Lý Đại Lang ở lại Hà gia một đêm, cẩn thận dỗ dành hai hài tử ngủ sâu liền xoay người ôm lấy Hà Nguyên Tuệ, chạm nhẹ vào bờ môi đỏ mọng của nương tử.
Hà Nguyên Tuệ không khách khí thúc khuỷu tay vào ngực hắn, lực đạo cũng không kiêng nể. Lý Đại Lang hít một ngụm khí lạnh, lập tức buông thiên hạ trong lòng ra.
“Thả tay ra.” Hà Nguyên Tuệ nhíu chặt mày, biểu tình giận dữ nói to.
Lý Đại Lang đem nương tử giữ chặt ở trong ngực, thấy nàng ra vẻ giận dữ nhưng đáy mắt lại trong trẻo mê người như vậy, tâm hắn mặc kệ sự đời, ngang ngược cúi xuống đòi quyền lợi cho mình.
Một lúc lâu sau, Hà Nguyên Tuệ xiêm y xốc xếch ngẩng đầu, tức giận nhéo trượng phu: “Ngươi hoá điên cái gì vậy? Không thấy hài tử đang ở ngay cạnh sao?”
Lý Đại Lang cười hắc hắc, thuận miệng nói: “Trong nhà mấy ngày nay bận rộn, nếu ngày mai nàng chưa muốn trở về thì cứ ở lại đây. Đến khi thư thả hơn ta sẽ đến đón nàng về.”
Hà Nguyên Tuệ gật gật đầu. Lúc chạng vạng nàng đã chủ động nói cho trượng phu biết, mới đầu tưởng rằng hắn không đáp ứng, hiện tại lại nói như vậy, thì ra cũng chấp nhận thoả hiệp.
Lúc này Hà Nguyên Tuệ mới vui vẻ hơn một chút, nằm nghiêng người nhìn trượng phu. Lý Đại Lang cười một cái ra vẻ lấy lòng: “Ngày mai trở về ta cũng nên nói nương để cho Xảo Nhi trở về đi thôi. Dù sao cũng chỉ là một cô nương, không làm thêm được mấy việc mà nhà chúng ta lại nhiều nam nhân như vậy, chỗ ở lại nhỏ. Đi ra đi vào đụng chạm là chuyện khó tránh khỏi, ảnh hưởng cũng không tốt.”
Lý gia tuy khá giả nhưng cũng không giàu đến mức có thể dùng nô tỳ, nô bộc các loại. Ngoại trừ những lúc vào ngày mùa bận rộn mới cần thuê thêm người, việc trong nhà từ lớn đến nhỏ ai ai cũng phải ra tay. Nay đột nhiên lại xuất hiện một Trịnh Xảo Nhi, nàng ngoài quán xuyến chuyện nấu cơm giặt giũ, nuôi gà vịt các loại còn đi theo các nam nhân ra đồng làm việc. Cả bốn huynh đệ Lý gia đều đã có vợ nhưng đối với một nữ tử trẻ tuổi lại có nét xinh xắn như thế không khỏi có chút thương tiếc. Trừ bỏ Lý Đại Lang, ba nam nhân còn lại của Lý gia không nhịn được đã liếc mắt nhìn nàng ta thêm mấy lần.
Trịnh Xảo Nhi với nhà mẹ đẻ của Lý bà tử cũng không tính là thân thích, cũng không có quan hệ máu mủ. Tuy thường ngày gọi nhau một tiếng biểu ca, biểu muội nhưng cũng không cách nào xem nàng là muội muội chân chính mà đối đãi, vì vậy không thể không đề phòng.
Hà Nguyên Tuệ nghĩ đây chính là chủ ý của Lý Đại Lang, không phải vì nàng mới làm, lại nói: “Việc này không cần nói với ta, ta cũng không ngại chuyện nàng ta lưu lại.”
“Vẫn còn tức giận sao?” Lý Đại Lang nhẹ giọng hỏi.
