bắt trúng không phải là tấm chắn nước mềm mại mà là một tấm băng thuẫn kiên cố mà trơn trượt. Thân thể Lam Hiên Vũ lại đang xoay tròn nên nàng có làm thế nào cũng không thể bắt được tấm băng thuẫn kia.
Thân thể Lam Hiên Vũ gần như là trượt ra từ cánh tay nàng, chỉ thoáng qua hắn đã vọt tới sau lưng nàng. Lam Hiên Vũ vung mạnh tay một cái, tầng băng quanh người hắn đột nhiên "Phanh" một tiếng nổ tung, hóa thành băng sương bay đầy trời.
Tu vi của hắn còn không đủ nên hắn không khống chế được toàn bộ tác dụng của băng sương lên người Diệp Linh Đồng. Lúc này hắn đang ở ngay sau sau lưng Diệp Linh Đồng, hai người gần như là phần lưng kề nhau, khoảng cách rất gần.
Phản ứng của Diệp Linh Đồng cũng cực nhanh, ngay khi nàng phát hiện Lam Hiên Vũ lướt về phía sau thì không có chút do dự mà lập tức làm ra phản ứng.
Mũi chân nàng chĩa xuống đất, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, đồng thời đánh hai khuỷu tay về phía sau. Động tác khẽ này của Diệp Linh Đồng làm Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào đều có cảm giác sáng mắt.
Tuy Lam Hiên Vũ ứng đối xảo diệu, nhất là nước thuẫn biến thành băng thuẫn, khống chế nguyên tố cùng động tác thân thể được phối hợp thập phần tinh diệu, nhưng sự ứng đối nhạy bén của Diệp Linh Đồng cũng làm bọn hắn thập phần kinh hỉ. Ít nhất thì trong trí nhớ của bọn hắn, còn chưa bao giờ có một đệ tử năm nhất tốt như vậy.
Thân thể Diệp Linh Đồng nghiêng về phía sau, "Phanh" một tiếng, nàng đột nhiên cảm thấy lực trùng kích đến từ sau lưng, không chỉ có thế mà cảm giác lạnh vuốt cũng lập tức truyền tới. Cho dù dưới trạng thái Thiên Cương Bá Thể nhưng động tác vẫn chậm một nhịp.
"Bộp, bộp", hai cây băng chùy đâm về phía hai khuỷu tay nàng, ngay sau đó, Diệp Linh Đồng cảm thấy từng trận đau nhói truyền đến từ khuỷu tay.
Lam Hiên Vũ cũng phải giật mình, vì hắn sợ băng chùy thật sự đả thương Diệp Linh Đồng nên hắn không dám đâm về phía lưng nàng, hơn nữa không có xuất toàn lực, nhưng hắn không nghĩ tới là phòng ngự của Diệp Linh Đồng lại mạnh như thế, hai cây băng chùy liền trực tiếp vỡ tan.
Hai người đều sửng sốt một chút, nhưng kinh nghiệm thực chiến của Diệp Linh Đồng vẫn phong phú hơn một ít, chân phải nàng lập tức hất ngược về phía sau mà đá thằng tới bộ hạ của Lam Hiên Vũ.
"Không được!" Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào gần như là đồng thời lớn tiếng mà kêu.
Hai người đều cảm thấy sống lưng có chút lạnh, nếu một cước này mà tới thì Lam Hiên Vũ xong rồi a!