Sau khi về đến nhà, Lam Hiên Vũ là người đầu tiên vọt vào phòng.
"Na Na lão sư, Na Na lão sư!" Hắn vừa vào cửa liền kêu lên ầm ĩ.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì Na Na liền giao hắn cho Nam Trừng, sau đó chính mình thì cứ như vậy biến mất.
"Đã về rồi sao?" Na Na mỉm cười bước ra, trên người còn đang mặc bộ quần áo ngủ Nam Trừng mua cho nàng, một mái tóc bạc chải vén thành đuôi ngựa rủ xuống ở sau ót, nhìn qua nàng giống như là cái gì cũng không có phát sinh qua vậy.
Lam Hiên Vũ vừa nhìn thấy nàng, lập tức hưng phấn mà vọt lên, ôm lấy bắp đùi của nàng mà nói: "Na Na lão sư, ngươi thật giỏi a! Lúc nào ta mới có thể lợi hại như ngươi a?"
Na Na mỉm cười: "Vậy ngươi cần phải học tập thật giỏi mới được a! ( ui da, đã bao năm trôi qua mà mỗi khi nghe thấy câu này đều thấy nặng nề, trốn vô tiểu thuyết mà vẫn không tránh được a T-T) tu luyện cho thật tốt đi, một ngày nào đó ngươi cũng có thể đấy."
"Na Na lão sư." Nam Trừng bước nhanh tới trước mặt nàng, thân thể bởi vì kích động mà có chút run rẩy. Na Na mỉm cười với nàng: "Không có gì, các ngươi không có việc gì thì tốt rồi. Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, hôm nay nghỉ sớm một chút đi."
"Không cần đâu, ta muốn tu luyện với ngươi. Na Na lão sư, ta phải được cường đại!" Lam Hiên Vũ lại đột nhiên quật cường kêu lên. Tất cả những thứ phát sinh hôm nay đã kích thích rất lớn tới hắn. Hắn đứng trước mặt mẹ mình nhưng lại phát hiện mình căn bản không có biện pháp, cũng không có nửa phần năng lực đi bảo hộ mẹ, tâm của hắn đã bị xúc động mãnh liệt rồi.
Nhất là sau khi Na Na đến ngăn cơn sóng dữ, nàng dễ dàng mà giải quyết đám đạo tặc, càng gây ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn hắn. Na Na lão sư có thể thì mình cũng nhất định có thể a! Chỉ cần cố gắng tu luyện là tốt rồi.
"Nếu ngươi không mệt thì đương nhiên có thể." Na Na khẽ cười.
Nam Trừng cũng liên tục gật đầu: "Tốt, vậy ngươi hãy cùng Na Na lão sư tu luyện cho thật tốt đi. Mẹ đi tắm trước rồi nấu cơm cho các ngươi." Lúc này, cảm giác của Nam Trừng đối với Na Na đã không chỉ là khâm phục rồi, còn có sự cảm kích vô cùng mãnh liệt. Nếu như hôm nay không phải Na Na kịp thời đi đến thì chỉ sợ mẹ con nàng cũng đã...
Chuyện phát sinh trong Tử La Thành nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thiên La tinh, đêm đó, hệ thống tin tức cũng đã tiến hành đưa tin trường thiên về việc này( đưa tin tới hành tinh khác). Cuối cùng, con số thương vong vẫn còn ở trong công tác thống kê, Thiên Tế cao ốc bị hao tổn nghiêm trọng nhưng đạo tặc cũng bị toàn diệt.
Trong báo cáo tin tức cũng không có giảng thuật đạo tặc là bị toàn diệt như thế nào. Những nhân vật cao tầng của liên bang đều tức giận, hạ lệnh tra rõ, trong phạm vi toàn bộ Liên bang tìm tòi Tội Ác Chi Thành, đồng thời trợ cấp người nhà dân chúng bị tử thương.
Tử La quân khu, bộ tư lệnh, phòng tạm giam.
"Tinh!" Cửa phòng mở ra, trong phòng tạm giam tối om, Diệp Phong chậm rãi ngẩng đầu. Bên ngoài truyền đến ánh sáng làm đau nhói mắt của hắn, hắn không khỏi hai mắt hơi nheo lại.
"Diệp đoàn trường, xin theo bọn ta."
Diệp Phong đứng người lên, trên người hắn cũng không có cái hồn đạo khí gì hạn chế hành động, nhưng cả người hắn đều lộ ra vẻ thất hồn lạc phách.
Dù sao, trận tập kích này cũng gây ảnh hưởng cực lớn nên sẽ phải có người phụ trách nhiệm, mà hắn, với tư cách là người chỉ huy trực tiếp của vụ này nên tất nhiên là khó từ tội trạng. Đương nhiên, ngành tình báo cũng có chịu thất trách vô cùng nghiêm trọng. Trước tiên Liên bang tạo thành tổ điều tra Thiên La tinh tiến vào Tử La Thành, Diệp Phong đương nhiên là đối tượng bị điều tra.
Tất cat mọi thứ trong phòng thẩm vấn đều lộ ra có chút lạnh như băng.
"Diệp đoàn trưởng, mời ngươi tường thuật về vụ việc trong Thiên Tế cao ốc, toàn bộ qua trình ngươi đã gặp." Chịu trách nhiệm điều tra hắn là một gã nhìn qua hơn ba mươi tuổi, một nữ tử đeo kính đen.
"Sự tình phải nói từ ba tháng trước..." Diệp Phong thập phần phối hợp, hắn bắt đầu giảng thuật toàn bộ quá trình, nói mọi thứ mình biết.
...
Cuộc nói chuyện đã tiến hành hai giờ.
...
