Trùng kích liên tiếp làm hắn phải thở dốc.
Ngược lại, khi hắn phun ra băng sương, Đường Tam đã rất nhanh né tránh đến chỗ khác, tuy rằng rằng trên người có thêm một tầng băng sương, động tác có vẻ hơi chậm chạp, nhưng Phong Nhận trên tay hắn không ngừng biến hoá.
Từng đạo Phong Nhận xuất hiện, sau đó chồng lên, áp súc. Phong Nhận trên tay hắn rộng chừng hơn một thước, đã biến thành màu xanh sẫm, bên trong rõ ràng ẩn chứa năng lực cực kỳ khủng bố.
Khả năng khống chế này, Quan Long Giang cùng Mộc Ân Tình cũng không khỏi khiếp sợ. Đường Tam là Ngũ giai, Vũ Băng Kỷ là Lục giai. Một người khống chế Phong nguyên tố, một người khống chế Băng nguyên tố. Nếu phải so sánh, Băng nguyên tố ổn định hơn, khống chế tốt uy năng sẽ càng mạnh mẽ, vừa công vừa phòng. Nhưng mà, về phương diện khống chế, Đường Tam rõ ràng càng tốt hơn. Nhất là thủ đoạn áp súc này, nhất định phải cực kỳ quen thuộc với nguyên tố mới có thể làm được. Hắn không chỉ áp súc một lần, mà là không ngừng áp súc Phong nguyên tố.
Bọn họ không biết, sau khi mở ra Linh Tê Tâm Nhãn, Phong nguyên tố biến hoá và chấn động đều nằm trong khống chế của Đường Tam. Đây không phải là vấn đề tương tác với nguyên tố, mà cần phải có Tinh Thần Lực đầy đủ cường đại mới làm được. Thân là Thần Vương, đối với cảm ngộ nguyên tố, Vũ Băng Kỷ làm sao có thể so sánh với Đường Tam.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, Phong Nhận màu xanh sẫm trong tay phải Đường Tam đang không ngừng luật động. Mỗi lần động, Phong nguyên tố cuồng bạo đều trở nên ổn định hơn.
Vũ Băng Kỷ hoá giải mười tám đạo Phong Nhận có chút chật vật, hai tay hắn run lên, băng mâu trong tay đã đổi ba lần. Được Băng nguyên tố hộ thể, năng lực khống chế Băng nguyên tố rất mạnh, hơn nữa Băng nguyên tố hộ thể có lực phòng ngự kinh người mới có thể làm được.
Xem cuộc chiến, Trình Tử Chanh đột nhiên cảm thấy mình thua không oan uổng. Vũ Băng Kỷ với tu vi như vậy ngăn cản mười tám đạo Phong Nhận cũng khó khăn thế kia, mình không ngăn cản được cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa từ trận này có thể nhìn ra, lúc trước Đường Tam chiến đấu với nàng còn chưa dùng toàn lực. Đường Tam mạnh tới mức có thể cùng Đại sư huynh đối kháng?
Cũng đúng lúc này, Phong Nhận màu xanh sẫm trong tay Đường Tam động đậy. Khi nó từ trong tay Đường Tam bắn ra, nó mang lại cho người ta một cảm giác bồng bềnh, trên Phong Nhận thậm chí có thể nhìn thấy điện mang màu xanh nhàn nhạt loé lên. Dù là Mộc Ân Tình cùng Quan Long Giang đều có cảm giác Phong Nhận kia vô cùng nguy hiểm.
Sắc mặt Vũ Băng Kỷ thay đổi. Đối với đạo Phong Nhận này, hắn không có nghĩ muốn né tránh. Với kỹ xảo của Đường Tam, hắn hiểu rõ, muốn né tránh cũng không được.
Vũ Băng Kỷ hít sâu một hơi, thân thể lập tức biến thành băng lam sắc. Ngược lại, Đường Tam sau khi bắn ra Phong Nhận, sắc mặt rõ ràng trở nên tái nhợt, hiển nhiên là tiêu hao quá độ.
