Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

DÂU NHÀ NÔNG

Du ca nằm trong vòng ôm ấm áp của mẹ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Đợi hắn ngủ sâu hơn, Trương Tích Hoa nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ lên giường, cẩn thận đắp cho con một chiếc chăn mỏng. Ban ngày ở trong phòng cũng không có chuyện gì làm, nàng đã ngủ bù rất nhiều cho nên liền tránh sang một bên cho Hà Sinh nằm cạnh con. Trương Tích Hoa tựa vào thành giường, lẳng lặng nhìn trượng phu cùng hài tử…

Nghe đại tỷ nói xong câu chuyện, trong lòng Trương Tích Hoa lo lắng không thôi. Theo như Hà Nguyên Tuệ miêu tả thì cũng không có chứng cứ rõ ràng việc Lý Đại Lang cùng cô nương kia có chút dây dưa, chỉ là trong lúc ấy Lý Đại Lang lại che chở đối phương như vậy, tâm của Hà Nguyên Tuệ sao lại không lạnh xuống? Vì thế mới tức giận mang theo Đông Ca trở về nhà mẹ đẻ.

Ngay cả khi nàng đã về nhà mẹ đẻ, trượng phu cũng không thăm không hỏi, khiến nàng trở về cũng không phải, không trở về cũng không phải. Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này lại càng làm cho nàng tức giận Lý Đại Lang thêm một phần.

Lúc trước cứ nghĩ đến việc trong tâm Hà Sinh còn cất một La Hương Cầm kia, Trương Tích Hoa cũng đã vô cùng khó chịu, làm sao không hiểu loại cảm giác này?

Nàng thở dài một hơi, phàm là nữ nhân trêи cuộc đời này lúc nào cũng có chút khó khăn hơn nam nhân. Đều là thân con gái, Trương Tích Hoa thập phần hi vọng chuyện này chỉ là hiểu lầm.

Tuy chỉ ở chung một thời gian ngắn, Trương Tích Hoa cùng Hà Nguyên Tuệ cũng không phải là quá thân thiết nhưng bọn họ đều là người thẳng thắn, rất nhanh đã thấu hiểu được tính cách của nhau. Đại tỷ tính cách mạnh mẽ lại sẵn sàng mở lòng chia sẻ với nàng chuyện này, đoán chừng là muốn nhờ nàng xem qua tình huống Lý gia một chút.

Thừa dịp Hà Sinh còn chưa ngủ, Trương Tích Hoa thuật lại một lượt toàn bộ sự tình.

Hà Sinh nghe xong vô cùng sửng sốt, hắn nhíu chặt mày, tỉnh cả cơn buồn ngủ, hỏi lại: “Những chuyện này là đại tỷ tận mắt chứng kiến sao?”

Trương Tích Hoa gật gật đầu.

Hà Sinh nắm chặt quả đấm, cũng phát hiện chính mình hỏi một câu vô nghĩa, nếu không phải chính mắt thấy được, với tính tình của đại tỷ nhà mình, chắc chắn sẽ không vì hai ba lời xàm ngôn vô căn cứ mà tức giận chạy về nhà mẹ đẻ. Như vậy chỉ có kết luận đại tỷ là tự mình chứng kiến tất cả.

Nhìn thấy nắm đấm đã nổi gân xanh của Hà Sinh, Trương Tích Hoa đưa tay nhẹ nhàng ma sát nhè nhẹ cánh tay của hắn, ý bảo hắn thả lỏng. Hà Sinh thả tay, nắm chặt lấy mấy ngón tay mảnh khảnh của nương tử, biểu thị hắn đã bình tĩnh trở lại.

Biết hắn nóng vội, Trương Tích Hoa ôn nhu nói: “Hà lang, thϊế͙p͙ nghĩ Đông Ca gần đây thường nói nhớ ca ca, bằng không ngày mai chàng đừng ra đồng, bớt chút thời gian đón hắn đến nghỉ 2 ngày?”