Từ lúc về Hà gia Lý Đại Lang đã vội vội vàng vàng đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, rước lấy một trận hung hăng cấu véo đến bật máu. Nhưng không sao, để nương tử nguôi giận thì chút thương tích này là đáng giá.
“Thϊế͙p͙ không tức giận.” Hà Nguyên Tuệ thở dài, nói tiếp: “Chàng định lấy cớ gì mà đuổi nàng ta về nhà? Nhà bọn họ cũng là muốn đến giúp chúng ta một tay thôi, cố tình đuổi nàng về như vậy cũng không để cho nàng chút mặt mũi hay sao? Cũng ảnh hưởng không ít đến quan hệ giữa hai nhà đâu. Nàng cũng là một cô nương tác phong nhanh nhẹn, quen việc cũng rất nhanh. Dù sao vụ mùa cũng sắp xong rồi không cần đuổi nàng về trước đâu, cứ cày bữa xong vụ xuân đi đã.”
Hà Nguyên Tuệ ngoài miệng nói chuyện thấu đáo lý lẽ, trong lòng lại cười lạnh trào phúng.
Nơi nào có cô nương nghiêm chỉnh ở nhà người khác lại gây chuyện tị hiềm, chẳng biết vô tình hay hữu ý lại tiến vào lòng nam nhân đã có vợ?
Để rồi xem…
Lý Đại Lang nghe nói nương tử một phen, không khỏi nắm chặt tay nàng, cảm thán: “Ta đúng là nam nhân to đầu, cũng chỉ chừng mười ngày nữa cày bừa vụ xuân cũng xong, Trịnh gia sẽ tự mình trở về, không cần ta phải ra mặt làm chuyện đáng ghét.”
Nói thế nào thì nói, Trịnh gia cũng có chút quan hệ với Lý bà tử cho nên cũng phải suy tính kĩ càng một chút, không giống như thuê người ngoài, nếu làm việc không tốt tuỳ thời có thể đuổi đi.
“Chàng cũng thật hay.” Hà Nguyên Tuệ khẽ cười một tiếng.
Lý Đại Lang nghe tiếng cười khẽ của nàng, chợt cảm thấy cả người thả lỏng, ôm chặt thiên hạ vào lòng, động tác hết sức quen thuộc kéo xiêm y của nương tử, cười nói: “Nương tử mấy hôm nay nàng có nhớ vi phu không? Đến giờ cũng chưa muốn về nhà, có phải nên bù đắp cho ta một chút?”
Hà Nguyên Tuệ hừ một tiếng. Trở về Lý gia ngày ngày chung đụng với mấy vị chị em dâu kia thật sự rất nhàm chán. Thêm nữa mấy ngày nay có không biết bao nhiêu công việc, trở về nhất định sẽ rơi xuống đầu nàng.
Cứ ở nhà mẹ đẻ là tốt nhất, tiện tay chăm sóc Trương Tích Hoa một chút, đỡ đần cha mẹ chuyện gia vụ cũng không có vấn đề gì. Vừa lúc hai hài tử của nàng cũng đã theo tới, nàng cũng không có việc gì phải lo lắng nữa. Còn chuyện trượng phu thừa cơ ăn vụn cũng không phải là chuyện nàng phải quan tâm nữa rồi. Nam nhân tốt, nữ nhân không cần quản. Nam nhân đã không tốt, nữ nhân có muốn quản cũng không được.
Ấm ức tích tụ mấy ngày nay, làm gì có chuyện dỗ ngon dỗ ngọt vài câu liền bỏ qua? Hà Nguyên Tuệ vẫn giữ ở trong lòng không nói gì, để xem biểu hiện của trượng phu rồi nói tiếp.