Một tấm băng thuẫn ngưng tụ trước mặt Vũ Băng Kỷ, băng thuẫn băng lam sắc lập tức trở nên cứng rắn, sau đó lại một tấm băng thuẫn xuất hiện. Quang mang băng lam sắc trên người Vũ Băng Kỷ tiếp tục chớp động, từng mặt băng thuẫn nhanh chóng ngưng tụ mà thành. Tổng cộng chín mặt băng thuẫn, tất cả đều che trước người hắn, nhìn qua rất đồ sộ.
Tư Nho không biết khi nào đã đi vào trong sân, ánh mắt sáng rực nhìn Phong Nhận màu xanh sẫm đang bay kia. Nhìn qua, đạo Phong Nhận rộng hơn thước kia không kinh người như chín mặt băng thuẫn, nhưng hắn biết, phát ra đạo Phong Nhận này so với ngưng tụ chín mặt băng thuẫn khó hơn rất nhiều.
Nếu muốn ngưng tụ băng thuẫn, chỉ cần có đủ tu vi là làm được. Vũ Băng Kỷ bằng vào Băng nguyên tố phụ thể, toàn lực ứng phó chế tạo ra chín mặt băng thuẫn, tiêu hao tuy lớn, nhưng kì thực không cần quá nhiều kỹ xảo.
Nhưng đem một lượng Phong nguyên tố khổng lồ áp súc thành một đạo Phong Nhận nho nhỏ như vậy, đối với lí giải nguyên tố và năng lực khống chế phải đạt đến trình độ rất khủng bố. Đây là việc mà một hài tử mới chín tuổi làm được? Trấn trưởng a trấn trưởng, ngươi thật sự là tiên hạ thủ vi cường!
Phong Nhận màu xanh sẫm rút cuộc va chạm với băng thuẫn.
Cơ hồ là ngay lập tức, tấm băng thuẫn đầu tiên liền bị bắn thủng. Sau đó, một chùm sương băng nổ tung, từng tiếng nổ vang lên.
Phong Nhận màu xanh sẫm liên tiếp bắn thủng từng mặt băng thuẫn.
Mọi người đang xem cuộc chiến ngừng thở, chăm chú nhìn một màn rung động như thế.
"Phanh phanh phanh một"
Sáu, bảy, tám băng thuẫn liên tiếp nổ tung. Phong Nhận rút cuộc bắn đến băng thuẫn cuối cùng.
Khi sắc mặt của Vũ Băng Kỷ trắng xám, Phong Nhận áp súc cao kia rút cuộc đã tiêu hao hết năng lượng, dừng lại. Mặt băng thuẫn cuối cùng không có bị bắn thủng, nhưng để lại một vết cứa thật sâu.
"Ta thua rồi." Đường Tam có chút thở dốc nói, khí tức của hắn rõ ràng suy yếu, trên trán toát ra một mảng mồ hôi lạnh. Đây là kết quả khi tiêu hao Tinh Thần Lực quá độ.
Áp súc, khống chế đạo Phong Nhận này với hắn hiện tại quả thực rất khó khăn, nhưng đồng thời là một lần thử nghiệm quan trọng.
Tu vi đã tăng đến Ngũ giai, Tinh Thần Lực cũng bởi vì Linh Tê Tâm Nhãn tác dụng mà không ngừng tăng lên. Hắn muốn thử nghiệm một chút năng lực vượt cấp chiến đấu, đạo Phong Nhận hôm nay chính là như vậy.
Vũ Băng Kỷ ngẩn người, thu hồi Băng nguyên tố hộ thể. Tuy rằng dưới tác dụng của Băng nguyên tố hộ thể, năng lực khôi phục của hắn rất mạnh, nhưng liên tiếp ngưng tụ chín mặt băng thuẫn cũng cơ hồ làm hắn tiêu hao hết lực lượng.
