Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG

Thấy Nhược Lâm đ*o sư cười nhẹ nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Viêm Bất đắc dĩ giơ tay. Khuôn mặt giả vờ hung tợn liếc nhìn Huân Nhi một bên đang che miệng cười.

"Aa! Đăng ký hôm nay tạm thời chấm dứt, chúng ta còn lưu lại chỗ này bảy ngày, Hôm nay tân sinh đăng ký, xin chúc mừng các ngươi bây giờ đã là thành viên chính thức của Già Nam Học Viện. Hy vọng trong bảy ngày này đem hết các việc an bài, bảy ngày sau Đội xe phi hành của Già Nam Học Viện sẽ đến Ô Thản Thành, Đến lúc đó chúng ta sẽ đi thẳng tới học viện". Đem tấm Da dê cất, Lâm đ*o sư ôn nhu cười nói.

Nghe vậy, nười trong lều vải nhất thời mừng rỡ.

Nhìn Nhược Lâm đ*o sư đang tươi cười, Tiêu Viêm từng bước tiến đến, cười khan nói: "Nhược Lâm đ*o sư, ta có chút việc …..?"

"Nga? Tiêu Viêm tiểu thiên tài, tìm đạo sư ta có việc sao?"Khuôn mặt tươi cười, Nhược Lâm đ*o sư trêu tức nói.

Cái kiểu xưng hô như vậy, Tiêu Viêm ngượng ngùng cười, lắc lắc đầu, thử dò xét: "Cái kia….. Ta nghĩ không nên cùng các người đi đến Già Nam Học viện, bởi vì ta có một việc cực kỳ trọng yếu muốn hoàn thành, Nhược lâm đ*o sư có thể xin cho ta nghỉ phép được không?"

"Xin phép?"Đôi mày đen của Nhược Lâm đ*o sư khẽ cau lại, nhẹ giọng nói: "Dựa theo quy củ, tân sinh trừ có một số đặc biệt cần ra ngoài, còn lại thì không có ngày nghỉ.Chuyện của ngươi rất trọng yếu sao?". Tiêu Viêm nhún vai, sau đó còn trịnh trọng thêm một câu: "Phi trường trọng yếu, chuyện này đối với ta mà nói không thể không đi"

Huân nhi đứng bên cạnh nghe Tiêu Viêm nói, khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm đi rất nhiều, nhất thời hai bàn tay nắm chặt lại, vốn đang vì chuyện vào Già Nam Học Viện mà tâm tình rất vui vẻ, ngưng nghe Tiêu Viêm nói như vậy tâm tình đột nhiên có chút rã rời.

"Xin phép?"Nghe thấy Tiêu Viêm nói, Tiêu Ngọc đồng dạng có chút run lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, có chút không giải thích đựơc.

Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt trịnh trọng, Lông mày của Nhược Lâm đ*o sư khẽ nhíu lại, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu hỏi: "Được rồi ngươi muốn nghỉ mấy ngày, nếu không nghỉ lâu lắm, ta lấy quyền đạo sư của ta có thể giải quyết cho ngươi"

Nhìn ánh mắt nhu hòa của Nhược Lâm đ*o sư, Tiêu Viêm cảm giác mặt đỏ lên, trầm mặc một lúc, hắn mới khẽ nói: "có lẽ ….khoảng một năm"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Trong lều đột nhiên yên tĩnh, Từng đạo ánh mắt chuyển qua người thiếu niên, "một năm"đến bây giờ mọi người tưởng lỗ tai của mình nghe lầm, xin phép mặc dù không phải chưa từng có, nhưng xin phép nghỉ …đến một năm, mà lại là tân sinh nữa chứ … Loại sự tình này,Già Nam học viện mới xảy ra lần đầu tiên.

"Ngọc nhi! Người này của ngươi …..hứng thú cũng quá lớn đi? Một năm? Hắn không phải cố ý không học ở Già Nam học viện chứ?"Trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Viêm, Tuyết Ny hướng phái Ngọc nhi hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cười khổ lắc đầu, Tiêu ngọc cũng có chút không rõ ràng, Tiêu Viêm như thế nào lại làm như vậy.

"…..Ngươi nói đùa với ta phải không?"Chớp chớp đôi lông my đẹp, Nhược Lâm đ*o sư nghe Tiêu viêm trả lời, có chút dở khóc dở cười. Xin phép một năm? cái này cơ hồ tương đương một phần ba tổng thời gian học.