Đêm ấy hai vợ chồng hài hoà cùng nhau vận động đến gần sáng mới dừng lại nghỉ ngơi…
Sau một đêm hoà ái, Lý Đại Lang liền để lại nương tử cùng hai đứa con trai, một mình lẻ bước trở Hạnh Hoa thôn. Trước khi đi, Hà Nguyên Tuệ giúp hắn sửa lại vạt áo, cười cười: “Không có thϊế͙p͙ ở nhà, chính chàng tự trông chừng mình đi.”
Về phần trông chừng cái gì, không cần nói cũng biết.
Hà Nguyên Tuệ nói xong, nhón chân hôn hắn một cái thật nhanh, đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Bằng không, thϊế͙p͙ sẽ tức giận! Đến lúc đó sẽ không để ý đến chàng nữa.”
Đã lâu không thấy bộ dạng thẹn thùng xấu hộ của nương tử, thật sự rất giống một đoá hoa nở rộ giữa trời hè kiều diễm ướt át, chờ người hữu duyên hái xuống. Tâm tình Lý Đại Lang thật kϊƈɦ động, rất muốn hung hăng hôn nàng một cái. Trừ bỏ hai năm đầu thành thân, nương tử đã không còn bộ dạng tiểu tức phụ trúc trắc non nớt mà đã trở thành một nông phụ dũng mãnh, ngày ngày cố gắng hết sức mình vì con cái.
Lý Đại Lang cầm tay Hà Nguyên Tuệ, quyến luyến thật lâu mới nói: “Sao ta lại phải để cho nàng tức giận? Toàn thân này đến một cọng tóc cũng là của nàng. Nàng cứ yên tâm đi, ta thay nàng trông chừng, không để người khác bắt mất đâu.”
“Đến một cọng tóc cũng đừng hòng lấy được.” Lý Đại Lang cao hứng nói thêm.
Hà Nguyên Tuệ nghe thấy phì cười: “Chàng tưởng mình là bảo ngọc trân quý sao? Ai lại để ý đến tóc của chàng làm gì?”
Lý Đại Lang nhớ tới chính mình mấy năm đầu vừa mới thành thân còn chú ý quan tâm, thường nói ít lời ngon tiếng ngọt dỗ nương tử vui vẻ. Dần dần về sau hắn còn phải chú ý ra ngoài kiếm bạc, nàng cũng ngày ngày quán xuyến gia vụ, lại có thêm hai tiểu tử để chăm sóc, mấy lời ngon ngọt kiểu cách cũng từ từ mất đi. Vì vậy liền đáp: “Ta đây tuy không đáng tiền nhưng đã sớm có chủ, người nào muốn bắt ta đi mất cũng không thể được.”
Vừa nói hắn bứt mấy cọng tóc của chính mình, đưa cho nương tử, cười to nói: “Đây, nàng muốn bao nhiêu ta cho nàng bấy nhiêu. Cho dù nàng có muốn tim ta, ta cũng sẵn sàng dâng trước mặt nàng.”
Hà Nguyên Tuệ liếc mắt thấy không có ai xung quanh, không khách khí đá vào chân trượng phu, ôm mặt ngượng ngùng mắng: “Nói hưu nói vượn cái gì vậy? Chàng mau mau về nhà đi.”
Lý Đại Lang mặc kệ mấy cái đá như gãi ngứa của nương tử, chỉ đứng im chăm chú nhìn nàng. Hiện tại nương tử đang lộ vẻ thẹn thùng như thiếu nữ nhưng khoé mắt đuôi mày vẫn không giấu được phong tình của một phụ nhân. Nữ tử có những nét đẹp gì, nàng liền sở hữu toàn bộ. Bảo vật như vậy lại chính là nương tử của Lý Đại Lang hắn, bảo hắn sao lại không say mê ngắm nhìn được chứ.
“Còn không đi?” Hà Nguyên Tuệ chống nạnh thúc giục.
Lý Đại Lang ra vẻ nghe lời, đi hai bước hướng về cửa lớn thì nghe Hà Nguyên Tuệ gọi lại: “Trở về!”