Đây cũng là việc Hà Nguyên Tuệ bận tâm nhất. Lúc ấy Viễn Ca đi theo ông nội bà nội đến nhà người khác làm khách, bằng không nàng nhất định mang theo cả hai hài tử về nhà mẹ. Tuy rằng Lý bà tử đem Viễn Ca trở thành bảo bối mà chăm sóc, nhưng là không có mẹ ruột ở một bên coi chừng, ai biết đứa nhỏ ở nhà có chịu uỷ khuất gì không? Mấy người chị em dâu kia cũng không phải dễ chung đụng.

Sự tình này Hà Nguyên Tuệ cũng không muốn để cho Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị biết, tránh để cho bọn họ lo lắng. Kể cho Trương Tích Hoa, mặc dù nàng không nói rõ nhưng nhìn thấy bộ dáng thông suốt của Trương Tích Hoa, nàng cũng thở phào một hơi. Nếu có A Sinh tới cửa thăm dò tình hình, nắm rõ cục diện lúng túng một chút, nàng cũng không thể ở nhà mẹ đẻ cả đời.

Suy nghĩ kĩ lưỡng mấy ngày, Hà Nguyên Tuệ kỳ thật cũng muốn thoả hiệp. Cho dù mạnh mẽ đến mức nào, trong tình cảnh này, nàng không vì chính mình cũng vì hai con mà suy nghĩ một chút.

Thật may, Trương Tích Hoa cũng không phụ lòng Hà Nguyên Tuệ.

Hà Sinh ban đầu cũng có ý định như vậy, nghe nương tử nói xong cũng nói: “Để ta báo cho cha mẹ một tiếng, ngày mai sẽ lên đường đi đón Viễn Ca.”

Đón Viễn Ca chỉ là chuyện thứ yếu, tìm Lý Đại Lang mới là chuyện chính yếu.

Nữ nhân đã xuất giá bị nhà chồng uỷ khuất, nếu là nhà mẹ đẻ cường thế, nhà chồng cũng không dám quá phận. Đằng này Hà Nguyên Tuệ chỉ có mình Hà Sinh là em trai, tình trạng nhà mẹ đẻ còn kém xa nhà chồng, Trương Tích Hoa lo lắng nói: “Đến Lý gia có tức giận đến mức nào cũng không được động tay chàng biết chứ? Phải thông suốt đầu đuôi mọi việc.”

Lý gia có mấy thanh niên lực lưỡng, nếu đánh nhau, Trương Tích Hoa có chút lo lắng Hà Sinh sẽ thua thiệt.

Hà Sinh nắm chặt tay nương tử, trấn an nàng: “Ta sẽ không đánh nhau.”

Nghe qua Hà Sinh trình bày, Hà Đại Xuyên cũng không suy nghĩ gì, chỉ có Hà Tằng thị có chút vướng mắc nhưng vẫn đồng ý để hắn ra cửa. Vì vậy, sáng sớm Hà Sinh đã lên đường đi Hạnh Hoa thôn.

Quá giờ Mẹo thì Lý gia đã ăn xong bữa sáng, cả nhà đã ra đồng làm việc, Lý bà tử nhìn thấy Hà Sinh vào cửa, không thấy con dâu cùng Đông Ca theo sau, khoé miệng bà giật giật, khẩu khí không tốt nói: “Này, là Hà Sinh đúng chứ? Sớm thế này đã đến cửa có việc gì sao?”

Hà Nguyên Tuệ không có ở đây mấy ngày nay, mấy người em dâu lời ra tiếng vào bên tai Lý bà tử, “cày bừa vụ xuân đang gấp rút như vậy, lười biếng chạy về nhà mẹ đẻ để trốn việc”. Lý bà tử sao có thể không tức giận?

Hà Sinh hướng đối phương chào một tiếng, cũng không để ý thái độ của đối phương. Hắn thay Hà Nguyên Tuệ giải thích một lượt, đại ý rằng thân mình của đại tỷ đột nhiên không thoải mái, trùng hợp nương tử nhà hắn có thể chữa được bệnh. Do đó, thay vì phải thỉnh lang trung đến xem bệnh thì hắn để cho Trương Tích Hoa giúp đại tỷ trị liệu một phen.