Tiêu Viêm bất đắc dĩ gật đầu, Nói: "Ta rất muốn cùng đạo sư thương lượng"

Lông mày khẽ nhíu lại, Nhược Lâm đ*o sư chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Viêm, mặc dù thể hiện vẻ bất đắc dĩ, nhưng không tìm thấy một tia đùa cợt., Thở dài một hơi, Nhược lâm đ*o sư bất đắc dĩ nói: "Ngày nghỉ thật sự quá dài, ta không thể làm chủ được, ngươi bớt một ít đi, lấy tiềm lực của ngươi như vậy trong học viện nhất định sẽ được bồi dưỡng, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian?"

Nghe Nhược Lâm đ*o sư khuyên bảo, Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ: "Thời gian này ta nhất định phải đi"

Nhược Lâm đ*o sư giơ bàn tay ngọc lên xoa xoa trán, xem ra lúc trước Nàng đoán rất chính xác, tiểu gia hỏa này còn chưa chính thức là đệ tử của mình, lại đưa đến cho nàng một cái nan đề như vậy, xem ra hắn đúng là một tên đầu sắt.

"Ngày nghỉ quá dài ….." Một lần nữa lắc đầu, Nhược Lâm đ*o sư trong giọng nói đã có chút cự tuyệt.

"Nếu không xin phép được nghỉ một năm, ta nghĩ, ta sẽ rời khỏi học viện, sang năm nếu có cơ hội, ta sẽ tham gia chiêu sinh lại vậy." Tiêu viêm nhẹ giọng, có chút bất đắc gĩ nói.

"Rời khỏi?" Trong lều vải nhất thời ồn ào lên, Tiêu Ngọc đứng một bên, nhất thời giậm chân.

Nhìn thấy Tiêu viêm đi ra khỏi lều, khuôn mặt Nhược Lâm đ*o sư có chút biến hóa, Nàng không nỡ để tên đệ tử thiên tài do mình tuyển rời đi, nhãn đồng gắt gao nhìn vào khuôn mặt thiếu niên anh tuấn thanh âm êm ái nói: "Tiêu Viêm, ngươi không nên làm khó ta được không? Ngày nghỉ mà ngươi yêu cầu, thật sự là quá dài" Thanh âm thỉnh cầu êm ái vang lên, lại phối hợp với vẻ xinh đẹp, dịu dàng tươi cười của Nhược Lâm đ*o sư, cơ hồ làm nam nhân khó có thể cự tuyệt, ít nhất, các nam đệ tử ở trong lều, nghe nói thế không tự chủ được gật gật đầu, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đều tỏ ra vẻ xấu hổ.

Ở dưới thế công ôn nhu của mỹ nhân này, trái tim của Tiêu viêm đồng dạng nhảy lên vài cái, Bất quá dù sao định lực của hắn cũng vượt qua thường nhân, chậm rãi thở ra một hơi, trước ánh mắt mọi người lắc đầu, chăm chú nói: "Nhược Lâm đ*o sư! Một năm này ta nhất định phải nghỉ, bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi được"

Nghe câu trả lời rất kiên định của thiếu niên, Nhược Lâm đ*o sư một lần nữa cảm thấy đau đầu, bàn tay trắng nõn xoa xoa cái

trán, một lúc sau, cuối cùng Nàng cũng bị tính tình quật cường của Tiêu Viêm chọc giận, nàng đột nhiên ngồi dậy, bước đến trước mặt Tiêu Viêm giận dữ mắng: "Ngươi, tiểu gia hỏa này không cho ta một chút mặt mũi sao, mời ngươi lâu như vậy, ngươi lại không có chút nào động tâm sao?"

"Ách?"Nhìn khuôn luôn ôn hoà của Nhược Lâm đ*o sư hôm nay đã bị Tiêu Viêm chọc giận. Vẻ mặt mọi người nhất thời kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

' Người này ngay cả người chết cũng chọc tức được, đạo sư đang sống gặp phải hắn, cũng coi như xui xẻo". Hồi tưởng lại những lần mình bị Tiêu Viêm làm cho mình tức giận, Tiêu Ngọc đối với Nhược Lâm đ*o sư có một cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhìn người đứng trước mặt mình, Nhược Lâm đ*o sư khuôn mặt giận giữ, Tiêu Viêm có chút xấu hổ cười cười, làm cho Nhược Lâm đ*o sư luôn luôn nhu hòa thành tức giận như vậy, xem ra hắn cũng có chút bản lĩnh. Bất quá, hôm nay bằng mọi giá cũng phải xin nghỉ bằng được.

