"Kể cả ngươi cũng thế. Cảm tình giữa các ngươi, nếu ta cưỡng ép chia rẽ thì đoán chừng Tiểu Mỹ sẽ không đồng ý. Ta có thể đồng ý để ngươi và nàng ở bên nhau, nhưng ngươi nhất định phải làm nam nhân đứng sau lưng nàng. Bên ngoài, ngươi không được thể hiện ra, càng không được cho bất kỳ kẻ nào biết nàng bầu bạn với một nhân loại. Nếu như có thể, ngươi cũng nên chuyển hoá huyết mạch sang Yêu Quái Tộc càng nhiều càng tốt, như vậy mới khiến các ngươi có thể đi xa hơn, mới có thể khiến nàng đứng vững ở Tổ đình trong tương lai, thậm chí có thể hướng đến đỉnh cao. Với tiềm năng của nàng hẳn là có khả năng này."
Nghe Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng nói, Đường Tam không khỏi nhíu mày, trong mắt Mỹ công tử lại tỏ ra vô cùng quật cường.
"Không, ta là nhân loại. Cho tới bây giờ ta đều là nhân loại, huyết mạch nhân loại mới là hạch tâm của ta ..." Nàng lớn tiếng nói.
"Ngu ngốc!" Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng gầm lên, cắt ngang lời của nàng, "Làm nhân loại có gì tốt? Nhân loại nhỏ yếu cũng chỉ là nô ɭệ mà thôi. Dù là Khổng Tước Yêu tộc, Phượng Hoàng Yêu tộc, hay Bạch Hổ Yêu tộc, có cái nào không vinh quang hơn nhân loại gấp trăm lần, cao quý hơn vạn lần, ngươi sao cứ chấp mê bất ngộ như thế? Số lượng nhân loại rất lớn, Tổ đình dù như thế nào cũng không cho phép nhân loại xuất hiện Hoàng Giả. Khu quần cư ở phụ cận thành Gia Lý đã khiến Tổ đình hết sức bất mãn, các ngươi muốn làm gì? Mang theo nhân loại làm phản sao? Nhân loại nhỏ bé, nếu Tổ đình muốn huỷ diệt nhân loại thì dễ như trở bàn tay. Muốn tốt cho nhân loại, các ngươi càng phải phân rõ giới hạn với bọn họ, đừng tìm phiền toái cho bọn họ. Nếu như vậy, dù làm nô làm bộc, ít nhất nhân loại còn có thể sống sót."
Đường Tam cau mày lại, cảm giác bất an trong hang động lần nữa dâng lên, "Miện hạ, chúng ta là nhân loại, đây là sự thật không thể thay đổi. Trong lòng Tổ đình, Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, không phải nhân loại chúng ta vĩnh viễn đều chỉ là nô ɭệ chứ? Tư tưởng này đã sớm cắm rễ rất sâu rồi. Yêu Quái Tộc, Tinh Quái Tộc không thể cùng nhân loại chung sống hoà bình và đối xử bình đẳng sao?"
"Điều đó không có khả năng." Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng vung tay lên, "Người chấp chưởng Yêu Tinh Đại Lục chỉ có thể là Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, các chủng tộc khác chỉ là nô ɭệ và phụ thuộc. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tăng địa vị của nhân loại lên ngang hàng với Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc sao? Đây không phải là người si nói mộng sao?"
Đột nhiên, Đường Tam trong mắt chợt lóe sáng, hắn đột ngột đứng lên từ ghế sô pha, ngay cả Mỹ công tử ở bên cạnh cũng giật mình.
Đường Tam nhìn chằm chằm về phía Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, trong mắt hàn quang bắn ra: "Các ngươi có phải đã hạ thủ với khu quần cư nhân loại ở phụ cận thành Gia Lý hay không?"
Mỹ công tử lập tức chấn động, nhìn về phía Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, nói: "Ông ngoại ..."
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng hai mắt híp lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Đường Tam, Thần Thức phóng thích, chèn ép hắn: "Ngươi muốn làm gì? Không sai, cái khu quần cư nhân loại của các ngươi đã bị san thành bình địa. Đây là điều kiện để Thiên Hồ đáp ứng để Mỹ công tử báo cáo công tác thành công."
Nghe được câu này, Đường Tam cảm thấy trong Thần Thức của mình vang lên một tiếng nổ.
Hắn rốt cuộc đã biết vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt như vậy rồi, hoá ra là như thế. Khu quần cư nhân loại bị huỷ rồi. Tuy rằng có rất nhiều nhân loại đã di cư ra hải đảo, nhưng bên đó vẫn còn hàng vạn nhân loại a! Bọn họ thật vất vả mới dựng lên khu quần cư, nhân loại thật vất vả mới có một nơi bình an sinh hoạt.
Sắc mặt Mỹ công tử lập tức tái nhợt, cũng đứng lên, thanh âm run rẩy hỏi Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng: "Huỷ, huỷ rồi. Người đâu? Người đâu?"