Hắn lập tức dừng bước, cười một tiếng quay về bên cạnh nương tử. Hà Nguyên Tuệ lại thay hắn chỉnh trang xiêm y, cẩn thận giúp hắn lau mặt, nói: “Trêи đường chú ý an toàn. Xử lý công việc ổn thoả thì sắp xếp quay lại đón thϊế͙p͙ cùng con trở về nhà sớm một chút.”
“Ừm, ta đã biết.”
Lúc này là thật sự rời đi. Đi qua một đoạn đường dài, đến một khúc rẽ ngoặt thì hắn mới thôi không quay đầu nhìn lại.
Hà Nguyên Tuệ cũng đứng trước cửa lớn nhìn theo trượng phu đến khi không nhìn thấy thân ảnh nữa mới đi vào nhà, cứ như vợ chồng mới cưới vậy. Ttrong lòng nàng không chịu thừa nhận, còn tự mình giải thích: “Ta nào muốn ở chỗ này, nhưng tính tình của hắn không phải ta quá rõ rồi sao? Nếu không phải biết hắn thích thế này thì ta cũng không đứng đây chờ như kẻ ngốc đâu.”
Lý bà tử thấy Lý Đại Lang trở về nhà mà không có hai tôn tử liền muốn quở trách khiến hắn vội vàng giải thích một phen tình hình nhà vợ. Nào là nhạc mẫu ở nhà vợ vừa phải ra đồng, vừa phải lo lắng việc nhà lại còn phải chăm đệ muội mới sinh. Trong nhà bận rộn như vậy, nương tử ở lại đỡ đần một tay cũng tốt, tránh để hai lão nhân gia sinh bệnh thì lúc ấy cả hắn cũng phải về nhà vợ giúp đỡ. Lý bà tử nghe xong mới hài lòng hơn một chút, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tiểu Trịnh thị lại lên tiếng: “Chứ không phải đại tỷ lười nhác hay sao?”
Lý Đại Lang nghe được, châm chọc: “Thanh Nhi nói cái gì vậy? Là ai cố ý lười nhác chứ? Thời gian gần đây ta thấy muội thường xuyên không khoẻ như vậy, sao muội còn không mời lang trung xem bệnh, cứ dây dưa mệt mỏi ngày qua ngày sẽ không tốt đâu.”
Hai người vốn là biểu huynh muội, ngay từ bé đã biết nhau. Nói qua nói lại cũng không khách khí, chỉ thiếu điều nói thẳng ra Tiểu Trịnh thị mới là người lười nhác.
Tiểu Trịnh thị nghe xong mặt lúc xanh lúc đỏ, vội vàng trốn vào trong phòng.
Mấy ngày sau, Lý Đại Lang lúc nào cũng tránh tiếp xúc với Trịnh Xảo Nhi. Hắn đã có tâm trốn, đương nhiên Trịnh Xảo Nhi sẽ không có cơ hội tiếp cận.
Kỳ thật Lý Đại Lang cảm thấy rất kỳ quái. Hắn là nam nhân đã có thê tử, tuổi cũng lớn hơn nàng rất nhiều, tại sao Trịnh Xảo Nhi lại đánh chủ ý lên mình chứ?
Một nhà Trịnh Xảo Nhi năm ngoái gặp đại tai khó gỡ. Ruộng của nhà nàng ở xa nguồn nước, hạn hán lại kéo dài, thất bát ập đến. Đứa em gái hai tuổi của nàng vì đói mà chết non, đoạn thời gian ấy tưởng chừng không vượt qua nổi. Không còn cách nào, bọn họ phải đi làm việc thuê cho người khác kiếm bạc vụn mua lương thực trang trải qua ngày. Đến khi vào vụ xuân, nhớ đến Lý gia sẽ cần thêm người, hai nhà lại có chút giao tình, cho nên bọn họ liền đến Lý gia làm việc kiếm ăn.