"Tốt, Diệp đoàn trưởng, tất cả những thứ ngươi giảng thuật chúng ta đã ghi chép xong. Còn muốn ủy khuất ngươi phải ở phòng tạm giam vài ngày, chờ kết quả điều tra cuối cùng."
"Ừm." Diệp Phong đứng lên, có chút cô đơn mà đi ra ngoài.
Bị điều tra đương nhiên không chỉ là hắn, chuyện lần này thật sự là quá nghiêm trọng, thế nên đã làm toàn bộ Liên bang chấn động. Tội Ác Chi Thành cũng bị truy nã toàn cầu, nhưng cái tổ chức này lại hết sức giảo hoạt, hoàn toàn ẩn nấp đi.
...
Ba ngày sau.
"Leng keng, leng keng, leng keng!" chuông cửa nhà Lam Hiên Vũ vang lên.
Nam Trừng đi làm, Lam Hiên Vũ tất nhiên là đi học rồi, trong nhà chỉ còn Na Na.
Na Na đi ra cửa phòng mình mà nhìn ra, lông mày không khỏi cau lên, nàng nhẹ nhàng mà lắc đầu tự nhủ: "Rốt cuộc cũng vẫn phải tới."
Nàng đi đến trước cổng chính mà mở cổng. Bên ngoài đang đứng bảy tám người, trong đó, người đứng đầu tiên rõ ràng là người quen của nàng.
"Na Na! Ngươi thật đúng là để cho ta dễ tìm a! Ngươi như thế nào lại chạy đến Thiên La tinh?" Vân Diễm vừa thấy đã giữ lấy tay nàng, vẻ mặt rất vội vã.
Na Na bất động thanh sắc mà rút tay về, cũng không có ý để cho bọn chúng vào cửa, thản nhiên nói: "Các ngươi tới tìm ta làm gì?"
Vân Diễm cười khổ nói: "Ngươi vẫn còn trong thời gian giám sát và điều khiển nên không thể ly khai Thiên Đấu tinh đấy. Ngươi đi như vậy ta còn bị một cái phạt rất lớn. Còn nữa, Thiên Tế cao ốc là chuyện gì xảy ra? Cái kia thật sự là do ngươi làm đấy sao?"
Vân Diễm đang nói chuyện, thì hồn đạo thông tin trong tay nàng sáng lên, một đám hào quang chiếu ra thành ảnh lập thể. Hình ảnh chính là tầng cao nhất của Thiên Tế cao ốc, Na Na một tay ôm Lam Hiên Vũ, tay kia ném một đạo quang ảnh màu ám lam. Đạo quang ảnh phóng lên trời, nháy mắt sau đó, chiến hạm của Tội Ác Chi Thành liền nổ tung.
Na Na có chút kinh ngạc, nói: " tài liệu này các ngươi lấy từ đâu?"
Vân Diễm nói: "Lúc ấy vệ tinh đã bị quấy nhiễu, đây là hình ảnh đầu tiên quay được sau khi vệ tinh thoát khỏi quấy nhiễu, ta quả thực không thể tin được, đây thật sự là ngươi?"
"Ừm." Na Na khẽ gật đầu.
Vân Diễm hít sâu một hơi, Na Na chí ít cũng đã có nghìn năm lịch sử băng cứng tan ra đó a! Thật không ngờ nàng lại cường đại tới vậy! Nhưng vì cái gì mà tất cả kiểm tra đo lường dụng cụ lúc trước đều không có kiểm được ra tình huống của nàng vậy?
"Na Na nữ sĩ, thỉnh ngươi theo chúng ta quay về Thiên Đấu tinh tiếp nhận điều tra." một trung niên đứng bên người Vân Diễm đột nhiên mở miệng.
Người này mặc bộ đồng phục màu bạc. Trên ngực trái có một thanh trường kiếm màu vàng, trên chuôi kiếm còn có huy chương của Liên bang. Lúc nói hắn nói chuyện thì cũng chậm rãi bước tới nửa bước, hai con ngươi cũng phát sáng lên. Một cỗ uy áp vô hình lập tức bao phủ tới hướng Na Na, tràn đầy ý đe dọa.
Na Na chỉ liếc mắt nhìn hắn, nàng thản nhiên nói: "Nếu ta không đi với các ngươi thì sao?"
Gã trung niên kia đột nhiên như bị sét đánh, kêu lên một tiếng đau đớn rồi lập tức rút lui ba bước, khóe miệng có tơ máu tràn ra.
"BOANG..., BOANG..., BOANG...!" Phía sau hắn, mấy người khác nhanh chóng phóng xuất ra hồn đạo khí mà nhắm tới phía Na Na.
"Đừng động thủ!" Vân Diễm vội vàng mở hai tay ngăn trước người Na Na.
"Dừng tay!" Gã trung niên kia cũng hét lớn một tiếng, trên mặt hắn đã tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Khi phần hình kia ảnh hiện ra tại cục điều tra Liên bang trung ương, cục điều tra trung ương liền cực kỳ trọng thị lần tìm kiếm Na Na này, cho nên mới mời hắn đến đây. Nhưng ai có thể nghĩ, người này nhìn qua thì chẳng qua hơn hai mươi tuổi tuyệt sắc nữ tử, vậy mà lại cường đại tới như thế!
Sau khi chính thức tiếp xúc hắn mới hiểu rõ, chỉ có thể dùng "Sâu không lường được" để hình dung nữ tử này, nàng cũng không phải người hắn có khả năng đối kháng đấy.
Sở dĩ trước tiên hắn hô "Dừng tay", chính là sợ mấy người dưới tay mình không biết trời cao đất rộng mà động thủ với nàng, do đó gây thành một tai nạn không có thể nghịch chuyển. Dù sao, vị Na Na này chính là đơn thương độc mã giải quyết phần đông đạo tặc đấy.