Lý bà tử nghe xong liền nghĩ nghĩ một chút. Nếu đã có nhà mẹ đẻ xem bệnh cho, đương nhiên nhà mình cũng không cần phải tiêu tiền thỉnh lang trung, tiết kiệm được một khoản, trêи mặt bà liền dãn ra: “Vậy phiền nhà thông gia để ý một chút.”

Nghe ra đối phương không muốn truy cứu nữa, Hà Sinh mới cười hỏi tới Lý Đại Lang cùng Viễn Ca.

Lý bà tử liền sai người gọi Lý Đại Lang ở ngoài đồng trở về. Tuy rằng trong nhà khá giả nhưng mấy người nhà Lý gia vẫn muốn đi ruộng cày cấy. Nhưng ruộng đất của Lý gia nhiều vô kể, thời gian lại không thể chậm trễ, mỗi năm thuê không ít người đến cày bừa.

Còn nhớ năm đó cũng vào mùa hạn hán, có một gia đình rơi vào tình trạng quẫn bách liền tìm đến cửa Lý gia bán sức lao động cày bừa vụ xuân. Có chuyện tốt như vậy, hai lão nhân Lý gia tất nhiên sẽ không từ chối, thu nhận toàn bộ Trịnh gia vào cửa làm người cày cấy vụ mùa ấy.

Lý bà tử là con cháu nhà họ Trịnh ấy, con dâu thường xuyên len lén chu cấp cho nhà mẹ cũng là chất nữ họ Trịnh nhà bà. Vì vậy người Hạnh Hoa thôn nhìn thấy nương tử của Lý Nhị lang này liền gọi một tiếng tiểu Trịnh thị. Tiểu Trịnh thị cho rằng mình cùng mẹ chồng có quan hệ họ hàng, vì thế không để người nào vào mắt, lại biết làm bộ làm tịch rất giỏi, gây chuyện không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Trịnh thị vóc dáng xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt trời sinh cũng vô cùng dễ nhìn. Nàng tự cho mình là xinh đẹp nhất vùng, ai dè đại tẩu vô luận ăn mặc cùng cử chỉ thế nào cũng làm cho nàng cảm thấy mình thấp kém hơn. Tiểu Trịnh thị làm sao có thể ưa thích Hà Nguyên Tuệ, nhìn thấy đại tẩu đã là chuyện chướng mắt.

Thêm nữa tiểu Trịnh thị gả đến hai năm, đến nay một quả trứng cũng không có trong khi Hà Nguyên Tuệ đã ngày ngày hai đứa con trai. Điều này lại càng khiến Tiểu Trịnh thị buồn bực thêm.

Hà Sinh chờ ở nhà chính Lý gia, Lý bà tử sai Tiểu Trịnh thị đi pha một bình trà, chính bà ở lại nhà chính chuẩn bị một ít điểm tâm chiêu đãi Hà Sinh. Tiểu Trịnh thị nghe sai bảo cũng lầm bầm một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn đi pha trà. Nàng cho dù có thể càn quấy lên mặt với chị em dâu một chút nhưng cũng không phải loại ngu ngốc đến mức chọc giận mẹ chồng. Bưng trà rót nước cẩn thận, nàng còn lên tiếng: “Mời dùng trà.”

Lý Đại Lang dắt tay Viễn Ca trở về, sau lưng còn có một vị cô nương ăn mặc chất phác. Hà Sinh híp mắt, lẳng lặng nhìn sang.

Cô nương kia là Trịnh Xảo Nhi, theo lời nương tử thì đây chính là vị cô nương Trịnh gia dây dưa cùng đại tỷ phu.

Hà Sinh vốn là một nam tử trầm tĩnh, trừ bỏ nương tử của mình, hắn vốn không quan tâm quá nhiều đến những nữ nhân khác. Lần này vì giúp đại tỷ, hắn phá bỏ tâm kháng cự, mặt lạnh đánh giá đối phương. Nói công bằng, vị cô nương này chính là ngũ quan đoan chính dễ nhìn, ngoài ra cũng không có gì nổi bật, sao lại có thể khiến cho đại tỷ phu chú ý như vậy?