Trịnh Xảo Nhi năm nay đã 15 nhưng vẫn chưa đính hôn, chủ yếu là do Trịnh gia muốn tìm cho khuê nữ một gia đình sung túc một chút. Điều này cũng không xấu, nhưng Lý Đại Lang quan sát mấy ngày liền phát hiện ra Trịnh Xảo Nhi có ý muốn dẫn dụ mấy huynh đệ nhà hắn.
Nếu có một trong mấy anh em chưa thành thân thì có thể hiểu được. Đằng này cả bốn huynh đệ Lý gia đều đã thành thân rồi! Thật sự không hiểu nổi nàng ta là có ý gì?
Kỳ thật cũng không có gì khó hiểu, cũng chỉ là vì miếng cơm mà thôi. Lý gia không chỉ có mấy chục mẫu ruộng phì nhiêu mà còn mở một cửa hàng trêи thị trấn, mỗi ngày trôi qua đều tốt hơn người bình thường. Hiện tại có không ít người vì đói mà ăn tạm trấu sống qua ngày thì Lý gia qua mấy ngày liền có một bữa có thịt để ăn. Từ lúc đi đến Lý gia, Trịnh Xảo Nhi không muốn trở về nữa. Cha nương hứa hẹn sẽ tìm cho nàng một nhà chồng giàu có một chút. Đồng ý là giàu có, nhưng có thể giàu có hơn Lý gia sao?
Khẳng định là không thể. Do vậy, ngày ấy Trịnh Xảo Nhi nghe Tiểu Trịnh thị nói mấy câu liền động tâ,.
Lý Đại Lang nhìn ra đối phương là có tâm tư không tốt, thái độ liền thay đổi. Không chỉ tự mình đề phòng mà còn nhắc nhở các đệ đệ chút ý đúng mực. Dù sao đi nữa người ta cũng là một tiểu cô nương, có chuyện truyền ra ngoài tuy có chút ảnh hưởng nhưng lập tức sẽ được mọi người bênh vực, đến lúc ấy Lý gia nhất định sẽ chịu thua thiệt.
Ở nhà một mình mấy ngày, tâm tình Lý Đại Lang liền sinh ra một loại tưởng niệm, lúc rãnh rỗi bắt đầu nhớ tới từng cử chỉ, hành động của nương tử cùng các con. Đúng là xa thương, gần thường, hiện tại hắn lúc nào cũng trông chờ vụ mùa qua mau để còn đi Hạ Tây thôn đón cả nhà trở về.
Lý Đại Lang trằn trọc không yên thì Hà Nguyên Tuệ ở Hà gia lại vô cùng tiêu diêu tự tại. Nàng ở nhà mẹ, không có ai lòng dạ hẹp hòi ngày ngày đấu đá, cũng không phải tính toán đề phòng bất cứ ai, quả thật là vui đến quên trời quên đất.
Bởi vì vui vẻ thoải mái, Hà Nguyên Tuệ còn muốn thừa dịp tập hợp cả nhà cùng mấy thôn hộ xung quanh buôn bán chút gì đó. Từ khi nàng gả tới Lý gia, tư tưởng quan niệm đã thay đổi rất nhiều, cũng sâu sắc hiểu được mua bán trao đổi sẽ kiếm được nhiều bạc hơn thành thật cày cấy ngày qua ngày.
Đại Lương trấn có hơn một trăm thôn hộ. Hàng ngày cần mua vật phẩm trừ bỏ đến thị trấn còn thể tham gia phiên chợ chung của mười mấy thôn gần nhau, cứ bảy ngày họp chợ một lần. Mỗi lần họp chợ đều có rất nhiều thương nhân mang đủ các loại hàng hoá đến, cũng có một số thôn dân chọn nông sản trong nhà bày bán, góp phần làm cho phiên chợ vô cùng đông vui, náo nhiệt.