Thầm ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người Nhược Lâm đ*o sư tỏa ra, khuôn mặt không có chút tỳ vết, phối hợp với vóc người đầy đặn. Têu Viêm mạnh mẽ đem ép xuống lòng hươu dạ vượn, nhìn không chớp mắt nói: "Đạo sư…. ta cũng có nỗi khổ trong lòng, ngài phê chuẩn chứ, nếu không … Ta chỉ còn cách rời khỏi buổi chiêu sinh này?"

"
Ngươi dám?"Thật vất vả mới thu được tên đệ tử biến thái này, Nhược Lâm làm sao dễ dàng bỏ qua, mắt hạnh trừng lên quát.

Tiêu Viêm nhún nhún vai, không tỏ ra thái độ gì.

Nhìn bộ giáng Tiêu Viêm có vẻ bất cần, Nhược Lâm cũng cảm thấy mình có chút thất thố, khuôn mặt ửng đỏ lùi ra một bước trầm mặc, đột nhiên híp đôi mắt đẹp lại, thản nhiên nói: "
Thật sự không thể nghĩ tới, lại phải tính một năm ngày nghỉ cho ngươi?"

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Nhược Lâm đ*o sư, Tiêu Viêm trong lòng khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt

ấy, từ đó phát hiện ra một tín hiệu nguy hiểm.

Nhìn thấy bộ giáng của Nhược Lâm đ*o sư như thế, đám người Tiêu ngọc ở chung gần một năm, nhất thời cảm thấy không ổn, Nhược Lâm đ*o sư ở trong tình trạng này, không thể nghi ngờ đã tiến vào trạng thái nguy hiểm.

Mặ dù cảm giác được cái gì đó không đúng, Bất quá lúc này, cho dù là núi đao biển lửa, Tiêu Viêm cũng kiên trì đến cùng. Nuốt một ngụm nước bọt, lập tức cười khan gật đầu.

Thấy Tiêu Viêm gật đầu, Nhược Lâm đ*o sư chậm rãi thở ra một hơi, trước ngực một bộ ngực cao vút, nhất thời tạo nên một đường cong làm cho Tiêu Viêm có chút động tâm.

Nặng nề gật đầu, Nhược Lâm đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc, nhàn nhạt nói: "Được rồi! Xin phép cũng không phải không có khả năng"

Nghe nói thế, Trên mặt Tiêu Viêm không có chút nào hưng phấn, bởi vì hắn biết, câu sau vẫn chưa nói tiếp.

Nhìn khuôn mặt bất động thanh sắc của Tiêu Viêm, Nhược Lâm đ*o sư có chút kinh ngạc, hiển nhiên định lực của Tiêu Viêm vượt xa dự liệu của nàng.

Đem ánh mắt liếc qua Tiêu Viêm một cái, Nhược Lâm đ*o sư đột nhiên hướng về phía hắn cười, một thanh âm êm ái, nhưng mọi ngưòi trong lều đều biết, liền đem ánh mắt thương xót nhìn về phía Tiêu Viêm.

"Chỉ cần ngươi có thể tiếp ta được hai mươi chiêu, thì một năm ấy ta sẽ cho ngưoi nghỉ, ở học viện có vấn đề gì, ta đạo sư toàn lực giúp ngươi ứng phó"

Nghe Nhược Lâm đ*o sư nói thế, Tuyết Ny cùng chúng nữ nhất thời khóc thay cho Tiêu Viêm, nhìn về phía gương mặt khổ sở của Tiêu Ngọc: "
Ngọc nhi …giờ thế nào?"

"
Đúng là tên không biết trời cao đất rộng" Cắn miệng, Tiêu Ngọc oán hận giẫm chân, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia lo lắng.

"
Thế nào? Vẫn muốn chứ?" Cười dài nhìn Tiêu Viêm, Lâm đ*o sư ôn nhu hỏi. ( Mẹ con này khi nào cũng ôn nhu, với lông mày đen)

Khóe miệng khẽ nứt ra, Tiêu viêm lắc lắc đầu, trong đôi mắt đen nhánh, hiện ra ý nghĩ không đổi, trầm ngâm một lúc lâu rồi lại nhìn mọi người xung quanh, hung hăng gật đầu.

"
Vẫn muốn"

Nghe vậy, gương mặt Nhược Lâm đ*o sư có chút cười, càng xinh đẹp động lòng người ……đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Nhấn Mở Bình Luận