Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tại quảng trường rộng lớn cách không xa cửa Bạch Bang, lúc này quảng trường đang trống rỗng bỗng bị người người từ bốn phương tám hướng vây lại chặt như nêm cối.

Khe khẽ bàn luận về đám người phía trên, từng ánh mắt mang cảm xúc khác nhau nhìn hai phe nhân mã đang giằng co giữa quảng trường.

Hai phe nhân mã trong sân, một bên khoảng 40-50 người tụ tập một, không nói những thứ khác, chỉ bực thanh thế này đủ khiến người kinh ngạc, mà đối với một phe nhân số ít, đại khái chỉ gần 30 người, nhưng 30 người này luận khí thế đến sắc mặt mà xem đều không bởi đối phương nhiều người mà sợ hãi. Ngược lại một đám vẻ mặt kiệu ngạo, trong ánh mắt khiêu khích vô cùng.

- Tiêu Viêm, ngươi hôm nay mang nhiều người như vậy đến cửa, là muốn ra oai với Bạch Bang ta?

Đầu lĩnh Bạch Bang, Bạch Trình khoanh tay trêu tức Tiêu Viêm, cười to mà nói. Phía sau hắn, Bạch Sơn và ba người Phó Ngao, xem khí thế thì hai người kia tựa hồ thực lực gần Phó Ngao, hẳn là Đấu Linh cường giả.

- Bạch Trình, Bàn Môn ta chưa từng trêu chọc các ngươi, mà ngươi lại ngăn trở Bàn Môn tiêu thụ đan dược, không khỏi có chút khinh người quá đáng sao? Khuôn mặt Tiêu Viêm hơi âm trầm, thanh âm lạnh lùng ai nấy đều thấy rõ ràng.

- Trong nội viện, vốn không ước thúc tranh đấu, mỗi ngày đều có vài cuộc chiến nho nhỏ phát sinh, có cái gì ngạc nhiên? Nếu có mà nói thì tự trách mình không có thực lực đi!

Bạch Trình nhướng mày, thản nhiên nói.

- Xem tình huống này, Bạch Bang hẳn muốn dẫn đầu hủy đi ước định lúc trước a, ai, ta cũng quả thật có chút ý nghĩ khờ dại, nghĩ các ngươi mặc dù nhân phẩm kém một tý, nhưng chung quy vẫn giữ tín. Hiện tại xem ra, hóa ra là một đám không có thành tín, không danh dự, không mặt mũi!

Tiêu Viêm vung tay chỉ, nhẹ giọng cười nói, trong tiếng cười có vị đạo châm chọc, người bên ngoài đều có thể nghe ra. Lập tức người vây quanh liền cười vang lên một trận, dù sao lúc trước Phó Ngao bị Tiêu Viêm đánh bại đã hứa hẹn, có không ít học viên Nội Viện chứng kiến.

Nghe chung quanh cười vang, Bạch Trình sắc mặt hơi khó coi, ánh mắt âm lãnh nhìn Tiêu Viêm nói:

- Xem ra ngươi không chỉ có điểm nương tựa nữ nhân xuất sắc, miệng lưỡi cũng rất khá, ước định lúc trước không tìm Bàn Môn ngươi phiền toái, không cần người khác nhờ vả ta cũng hiện muốn cho các ngươi kiêu ngạo tân sinh một ít giáo huấn…

- Bị người nhờ vả? Chịu ai sai khiến?

Tiêu Viêm ánh mắt ngưng đọng, cười lạnh nói.

Không thể trả lời, Bạch Trình đồng dạng còn cười lạnh, hơi vặn cổ, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Viêm không chút hảo ý, điềm nhiên nói:

- Hiện giờ các ngươi tự mình tìm tới cửa, như vậy ước định ban đầu đã muốn vô dụng, cũng đừng trách Bạch Bang ta ỷ lớn hiếp nhỏ!

- Ngươi tới thử xem?" Tiêu Viêm trở tay, Huyền Trọng Xích thật lớn thoáng hiện ra, hôm nay hắn đã hạ quyết tâm nếu thật sự phải làm cho dù là liều mạng thi triển Diễm Phân Phệ Lãng Xích cũng phải đem tên bát đản này đánh trọng thương.

- A, thật náo nhiệt nha?

