Cũng may Nhạn Nương ngã đè lên đống y phục, không bị đập đầu vào đâu, chỉ có cánh tay bị xước một vết. Cái trán ứa ra từng giọt mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch đến đáng sợ.
Lần trước ngã xuống nước cũng bị như vậy, phỏng chừng do ngồi lâu, máu không lưu thông, cộng thêm không ăn đủ chất, bị hạ đường huyết nhẹ. Để chắc chắn, Trương Tích Hoa nắm lấy tay đối phương, bắt mạch cẩn thận, cuối cùng loại bỏ khả năng bị cảm nắng.
Trương Tích Hoa bỗng vì cái chắc chắn của mình mà ngây người, gần đây càng ngày càng lạ. Rõ là nàng không hiểu những thứ này, sao trong lòng lại xác định như vậy?
Trước khi xuất giá, vì kế sinh nhai trong nhà, nàng mặt dày mày dạn kiên quyết quấy rầy nhờ Triệu lang trung trong thôn dạy cho cách phân biệt vài thảo dược, để nàng lên núi hái bán cho hiệu thuốc bắc lấy tiền.
Đôi lúc Triệu lang trung tốt tính cũng dạy nàng một vài dược lý đơn giản. Những thứ bắt mạch cần thông thuận y lý này, nàng chưa từng biết qua.
Vô hình trung, khiến nàng nảy sinh sợ hãi. Nàng rất sợ những thay đổi của mình sẽ mang đến chuyện chẳng lành cho mình và người thân.
Nhưng lúc này nàng không được suy nghĩ nhiều, Nhạn Nương còn ngã trêи đất, Trương Tích Hoa vội đỡ người lên.
Nhạn Nương từ từ mở mắt, ban nãy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại, không nhìn thấy cái gì, nàng vô cùng khủng hoảng, thật ra nàng có khôi phục thần trí một lúc, nhưng cả người vô lực, không gượng nổi mình.
Trương Tích Hoa hỏi: “Bây thấy thế nào rồi?”
“Ta… Cảm thấy lạnh, rất buồn nôn…” Nhạn Nương nói đứt quãng, không dễ gì mới đem chuyện nói rõ ràng.
Nhìn nàng đang trong tình trạng này, đoán là không thể tự về nhà, bất đắc dĩ, Trương Tích Hoa nói thẳng: “Chờ lát nữa trượng phu của ngươi qua đây lấy y phục, ta mang ngươi về nằm trước.”
Vừa hay Thúy Hoa thẩm đến bờ sông, Trương Tích Hoa vội dặn: “Thuý Hoa thẩm, phiền thẩm để ý chỗ y phục này một lúc, thân thể Nhạn Nương không được khỏe, ta dìu nàng về một chuyến.”
Thúy Hoa thẩm chừng năm mươi tuổi, mặt mày phúc hậu, thường ngày cũng rất điềm đạm với người ngoài , không cần nhiều lời liền khoát tay: “Đi nhanh về nhanh.”
Nhạn Nương đi một bước nghỉ một bước, Trương Tích Hoa đi sau cõng nàng luôn, cơ thể nàng ấy không chịu được gió, thổi cái là ngã, chẳng được bao cân. Đệ muội trong nhà đều một tay nàng chăm, lại thường làm việc nặng, đừng nhìn thân thể gầy yếu của Trương Tích Hoa, kỳ thật nàng vẫn có sức chán.
Viện của Giang gia nằm ở phía tây nam của thôn, quay lưng vào núi. Sau khi phụ mẫu Giang gia tạ thế, không có tiền chôn cất nên phải bán ngói cho người ta để lấy tiền. Giờ nóc nhà dùng cỏ tranh che kín. Ba huynh đệ chịu khó, thường xuyên vá nóc nhà, nên hiện tại có thể nhìn thấy lớp cỏ mới trêи đó.
Mở cửa là Giang nhị gia – Giang Thiết Sơn, có thể coi Giang Thiết Sơn là người có dung mạo đứng đắn nhất trong huynh đệ Giang gia, thấp hơn Hà Sinh khoảng nửa cái đầu, vóc người rất tráng kiện, mặt tròn môi dày. Lúc hắn nhận người từ tay Trương Tích Hoa, khuôn mặt cương nghị không được vui cho lắm, miệng vẫn nói cảm ơn: “Cảm ơn A Sinh nương tử.”
Hà Sinh kém tuổi Giang Thiết Sơn, lại cùng thế hệ, xưng hộ như vậy cũng không sai.
Trương Tích Hoa lý giải tâm tình của hắn lúc này, nương tử té xỉu mấy lần, sợ là thấy không ổn, khó tránh khỏi hoang mang, liền vội nói: “Thân thể Nhạn Nương không có gì quá đáng lo, trong nhà huynh có đường đỏ không? Pha một cốc nước nóng cho nàng uống, nghỉ ngơi là không còn đáng lo nữa.”
Nghe thấy không còn đáng lo, bắp thịt gồng lên của Giang Thiết Sơn mới dịu bớt, vội đáp: “Không có đường đỏ, chỉ còn một ít mạch nha thôi?”
