Mọi người rất nhanh đã vào cửa viện La gia. Quan hệ của hai nhà phi thường cứng nhắc, Hà Tằng thị một lời cũng không muốn mở miệng, chuẩn bị tiến vào khuê phòng của La Hương Cầm thì có một vị cô nương lấy lý do nhiều người sợ ồn ào quấy nhiễu ngăn bà ở bên ngoài.
Trương Tích Hoa quay đầu trấn an mẹ chồng: “Nương, không có chuyện gì đâu, người ở bên ngoài chờ con. Ta vào xem một chút thôi, cũng không mất nhiều thời gian.”
Ở cửa phòng đã có bà tử cùng một nha hoàn đứng canh giữ, Hà Tằng thị cũng không thể xông vào, không còn cách nào đành đến nhà chính của La gia ngồi chờ.
Trương Tích Hoa đi một mình vào phòng, đập vào mắt nàng là chiếc giường gỗ khắc hoa tinh tế cùng với hồng trướng bằng lụa mềm mại rủ xuống, La Hương Cầm chống tay nghiêng người tựa vào thành giường. Nàng ấy nhìn Trương Tích Hoa một lát, khuôn mặt tươi cười nói: “Phiền ngươi xem qua thân thể ta một chút…”
Mọi cử động của đối phương nhất định sẽ khiến cho tâm nam nhân mềm nhũn, lập tức muốn thả vào lòng mà cưng chiều. Thế nhưng Trương Tích Hoa lại là một nữ nhân, nàng cũng không có lòng dạ nào thưởng thức tư thái của đối phương.
Bồi ở trong phòng còn có một nha hoàn, nàng nhìn thấy Trương Tích Hoa tới gần giường liền nghiêng người lộ ra vẻ phòng bị. La Hương Cầm vẫn đưa tay về phía Trương Tích Hoa, phân phó với nha hoàn: “Hỉ nhi, ngươi cũng ra cửa trông nom đi thôi.”
Hỉ nhi nghe xong, thật biết điều lui về phía sau, trong chốc lát liền đến ngoài cửa phòng.
La Hương Cầm giống như vô tình nói: “Hết các nha đầu đến bà tử lúc nào cũng trông nom ta, biết rằng cũng là vì ta mà suy nghĩ nhưng lắm lúc cũng phiền muộn đấy.”
Là muốn nói với mình? Trương Tích Hoa thực không rõ La Hương Cầm vì sao muốn nói với mình điều này, bất quá chỉ nghĩ đối phương thuận miệng dễ dàng sai bảo người bên cạnh, đổi lại là nàng, khẳng định sẽ không làm được.
Trương Tích Hoa vốn ít nói, giữa hai người cũng chẳng có lời gì để nói, vì thế lập tức cầm lấy tay La Hương Cầm cẩn thận bắt mạch…
La Hương Cầm trầm mặc nhìn chăm chú vào Trương Tích Hoa. Đối phương đột nhiên nhíu mày trong chớp mắt, La Hương Cầm vừa vặn bắt gặp. Trêи mặt nàng bất động thanh sắc, đáy lòng lại có cảm giác khó chịu. Nếu là nàng không có Bàng thượng lão gia, mọi thứ hôm nay Trương Tích Hoa có hết thảy đều là của nàng. Không có đại phú đại quý, chính là chút củi gạo dầu muối, vụn vặt bình thường nhưng lại ấm áp, huống chi, còn có Hà Sinh làm bạn.
Hà Sinh. . .
Hà Sinh. . .
Vừa nghĩ tới Hà Sinh, tâm La Hương Cầm liền đau. Nàng đã từng khát vọng gả cho hắn thật nhanh để thoát khỏi sự việc rối ren trong nhà, ai ngờ tạo hoá lại cho nàng gặp Bàng thượng lão gia, thời thế liền đổi thay.
Giữa sống trong nhung lụa phú quý cùng ngày ngày đắn đo củi gạo dầu muối, trở thành nông phụ thô bỉ, nàng không chút do dự lựa chọn ăn ngon mặc đẹp. Hết cách rồi, cũng không thể trách nàng. Nàng sợ nghèo, cũng đã ăn đủ khổ, huống chi nàng lại có nhan sắc, La Hương Cầm sao có thể cam lòng trở thành nông phụ nghèo khó.
Lão gia đặt mua một nhà tòa nhà lớn, cho mười mấy người hầu hạ nàng, không có bề trêи đè nặng, La Hương Cầm thật sự hài lòng, chỉ sốt ruột thân thể lão gia đã lớn tuổi, làm sao có thể so sánh cùng Hà Sinh cường tráng, tràn trề sinh lực.
“Mời ngươi đổi tay.” Trương Tích Hoa nhẹ giọng nói.
