Đường Tam cũng không nóng lòng phục dụng Long Cân Quả, trong vòng ba ngày phục dụng là được rồi. Hắn lấy ra Thanh Ngọc Đằng mình vừa mua sắm.
Thanh Ngọc Đằng, thân như tên gọi, toàn thân là màu thanh bạch sắc, mơ hồ có cảm giác trong suốt. Sờ vào có cảm giác vô cùng đặc thù, rất mềm mại, tản ra một nhiệt lượng ấm áp.
Cây Thanh Ngọc Đằng Đường Tam mua có chiều dài chừng ba mét. Nó bị nhốt trong một cái lồng, đang không ngừng vặn vẹo, tựa như một con rắn.
Nó là một loài Yêu Thú, Nhị giai Yêu Thú. Nếu như có thể mở ra linh trí, nó chính là Tinh Quái. Đáng tiếc, nó không có. Khai linh trí không phải là một chuyện dễ dàng. Nhị giai Yêu Thú, là thuộc tính thực vật, nếu chiếu theo tiêu chuẩn ước định của Yêu Quái Tộc thì không thể ăn, cho nên Thanh Ngọc Đằng kỳ thật cũng không có tác dụng gì. Đặc điểm duy nhất của nó là cứng cỏi.
Thanh Ngọc Đằng rất dễ sống, có nước có ánh sáng thì cơ bản sẽ không chết, sinh mệnh lực vô cùng mạnh mẽ. Bọn nó sống trong rừng núi sâu thẳm, cũng không có tính công kích nào, thậm chí cũng không gây cảm giác đau nhức. Có thể đánh giá là Nhị giai, bởi vì bản thân nó rất bền.
Nhìn Thanh Ngọc Đằng, trong đáy mắt Đường Tam hiện lên một vòng hồi tưởng. Hắn mở lồng sắt ra, phóng xuất Thanh Ngọc Đằng.
Cửa lồng mở ra, Thanh Ngọc Đằng tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, nó lập tức động đậy, ngọ nguậy bò sát mặt đất. Bởi vì nó là thực vật, nên có bản năng tìm kiếm nguồn nước. Tay phải Đường Tam huy động, một cơn gió xanh thổi qua, đem Thanh Ngọc Đằng vào trong tay mình, nhẹ nhàng cầm chặt. Thanh Ngọc Đằng vốn ôn nhuận, nhưng khi Đường Tam bắt được nó, nó lập tức vặn vẹo kéo dài, quấn dọc theo tay hắn. Đây là một phản ứng theo bản năng. Tuy rằng nó không am hiểu chủ động công kích, nhưng một khi bị đụng vào, nó sẽ dùng đặc điểm cứng cỏi của bản thân, quấn quanh vật thể đụng phải mình, Yêu Thú nhỏ yếu sẽ bị ghìm đến chết.
Nhìn thấy Thanh Ngọc Đằng dài ba mét kia quấn lấy tay mình, trong mắt Đường Tam hào quang lập loè, Huyền Thiên Công vận chuyển.
Thanh Ngọc Đằng đột nhiên rung rung rồi dựng thẳng lên, vầng sáng bạch sắc trên thân nhanh chóng mờ đi, dây leo trong chốc lát trở nên khô quắt, lực quấn không còn mạnh, mềm rồi rủ xuống mặt đất. Tay phải Đường Tam bóp chặt, thúc giục Huyền Thiên Công, Thanh Ngọc Đằng khô quắt kia lập tức biến thành bột mịn, rơi xuống mặt đất.
Hắn nhắm mắt lại, lặng yên cảm thụ nguồn năng lượng vừa tràn vào trong cơ thể.
Cây Thanh Ngọc Đằng này rất rẻ, là đồ vật rẻ nhất trong bốn vật phẩm mà hắn mua. Chỉ cần năm Linh Tê tệ, đây là giá Thanh Ngọc Đằng còn sống. Yêu Thú còn sống giá cả hơi cao hơn một chút. Giống như Mộc Vân Vũ nói với Đường Tam lúc trước, đây là một cây dây leo vô cùng cứng cỏi.
Thanh Ngọc Đằng bị Đường Tam cắn nuốt. Hắn tự nhiên vận chuyển Huyền Thiên Công, bài trừ một ít năng lượng hỗn tạp ra khỏi cơ thể, một lạc ấn thanh bạch sắc hiện ra.
Thông qua kinh nghiệm thôn phệ mẫu lão hổ, Đường Tam biết thôn phệ huyết mạch chi lực của Yêu Thú cũng hình thành huyết mạch lạc ấn. Thanh Ngọc Đằng này cũng được coi là Yêu Thú, dù chỉ là Yêu Thú nhỏ yếu nhưng cũng hình thành lạc ấn.
Lần đầu tiên tới cửa hàng, Đường Tam đã thấy cây Thanh Ngọc Đằng này, nhưng lúc đó hắn chưa quyết định.
Nhưng sau đó, trong tất cả bốn vật phẩm, kỳ thực hắn muốn mua nhất chính là Thanh Ngọc Đằng. Đây cũng là nguyên nhân hắn không chờ đợi mà lấy nó ra đầu tiên. Sau khi loại bỏ tạp chất, Thanh Ngọc Đằng nhỏ yếu hình thành một Nhất giai lạc ấn, rất yếu. Nhưng Đường Tam lại toát ra một vẻ vui mừng.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn thông qua Tinh Thần Lực, đem lạc ấn Thanh Ngọc Đằng nho nhỏ này xếp ở vị trí thứ sáu mới có được, trở thành lạc ấn thứ sáu.