Hà Sinh thấy rất kỳ quái. . .

Trong lúc nhất thời hắn không khỏi nhớ đến chuyện của mình cùng nương tử. Hắn cùng với nàng đều là “nhắm mắt đưa tay”, trước khi thành thân còn chưa hề nhìn thấy mặt nhau, chỉ thông qua lời bà mối cùng mẫu thân để biết đại khái bộ dáng của đối phương. Hà Sinh lúc ấy cũng không quá để ý chuyện này, cho đến tận khi hắn nắm tay Trương Tích Hoa, cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của nàng cũng có những vết chai giống như mình, có thể thấy đây là một cô nương chăm chỉ làm việc. Hắn thấy được nàng đang run rẩy, cũng cảm giác được nàng đang cực lực che giấu bất an cùng kϊƈɦ động trong lòng. Mặc dù vậy, Trương Tích Hoa vẫn như cũ linh hoạt bước theo Hà Sinh, tuần tự thực hiện các nghi lễ.

Đáy lòng Hà Sinh liền không nhịn được bắt đầu vẽ ra bộ dáng của nàng. Đến khi cởi bỏ khăn voan, thấy khuôn mặt nhu hoà thanh tú, lông mày lá liễu dịu ngoan cúi đầu, Hà Sinh thấp giọng hỏi: “Ngươi đói bụng chưa?”

Trương Tích Hoa đỏ mặt khẽ ngẩng đầu: “Không đói, vừa rồi nương đã mang đến một ít thức ăn cho ta lót dạ, chàng đói bụng sao? Có muốn ăn một chút gì không?”

Thanh âm cũng nhẹ nhàng như vậy, lọt vào tai thập phần khiến người ta thoải mái. Nàng tuy ngượng ngùng nhưng lại nói năng rất cẩn thận, rõ ràng biểu đạt sự quan tâm đến mình. Lúc này Hà Sinh mới ý thức được rõ ràng lời nói của mẫu thân, cô nương này không chỉ dễ nhìn mà tính tình lại còn vô cùng tốt, hiểu rõ đạo lý làm người. Hà Sinh cũng biết tính tình của mình quá trầm tĩnh, im lìm, có thể tìm được nương tử dễ chung đụng đã là phúc khí của hắn. Hắn thực hi vọng đối phương đừng ghét bỏ mình, cũng đừng bắt hắn phải nhuần nhuyễn những chuyện hắn am hiểu không quá rõ.

Thành thân thì hắn cũng không quá để ý đến bộ dạng của nương tử, chỉ cảm thấy rất thuận mắt. Về sau càng ở chung lại càng thấy nàng hợp với mình, bất tri bất giác, cũng không biết từ khi nào nàng đã đi vào tận tâm hắn…

Lý Đại Lang nhìn thấy em vợ, trêи mặt có một chút xấu hổ, ha ha cười tiếp đón: “A Sinh tới lúc nào ?”

“Mới đến trong chốc lát.” Hà Sinh cũng cười đáp, lời chào của đại tỷ phu kéo hắn trở lại thực tại.

Viễn Ca nhìn thấy cậu đã lập tức vọt đến, cung kính chào một tiếng, cũng không kịp đợi liền truy vấn xem nương cùng đệ đệ có trở về nhà hay chưa.

Nhìn thấy cậu lắc đầu, trêи mặt hắn toàn là thất vọng, nhíu nhíu chân mày.

Hà Nguyên Tuệ rời nhà mấy ngày, Lý Đại Lang lúc nào cũng giữ Viễn Ca ở bên cạnh mình. Viễn Ca không giống như Đông Ca, cái gì cũng không hiểu, hắn đã biết suy nghĩ, mơ hồ đoán được cha và mẹ cãi nhau. Hơn nữa hắn thập phần không thích dì Xảo Nhi. Như thế nào lại hay tựa vào người cha của hắn như vậy chứ?

Viễn Ca nhạy bén ý thức được, vì dì Xảo Nhi mà cha mẹ cãi nhau.
Nhấn Mở Bình Luận