La Hương Cầm lấy lại tinh thần, nàng vươn tay kia đưa ra. Trương Tích Hoa xem kĩ mạch tượng cả hai tay, nhân tiện nói: “Chúc mừng chúc mừng. . . Ngươi thật sự là có thai, ước chừng hai tháng, còn không chưa ba tháng, những ngày kế tiếp định phải cẩn thận.”
Mặc dù đã hoài thai nhưng mạch tượng của đối phương thật sự rất yếu ớt, thân thể từng thiệt thòi quá lớn, khó có thể giữ đứa bé. Nghĩ đến đoạn thời gian trước có nghe qua đối phương đã có thai, có thể đúng là thật. Là một thầy thuốc, Trương Tích Hoa thở dài một hơi, đối phương thật sự nên chú ý một chút, không nên cứ vậy vô tâm làm hư thân thể mình.
La Hương Cầm tựa hồ đã sớm dự đoán được, cũng không lộ vẻ vui mừng, chỉ là tuỳ ý cười cười, muốn lấy một cây trâm trêи đầu xuống, nói: “Ta về nhà cũng không đem theo bao nhiêu thứ, cây trâm này cũng không trị giá bao nhiêu, tặng cho ngươi vậy.”
Không trị giá bao nhiêu? Chỉ cần nhìn nước ngọc xanh biêng biếc đoán chừng cây trâm này đã là mấy lượng bạc, Trương Tích Hoa Hoa trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Thấy vậy, La Hương Cầm lơ đễnh, lại đem trâm cài lại lên tóc, cười nói: “Vậy để ta sai Hỉ nhi cấp cho ngươi một ít bạc vụn.”
Trương Tích Hoa cũng không cự tuyệt, cười một tiếng nói cám ơn. Thấy đối phương như vậy, đoán chừng trong lòng đã nắm chắc, bên cạnh cũng có không ít người phục vụ, nhất định sẽ có không ít lang trung giỏi giúp điều dưỡng thân thể. Trương Tích Hoa không khỏi cảm thấy kì quái, vì sao còn cần gọi nàng đến xem mạch?
Cũng không cần đợi lâu, Trương Tích Hoa liền hiểu rõ….
Trương Tích Hoa chuẩn bị cáo từ thì La Hương Cầm đột nhiên hé miệng cười cười, hỏi một cách rất tự nhiên: “Trâm cài ngươi đang dùng, ta cũng có một cái đấy.”
Trâm? Trương Tích Hoa dừng lại, bừng tỉnh ngộ hiểu ra đối phương là muốn nói cái gì. Nàng đang cài trêи đầu cây trâm gỗ hình hoa đào năm cánh mà trượng phu tự tay điêu khắc.
Trương Tích Hoa không tiếng động liếc mắt nhìn La Hương Cầm, đối phương tuy rằng hơi nhíu mày, sau lại lười biếng híp mắt nhưng vẫn hàm chứa ý khiêu khích.
Trương Tích Hoa bình thản cười: “Trâm này hình dạng cũng không có gì đặc sắc, nhiều người có được cũng không có gì kì quái.”
La Hương Cầm từ chối cho ý kiến, lấy một trái vải từ trong đĩa trái cây đặt ở đầu giường, cười duyên nói: “Nhìn bộ dạng khẩn trương của ngươi kìa. Quên đi, là A Sinh tự tay tặng cho ta.”
Tim Trương Tích Hoa đập thình thịch, lúc này không hiểu rõ nữa thì cũng là quá trì độn rồi. La Hương Cầm là muốn làm cái gì chứ? Khiêu khích nàng có phải không?
La Hương Cầm nói xong như xả được ấm ức trong lòng, toàn bộ thân thể giãn ra, cười rộ như hoa nhìn Trương Tích Hoa.
Trương Tích Hoa cực lực ổn định tâm thần, mặc kệ đối phương là phô diễn thâm tình trọng ý cùng trượng phu của mình hay là cái gì khác cũng ngàn vạn lần không được trúng kế của nàng.
Mục đích cuối cùng của La Hương Cầm cũng chỉ là muốn châm ngòi ly gián quan hệ của nàng cùng trượng phu sao?
Trương Tích Hoa nghĩ thông suốt, cười ôn hoà nói: “Trong nhà ta không chỉ có một nhánh trâm thế này, còn có mấy kiểu khác, đều là A Sinh làm cho ta. Nếu ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi hai nhánh.”
Sắc mặt La Hương Cầm nháy mắt đen lại, nàng không nghĩ tới đối phương một chút cũng không tức giận, lại có thể ôn hoà phản kϊƈɦ lại. Nhìn bộ dáng tư tư văn văn kia, tính tình đối phương thật sự rất tốt.
La Hương Cầm tỏ vẻ vô tình nói: “Được rồi, mấy nhánh trâm gỗ sơ sài kia ta đều ném đi, trong hộp trang điểm còn không ít loại trâm ngọc mang còn không hết, ta cũng không cần ngươi tặng.”