Trương Tích Hoa đáp: “Mạch nha cũng được. Khoảng thời gian này các huynh nên để nàng nghỉ ngơi nhiều, trước nên dừng làm việc nặng, mặt khác cũng phải chú ý nhiều món ăn, đừng lúc nào cũng chỉ ăn một món, thân thể nàng ấy vốn đã yếu, không chịu được đói bụng đâu.”
Giang Thiết Sơn nghe xong, mặt đỏ bừng. Chỉ liên tục gật đầu: “Bọn ta sẽ chú ý…”
Cuối cùng Trương Tích Hoa mở lòng, lại cho Giang Thiết Sơn mấy phương thuốc điều dưỡng, để hắn nhớ sắc chút thảo dược cho Nhạn Nương uống. Kiếm nhiều táo đỏ, rau chân vịt, cây yến mạch, các loại thực vật bổ huyết.
Giang Thiết Sơn đặt Nhạn Nương lên giường, vội vàng bận bịu đi nhóm lửa, Trương Tích Hoa nhìn hắn căng thẳng, mới gạt được lo lắng dưới đáy lòng đi. Nghèo khổ thì sao nào, có nam nhân yêu thương là tốt rồi.
Dặn Giang gia cho người đến bờ sông lấy y phục xong, bấy giờ nàng mới trở lại.
Quay lại bờ sông, Thúy Hoa thẩm vẫn chưa giặt xong y phục, mà chậu xiêm y nhà mình không thấy đâu, không đợi Trương Tích Hoa hỏi, thím Thúy Hoa đã nói trước: “Trượng phu của ngươi mới vừa qua, tiện thể mang chậu gỗ nhà về rồi.”
“Làm phiền thẩm rồi.”
“Ai… Ngươi chờ chút đã…” Thấy nương tử Hà Sinh phải về, Thúy Hoa thẩm vội vàng gọi người lại, đợi Trương Tích Hoa dừng lúc này mới hỏi tiếp: “Ngươi tên là Xuân Hoa hay Hạnh Hoa ý nhỉ? Xem ta này, tự dưng quên mất.”
Người ta đâu phải quái nhân, dù gì nàng mới gả tới áng chừng mười ngày, Trương Tích Hoa cười trả lời: “Thẩm gọi ta là Tích Hoa được rồi.”
“Ồ… Hóa ra là Tích Hoa hả…” Thúy Hoa thẩm trước là kéo dài âm cuối, sau mới hạ giọng hỏi thăm: “Huynh đệ nhà Giang gia kia có đi mời lang trung về nhà không? Cái cô vợ kia thân thể không khỏe sao?”
Thúy Hoa thẩm là người nóng tính, không chờ trả lời đã đáp: “Mấy đứa nhà Đại Sơn lãng phí năm lượng bạc trắng rồi. Cái bệnh ỏng ẻo kia nhìn là biết không dễ đẻ, chưa biết chừng lần này có sống được không nữa. Ai…”
Trương Tích Hoa dở khóc dở cười, người này căn bản là thế nào vậy, lời đồn trong thôn cứ thế bay đời trời. Trong khoảng một trăm nhân khẩu, nhà ai đánh rắm bằng cái hạt vừng, người trong thôn đều muốn truyền tai nhau.
Hình như rất vui khi xăm soi chuyện nhà người khác.
Vậy là Trương Tích Hoa nói giúp cô nương xứng danh đáng thương: “Thân thể Nhạn Nương kia không có gì quá đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là không sao đâu ạ.”
“Ai… Cái nghỉ ngơi kia, không biết còn tốn bao nhiêu tiền đây.” Chẳng phải thiên kim đại tiểu thư, có hộ nào trong thôn này dốc tiền vào bồi dưỡng thân thể? Nói thế rồi, Thúy Hoa thẩm vẫn cảm thấy năm lượng bạc trắng của huynh đệ Giang gia kia không đáng.
Quan điểm mỗi người khác nhau, Trương Tích Hoa thấy không thay đổi được, biết là không tiện vẫn phải chặt đứng vấn đề này lại, báo rằng muốn lui, rồi đi về nhà.
Y phục đã được phơi trêи sào trúc, không biết tại sao trượng phu đột ngột trở về, giờ lại không thấy bóng đâu, chỉ để lại đúng chiếc áo ngoài trong phòng.
Có mỗi một cái, Trương Tích Hoa kéo nước giặt ngay trong giếng, vài lần liền sạch, rồi mang phơi nắng.
Buổi trưa không cần nấu cơm, nàng đặc biệt chôn mấy củ khoai lang ở trong bếp, để giữ riêng cho cha chồng và trượng phu bổ sung thể lực, phụ nhân trong nhà không phải làm việc mất sức, vẫn không chịu nổi đói bụng.
Nàng nghĩ mình đã làm xong chuyện có thể làm.
Bà Hà gõ cửa, “Ở trong phòng?”
“Dạ…” Trương Tích Hoa đáp tiếng, thấy hơi lạ bởi mẹ chồng đột nhiên gõ cửa, chờ cửa phòng mở ra, trêи tay bà Hà là một đôi giày rơm hỏng, cỡ này, hẳn là của Hà Sinh.