Đúng vậy, hắn lựa chọn một huyết mạch tinh thú nhỏ yếu như vậy trở thành lạc ấn thứ sáu.
Thanh Ngọc Đằng lạc ấn vững vàng mà ở chỗ đó, tản ra hào quang thanh bạch sắc nhàn nhạt. So với năm lạc ấn kia, nó cơ hồ không tính là gì, nhưng Đường Tam hết sức vui mừng.
Đường Tam hít sâu một hơi, đem năng lượng Huyền Thiên Công rót vào Thanh Ngọc Đằng lạc ấn. Đường Tam nâng tay phải lên, lập tức một ít thanh quang ngưng tụ trong bàn tay hắn, sau đó một dây leo Thanh Ngọc Đằng từ từ chui ra. So với cây Thanh Ngọc Đằng lúc nãy, dây leo này nhỏ hơn một chút, sau khi thanh quang chui ra, dưới sự khống chế của Đường Tam, dây leo dài ra, vờn quang bên người Đường Tam. Thanh Ngọc Đằng mềm dẻo dựa theo ý nghĩ của Đường Tam mà biến hoá thành nhiều bộ dáng khác nhau.
Đây là huyết mạch lạc ấn thứ sáu của Đường Tam, cũng là lạc ấn hệ thực vật duy nhất. Tuy chỉ có Nhất giai, nhưng trong mắt Đường Tam tràn đầy tình cảm.
Ở kiếp trước, ở thế giới Đấu La Đại Lục có một loại vũ hồn tồn tại. Mỗi người khi sáu tuổi đều trải qua nghi thức thức tỉnh vũ hồn.
Vũ hồn có thể là bất kỳ vật gì, thiên kỳ quái dị. Có Thú vũ hồn, cũng có Khí vũ hồn. Chỉ có rất ít người khi thức tỉnh hồn lực có được hồn lực, có thể thông qua tu luyện hồn lực để nâng cao uy lực vũ hồn của chính mình. Người như vậy được gọi là hồn sư, là tồn tại cường đại nhất, cũng là chức nghiệp cao quý nhất ở nơi đó.
Khi Đường Tam sáu tuổi cũng tham gia nghi thức thức tỉnh vũ hồn. Không giống với người khác chỉ có một loại vũ hồn, hắn có hai loại. Trong đó có một vũ hồn tiên thiên tựa hồ rất yếu ớt, chính là Lam Ngân Thảo.
Mà giờ khắc này, Thanh Ngọc Đằng mà hắn vừa dung hợp, là loài thực vật có khí tức, thuộc tính giống với Lam Ngân Thảo nhất mà hắn từng gặp.
Thanh Ngọc Đằng rất nhỏ yếu, nhưng nó đem lại cho Đường Tam cảm giác như trở về kiếp trước, khi hắn vừa thức tỉnh vũ hồn.
Lam Ngân Thảo, Thanh Ngọc Đằng!
Còn có năm đó, người kia nói với hắn ...
"Ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ."
Đường Tam nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mím môi, đem Thanh Ngọc Đằng thu hồi. Lúc này Thanh Ngọc Đằng còn nhỏ yếu, tương lai trong tay mình sao lại không thiên biến vạn hoá chứ?
Một phần ba đệ tử ra ngoài rèn luyện, Quan Long Giang và Mộc Ân Tình cũng đi theo, nhiệm vụ dạy học được giao cho Mộc Vân Vũ chủ trì. Tư Nho lão sư rất ít khi xuất hiện trước mặt các học viên, cũng không biết người đi làm việc gì. Cho đến trưa, khi tất cả các đệ tử mỏi mệt không chịu được mà đi ăn cơm, Đường Tam tìm được Mộc Vân Vũ, nói với nàng muốn xin phép nghỉ, buổi chiều muốn vào thành.
Mộc Vân Vũ rất thống khoái phê chuẩn, có lẽ bởi vì nhóm Đường Tam vừa mới ở chỗ nàng bỏ ra một số tiền lớn mua vật phẩm. Nàng chỉ dặn dò Đường Tam một lát, trong thành nhất định phải chú ý không để lộ tiền ra ngoài. Dù là Yêu Quái, bình thường cũng rất ít có thể nhìn thấy nguyên tố tệ.
Đường Tam đã Lục giai rồi, nên Mộc Vân Vũ không để cho người đi cùng hắn. Thực lực như vậy, vô hình để địa vị của Đường Tam trong học viện lên cao.
Luận thực lực, hắn chỉ xếp sau Vũ Băng Kỷ. Hơn nữa, thời điểm còn Ngũ giai, hắn đã cùng Vũ Băng Kỷ đánh ngang tay.
Sau buổi cơm trưa là đến giờ học buổi chiều. Mộc Vân Vũ thay thế Quan Long Giang tiến hành bài giảng lý luận.
Chương trình học buổi chiều vừa kết thúc, Đường Tam lập tức rời khỏi học viện, đi xuống dưới núi. Hắn muốn uống trà sữa, càng muốn được nhìn thấy cô nương bán trà sữa.
Hắn chạy nhanh xuống núi, cho đến khi vào trong thành Gia Lý mới chậm lại bước chân. Dù đã làm người ba kiếp, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, tâm tình của hắn vẫn kích động như vậy. Đã lâu rồi không gặp nàng, Đường Tam vô thức lại bước càng nhanh. Rút cuộc, khi trời chạng vạng tối, hắn đã tới địa phương quen thuộc kia.