Vũ Băng Kỷ ánh mắt có chút phức tạp nhìn Đường Tam, không nói gì, chỉ gật đầu với hắn. Đường Tam mỉm cười. Đến lúc này mới có người thở dài ra một hơi. Trong khoảng thời gian ngắn, trừ tiếng thở dốc, trong sân yên tĩnh một cách quỷ dị, ai cũng không nói chuyện.
Khi Đường Tam chiến thắng Trình Tử Chanh, các học viên cũng không có cảm xúc gì mãnh liệt. Nhưng một trận chiến này, Đường Tam đối mặt với Đại sư huynh, là đệ tử mạnh nhất học viện Cứu Thục, lại bức bách Vũ Băng Kỷ đến như vậy. Hơn nữa, hắn mới Ngũ giai, mới có chín tuổi! Vũ Băng Kỷ cũng sắp mười bảy tuổi. Không dám nghĩ, khi Đường Tam mười bảy tuổi sẽ cường đại đến trình độ nào?
Tư Nho chậm rãi đi tới, Quan Long Giang cùng Mộc Ân Tình mới hồi phục tinh thần lại.
Tư Nho đi đến bên người Vũ Băng Kỷ, nói: "Biết ngươi cùng hắn chênh lệch ở chỗ nào không?"
Vũ Băng Kỷ cười khổ gật đầu: "Ở phương diện khống chế, lực khống chế nguyên tố của Tiểu Đường mạnh hơn ta rất nhiều."
Tư Nho cười khổ gật đầu: "Tinh Thần Lực chênh lệch, còn có cảm ngộ với nguyên tố, ngươi cũng không bằng hắn. Hắn có thể đem Phong Nhận tu luyện tới trình độ này là rất hiếm có. Ta tuy rằng không biết hắn như thế nào làm được, nhưng ở phương diện khống chế nguyên tố, ngươi về sau thỉnh giáo hắn nhiều hơn. Nếu như ngươi có thể đem lực khống chế nguyên tố cũng tăng lên trình độ giống hắn, tương lai có thể trùng kích Thất giai rồi."
"Vâng." Vũ Băng Kỷ gật đầu, sau đó nhìn về phía Đường Tam, "Mong sư đệ vui lòng chỉ giáo."
"Đại sư huynh khách khí, ta cũng muốn cùng sư huynh giao lưu trao đổi." Đối với Băng nguyên tố hộ thể, Đường Tam vẫn rất có hứng thú, hắn muốn biết đây là Yêu Thần biến tiên thiên mang đến, hay là Vũ Băng Kỷ tu luyện mà thành.
Thực chiến chấm dứt, biểu hiện của Đường Tam không thể nghi ngờ làm cho mọi người lau mắt mà nhìn, ánh mắt mấy vị lão sư nhìn hắn đều có chút biến hoá. Tiếp theo chính là Mộc Ân Tình tổng kết.
Tất cả các đệ tử xếp thành một hàng dai, Mộc Ân Tình đi tới, ánh mắt đảo qua trên người các đệ tử.
"Chúng ta nói về từng trận. Trận đầu tiên, Đường Tam đối chiến Trình Tử Chanh. Trình Tử Chanh thua rất nhanh, nguyên nhân đầu tiên là do chênh lệch thực lực. Nguyên nhân tiếp theo là do Trình Tử Chanh không phát huy được ưu thế của mình. Mà ngay từ đầu, Đường Tam đã nghĩ muốn khắc chế năng lực phi hành của ngươi, không cho ngươi có cơ hội chính thức bay lên. Một khi ngươi bay lên, bằng vào tốc độ Kim Bằng Biến, dù không thắng được hắn, hẳn là cũng có thể cùng hắn dây dưa một phen. Cho nên, lúc đối mặt với đối thủ như vậy, đầu tiên phải nghĩ làm cách nào bay lên được."