Bà Hà nói: “Giày rơm của trượng phu nhà ngươi hỏng, ngươi bện lại một đôi đi, bây giờ ta không thời gian bện.”
Trương Tích Hoa bỗng xấu hổ đỏ mặt, uổng công nàng vẫn quan tâm trượng phu, lại không phát hiện giày chàng hỏng rồi. Giờ để mẹ chồng nhắc, trong lòng thấy rất bất tiện, lắp bắp: “Vâng, nương cứ để đây đi, ta sẽ bện thật chắc, cha cùng nương có cần bện luôn không ạ?”
Bà Hà nói: “Nếu ngươi rảnh rỗi, cũng có thể làm thêm vài đôi.”
“Vâng.” Trước khi xuất giá Trương Tích Hoa đã biết cỡ của người trong nhà, nên cũng không cần hỏi. Rơm rạ bện giày có sẵn trong nhà, thêm chút cỏ tranh liền có thể bện thật tốt.
Buổi trưa giày Hà Sinh hỏng, không thể không về đổi giày, hắn định sẽ bện giày, nhưng không có thời gian nên giao cho mẫu thân làm giúp. Trương Tích Hoa nghĩ một thoáng đoán tình hình là vậy, chỉ là đối tượng trượng phu giao làm không phải mình, vẫn còn thấp thoáng thất vọng.
Giữa hè mọi người mang nhiều giày rơm, mà cha chồng và trượng phu ngày nào cũng gánh nước tưới đất, rất dễ tốn giày rơm. Từ nhỏ Trương Tích Hoa đã giúp đỡ việc nhà, tay nghề bện giày cũng khá tốt.
Lấy rơm ra, nàng liền bắt đầu công việc, tay nghề của nàng vững, bện ra giày chắc, không dễ thủng, đây là lần đầu tiên nàng bện giày cho người trong nhà.
Đến giữa trưa thì giày của Hà Sinh bện xong, Trương Tích Hoa buông việc trong tay xuống, đi vào bếp nấu thức ăn cho lợn. Thức ăn đã chuẩn bị trước, hiện tại chỉ cần nhóm lửa là được.
Làm xong những chuyện này, nàng còn muốn đưa khoai nướng cho cha chồng và trượng phu. Liền bới bếp lên, khoai lang vùi lúc sáng không ai động, nàng đoán chừng trượng phu cũng đói rồi.
Mang nước sôi để nguội cùng khoai nướng nóng, Trương Tích Hoa nhấc giỏ ra khỏi nhà, hôm nay cha chồng làm lụng trêи ruộng ngô, qua một đỉnh đồi nhỏ là đến.
Trước đây là một khung cảnh xanh mướt hiếm thấy, còn hiện giờ là từng ruộng, từng ruộng khô héo, ngô của rất nhiều hộ bị quắt, người trong thôn ngày ngày gánh nước cứu ruộng, nhưng tưới bao nhiêu cũng không mau bằng tốc độ bốc hơi nước của mặt trời.
Những ngày này thật sự rất khó khăn! Không biết năm nay lại có bao nhiêu người khốn cùng chết đói.
Thật ra Trương Tích Hoa không thích ăn khoai lang lắm, nếu có thì là ăn cơm khô, hoặc cháo gạo tẻ loãng, húp cháo gạo kê, còn có bánh bột ngô hay bánh màn thầu cao lương, có thể ăn no cái bụng đều được. Nghĩ đến ăn, nàng vẫn cảm thấy hơi đói, ban sáng húp bát cháo rau cải đến giờ đã tiêu hóa từ lâu rồi.
Tuy bụng đói nhưng không hề oán giận, ở Hà gia còn được ăn hai bữa, ở Hạ Tây tôn có ăn như vậy là rất tốt rồi, có nhiều hộ đã bắt đầu bớt ăn mỗi ngày xuống còn một bữa, và vẫn là ăn cháo loãng nhiều nước hơn gạo.
Bắp ngô còn chưa lớn thế nhưng đã héo rũ hết, có nhiều người còn hái ăn ngay tại chỗ, tuy quắt queo không chắc bụng, nhưng là nhai vẫn thấy vị ngọt, cũng gọi là cái ăn.
Hà Đại Xuyên đang tính đến chỗ suối nước, thấy con dâu nhà mình, liền hỏi: “Sao ngươi lại ra đây?”
Trương Tích Hoa đáp: “Ta vùi mấy củ lang trong bếp, thấy cha và A Sinh quên mang theo. Cha, cha ngồi nghỉ một lúc trước đã, ăn xong hẵng làm tiếp.”
Bụng Hà Đại Xuyên đã đói, cũng không từ chối, để vại nước qua một bên, ngồi xổm luôn dưới gốc ngô, Trương Tích Hoa đưa túi nước qua, Hà Đại Xuyên uống liền mấy ngụm, sau đó bóc khoai ăn.
Hà Đại Xuyên giục: “Ngươi tranh thủ đưa qua chỗ A Sinh đi. Ở đây ta tự lo là được.”