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng lãnh đạm nói: "Hiển nhiên là hoá thành tro bụi rồi. Các ngươi không quyết định được, vậy ta giúp các ngươi hạ quyết tâm. Vấn đề này hiện tại đã giải quyết xong. Sau khi trở về, các ngươi tốt nhất là ở trong thành, theo lời ta nói mà làm Yêu Quái, đừng nghĩ tới chuyện mình là nhân loại."
"Là ngươi gϊếŧ hay sao?" Thanh âm Đường Tam bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Lúc này, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng mới giật mình phát hiện, Thần Thức mình phóng ra để trấn áp Đường Tam tựa hồ không có tác dụng gì, hắn vậy mà vẫn đứng thẳng.
"Là ta thì như thế nào?" Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng lãnh đạm nói.
Hai mắt Đường Tam lập tức hoá thành màu vàng.
"Dù là ai, nợ máu phải trả bằng máu!"
Nói xong, Thần Thức của Đường Tam bộc phát, trong chớp mắt liền phá vỡ Thần Thức của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng trấn áp mình. Một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên người hắn bắn ra.
Sau lưng Đường Tam, một hào quang hắc bạch song sắc sáng lên, xoay tròn liên tục. Khí tức khủng bố đến cực điểm bỗng xuất hiện, là Âm Dương kết hợp, vô cùng sáng chói.
Tám hào quang khác nhau vờn quanh hắc bạch song sắc Âm Dương Ngư, chiếu rọi thân thể Đường Tam. Thần Thức lập tức cùng hào quang hắc bạch song sắc dung hợp, một chất lỏng trong suốt như thuỷ tinh nhỏ xuống, biến Thần Thức của Đường Tam thành một vầng sáng màu xanh lam, phong toả hoàn toàn thư phòng.
Cho dù một cường giả như Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng cũng cảm thấy khó thở, không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đã sớm đoán được Đường Tam che giấu thực lực, nhưng không nghĩ tới thực lực của hắn sẽ đạt tới trình độ này.
Mấu chốt là, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng không rõ hiện tại Đường Tam có cấp độ thực lực gì. Không thấy rõ, đúng vậy, chính là không thấy rõ.
Khí tức huyết mạch của hắn vậy mà khiến Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng có cảm giác áp bách. Đây rõ ràng là huyết mạch áp chế.
Huyết mạch siêu cấp! Dĩ nhiên là huyết mạch siêu cấp.
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng còn nhớ rõ, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng nói rằng Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng thử nghiệm dung hợp huyết mạch siêu cấp đưa tới thiên kiếp, sau đó thì vẫn lạc. Vậy, huyết mạch siêu cấp trên người tiểu tử này là có chuyện gì? Hơn nữa còn là huyết mạch siêu cấp cường đại như thế.
Âm Dương Nhị Khí! Đây là Âm Dương nhị khí ngưng tụ thành huyết mạch siêu cấp mà Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng nói sao? Nó được dùng để ngăn cản thiên kiếp kinh khủng khi đó.
Thủy Tinh Đại Yêu Hoàng vẫn lạc, Đường Tam vẫn còn sống, hơn nữa, hắn tựa hồ đã có được huyết mạch siêu cấp này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng kinh ngạc tới mức đã quên Đường Tam đang áp chế mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, tay trái Đường Tam mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, một bảo tháp màu trắng chui ra. Sau đó, Thì Quang Biến phát động, xung quanh dường như trở nên mờ đi, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng cảm giác được tư duy của mình dường như đã ngưng trệ.
Sau đó, hắn thấy được tử quang trong mắt Đường Tam, và rồi đại não trống rỗng.
Thời Không Chi Tháp cưỡng ép đánh cắp một tia Thần Thức của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, sau đó, một cảnh tượng hiện lên trước mặt Đường Tam và Mỹ công tử.
Hai thân ảnh lơ lửng giữa không trung, trong đó, một người là Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, còn người kia là Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng sắc mặt âm trầm.
Mà dưới chân bọn họ, đối với Mỹ công tử và Đường Tam là một nơi vô cùng quen thuộc, khu quần cư nhân loại bên ngoài thành Gia Lý.
Bạch quang dâng lên trong mắt Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng, Thần Thức chấn động kinh khủng nương theo khí tức huyết mạch mà bộc phát. Trên bầu trời, chín đuôi Thiên Hồ cực lớn đón gió tung bay, uy áp kinh khủng từ trên trời giáng xuống.
Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả kiến trúc trên mặt đất và sinh linh đều hoá thành tro bụi, chỉ còn lại một cái hố cực lớn. Không có tiếng kêu thảm thiết, không có kinh hoàng, bởi vì trong tích tắc đã xong.
Đúng vậy, đã xong.
"Ngươi muốn chết!"
Đúng lúc này, một tiếng phẫn nộ cuồng bạo rống lên, sát khí kinh khủng bắn ra, hình ảnh tan vỡ.
Đường Tam rên lên một tiếng, lui về phía sau hai bước. Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đứng dậy, trên người phóng ra sát khí ngưng thực, tất cả đều tập trung trên người Đường Tam.