Hà Nguyên Tuệ vừa mài dao vừa nghĩ xem nên bán cái gì. Lúc đầu nàng muốn bán trứng luộc lá trà nhưng khi làm xong để nguội vị trứng sẽ không ngon, phải mang theo bếp lò và đủ các loại củi lửa khác, rất bất tiện. Sau đó nghe Trương Tích Hoa đề nghị, liền quyết định hấp một rổ bánh ngọt và chiên một rổ bánh cam mang bán. Hai loại này chỉ cần chuẩn bị ổn thoả, cho vào trong giỏ, lót thêm vải là có thể mang đi. Hà Nguyên Tuệ mang theo Hà Nguyên Nguyên ra cửa, buổi tối trở về thập phần vui vẻ.
Hà Nguyên Tuệ dùng tiền của chính mình mua nguyên liệu, bán xong xuôi tính toán một chút thì lời được 21 đồng tiền, lại đưa cho Hà Nguyên Nguyên thêm 5 đồng xem như là phí cực khổ. Cầm tiền trong tay mà Hà Nguyên Nguyên cười đến ngây ngô, tiền tiêu vặt của nàng lại sắp hết, số tiền này đến đúng lúc làm sao…
Hai tỷ muội còn chưa kịp tham gia phiên chợ thứ hai thì Lý Đại Lang đột nhiên chạy tới muốn mang ba mẹ con về nhà. Nói là trong nhà xảy ra sự tình, Hà Nguyên Tuệ nhất định phải trở về nhà xem xét việc nhà.
Sự tình gì? Chính là Trịnh Xảo Nhi cùng Lý Nhị Lang đã xảy ra chuyện, Lý Nhị Lang đòi hưu thê để cho Trịnh Xảo Nhi một danh phận, chọc Lý bà tử nổi giận đến đổ bệnh, còn Tiểu Trịnh thị thì một khóc nháo, hai thắt đòi cổ. Phu thê Lý Tam Lang bận trông coi cửa hàng không thể trở về nhà, phu thê Lý Tứ Lang mới thành thân không lâu, không rành rọt việc nhà. Vì vậy Lý Đại Lang phải tức tốc mang nương tử về nhà.
Lúc này Trương Tích Hoa vừa mới ra tháng, cũng có thể cố gắng một chút. Ba mẹ con Hà Nguyên Tuệ đã ở Hạ Tây thôn gần một tháng, cũng đến lúc phải trở về rồi.
Hà Nguyên Tuệ thu thập hành lý thì trong lòng thầm nghĩ: Nhân quả nhãn tiền, trời cao có mắt.
Nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Trịnh Xảo Nhi đến Lý gia, các nam nhân có thể có chút mù quáng mờ mắt nhưng nữ nhân ai cũng có chút giác quan nhạy bén, Hà Nguyên Tuệ cũng không ngoại lệ, đã sớm nhận thấy đối phương không có hảo ý.
Hà Nguyên Tuệ cũng biết rõ, sau khi Tiểu Trịnh thị trở về nhà mẹ đẻ hai ngày thì Trịnh gia tới cửa xin làm việc. Không cần nghĩ cũng biết, Tiểu Trịnh thị giới thiệu họ tới, muốn dùng Trịnh Xảo Nhi tính toán với nàng.
Muốn nàng nuốt xuống cục tức này cũng không dễ dàng nha. Hà Nguyên Tuệ nàng không phải chỉ có một chút nhan sắc mà để mặc cho người ta khi dễ cho nên mới ngăn trượng phu không cho hắn đuổi Trịnh Xảo Nhi trở về. Nhưng nàng nghĩ cùng lắm chỉ là Trịnh Xảo Nhi đổi mục tiêu, khiến Tiểu Trịnh thị đau đầu một chút, trả lại những gì nàng ta đã tính toán với nàng.
Ai ngờ lại náo loạn đến nhường này…
Ai… Nhân sinh đều là hí kịch vậy sao…