Mặc kệ trêи mặt trấn định như thế nào, Trương Tích Hoa thừa nhận tâm tình mình bị ảnh hưởng. Nàng thật sự không quen nhìn La Hương Cầm ám chỉ này nọ, lập tức trầm giọng nói: “Chúng ta đều chỉ là tiểu môn hộ, có thể cài trâm gỗ đã là bảo bối, sao có thể bì kịp ngươi. Ta cũng chỉ thích mang trâm gỗ A Sinh làm cho mình, không đắt đỏ quý giá không nói, chỉ cần là tâm ý của hắn, ta liền cảm thấy vui vẻ rồi.”
La Hương Cầm cố ý tìm nàng đến cũng không phải là muốn nghe Trương Tích Hoa nói rõ tình ý với Hà Sinh. Hơi nữa khiêu khích cả buổi, đối phương không những không tức giận lại còn biết trách nàng vô tình. Đáy lòng La Hương Cầm phiền chán, trêи mặt cười nói: “Đúng. Hai người các ngươi có tình ý là quan trọng nhất.”
Trương Tích Hoa cũng không muốn trò chuyện nhiều, liền cáo từ. La Hương Cầm cũng không ngăn trở, dù sao lời muốn nói cũng đã nói xong, La Hương Cầm quá rõ nữ nhân. Mặc kệ trêи mặt thế nào, đáy lòng chỉ cần gieo một hạt giống, tâm tình sẽ không thoải mái.
La Hương Cầm cười cười nhìn Trương Tích Hoa ra khỏi phòng.
Hỉ nhi nha hoàn theo lời La Hương Cầm phân phó đã sớm chuẩn bị xong bạc, Trương Tích Hoa liền đưa hết số bạc cho Hà Tằng thị cầm.
Hà Tằng thị nhìn thấy con dâu không có gì dị thường, xem như yên tâm. Bà ngồi bên ngoài cũng nghe được tin tức, La Hương Cầm thật sự là có thại, vì thế Hà Tằng thị cái gì cũng không hỏi, hai người liền rời La gia.
Chờ hai người trở lại Hà gia thì trời cũng đã sập tối, Hà Đại Xuyên đã muốn trở phòng nghỉ ngơi, Hà Nguyên Nguyên cùng Hà Sinh đang chong đèn chờ ở nhà chính.
Hà Nguyên Nguyên lập tức lớn tiếng hỏi: “Nương, tẩu tử, sao các ngươi đi lâu như vậy?”
Kỳ thật cũng không bao nhiêu thời gian, Trương Tích Hoa ôn nhu cười nói: “Sao thế? Nguyên Nguyên còn sợ ta cùng nương bị ăn sạch?”
Hà Sinh nhìn thấy nương tử thần sắc như thường, tảng đá đè nặng trong lòng cũng lăn xuống. Hắn cái gì cũng không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Tích Hoa, đáng tiếc nương tử đến một ánh mắt cũng không cho hắn.
Hà Sinh đột nhiên nghĩ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không nương tử sao lại không để ý đến hắn như vậy?
Hà Nguyên Nguyên liếc mắt một cái, biểu tình vô cùng tức giận, nàng đã sớm bảo tẩu tử đừng đi La gia, cả giận nói: “La gia có trả thù lao sao?”
Hà Tằng thị trừng mắt nhìn khuê nữ, phân phó nói: “Rửa mặt đi rồi đi ngủ.”
“Trả thù lao cũng rất rộng rãi, được một lượng bạc.” Thù lao rộng rãi như vậy, sinh khí một chút cũng không có quan hệ gì rồi, Trương Tích Hoa nói xong cũng lộ ra tươi cười với trượng phu.
Hà Sinh nhìn thấy nương tử tươi cười, cũng không khỏi lộ ra nụ cười nói: “Phòng bếp còn nước nóng, nàng có muốn đi tắm chưa?”
Trương Tích Hoa rõ ràng cảm giác được lời nói của trượng phu mang theo một cỗ lấy lòng, xem ra hắn vẫn chột dạ, nếu không sẽ không như vậy. Trương Tích Hoa gật gật đầu nói: “Để nương tắm rửa trước đi đã.”
Hà Tằng thị nhanh chóng chuẩn bị xiêm y đi tắm rửa phòng trời khuya sẽ lạnh, để lại Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa ở lại nhà chính.
Hà Sinh thêm than vào lò, sợ nương tử lạnh, liền kéo Trương Tích Hoa tới gần, nói: “Mau tới đây ngồi, có lạnh hay không?”
“Ta không lạnh.” Trương Tích Hoa đáp.
Hà Sinh nhất thời trầm mặc, giữa hai người không có tiếng động. Trương Tích Hoa ngoài miệng nói không lạnh, vẫn là đem bàn tay đến bên cạnh lò sưởi, cũng không muốn nói gì, giống như không có gì để nói cùng trượng phu.
Nàng thật sự có chút tức giận.