Ngay khi lửa giận trong lòng Tiêu Viêm sắp bùng phát thì bỗng nhiên một đạo thanh âm quen thuộc trêu tức truyền đến, chợt một đạo bóng xám như quỷ mị phóng ra, cuối cùng xuất hiện trước mặt đám người Tiêu Viêm.

"Lâm Diễm?" Nhìn thấy người tới, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt nói:

- Sao ngươi lại tới đây?"


- Chuyện náo nhiệt như thế cơ hồ truyền khắp Nội Viện, ta tự nhiên cũng muốn đến xem.

Lâm Diễm hướng Tiêu Viêm nhún vai cười nói, hắn vừa mới khu trục hết độc tố trong người, còn nợ Tiêu Viêm một cái ân tình, cho nên không chút chần chờ chạy lại Bạch Bang.

Lâm Diễm xuất hiện tự nhiên là dẫ động người chung quanh xôn xao bàn tán, lấy thân phận hắn ở Nội Viện cơ hồ không ai không biết, mà xem tình huống có vẻ cùng phe Tiêu Viêm, nhất thời thanh âm khe khẽ vang lên, mấy tầm mắt vốn nhìn Bàn Môn tràn ngập thương hại liền nhạt hơn nhiều, có Lâm Diễm hỗ trợ Bạch Bang chỉ sợ không có gan lớn như vậy… Dù sao danh tiếng Lâm Diễm không cùng thứ hạng với Bạch Trình.

Đồng dạng, Bạch Trình kia lúc nhìn thấy Lâm Diễm sắc mặt liền hơi đổi, khi thấy hắn cùng Tiêu Viêm tươi cười trò chuyện, liền trở nên khó coi, Lâm Diễm chính là Cường Bảng bài danh đệ thập cường giả, thực lực tự nhiên vượt qua người đứng thứ 30 như hắn.

- Lâm Diễm, đây là việc Bạch Bang ta cùng Bàn Môn, ngươi…

Sắc mặc cực độ khó coi, mà Bạch Bang cũng không tình nguyện lùi bước, lập tức đi bước nào hay bước ấy, chắp tay hướng Lâm Diễm trầm giọng nói.

- Không cần nói nhảm, ta thiếu Tiêu Viêm một nhân tình, tự nhiên là phải giúp bọn hắn, mà ngươi muốn động tay động chân thì phải hỏi qua Ly Hỏa Phủ trong tay ta!

Lâm Diễm bĩu môi, không nói gì khách sáo, bàn tay lật cái hiện ra trên tay một thanh búa lớn đỏ rực, tùy tiện huy động lưỡi búa sắc bén cắt qua không khí, lưu lại màu đỏ nhàn nhạt giữa không trung.

- Ngươi…

Bị Lâm Diễm một câu phá hỏng, Bạch Trình bị kiềm hãm, có tâm tức giận nhưng nghĩ đến thực lực Lâm Diễm đành phải nuốt xuống, chuyển ánh mắt qua Tiêu Viêm, cười giận nói:

- Tiêu Viêm, ngươi chừng nào mới có thể không dựa vào người khác, lần trước là Hàn Nguyệt, lần này là Lâm Diễm, lần sau ngươi mời ai?

- Ta nói ngươi đến tột cùng có xấu hổ hay không? Ngươi tiến vào Nội Viện thời gian bao lâu, Tiêu Viêm bọn họ bao lâu? Ngươi đứng trước mặt Bàn Môn ra sức trâu hò hét lợi hại, ngươi nếu đủ bản lĩnh, hiện tại đi tìm Nanh Sói Lâm Tu Nhai mà liều mạng, ngươi dám đi ta cũng không ngăn cản ngươi thu thập Bàn Môn, không có can đảm liền cút sang một bên, còn muốn khích tướng Tiêu Viêm một mình đấu? Nếu các ngươi thời gian đồng dạng như nhau ta cũng lười quản!

Lâm Diễm mặt trầm xuống, thoáng có chút chanh chua mắng lại, khiến cho da mặt của Bạch Trình hóa thành xanh lét.

Người vây xem quanh quảng trường nghe lời Lâm Diễm lần này không nhẹ, thầm nghĩ trong lòng người này không hổ là điên nhất trong Nội Viện, nói đi nói lại thế nhưng chẳng hề lưu tình, đi tìm Lâm Tu Nhai phiền phức?, hắn chỉ sợ thà rằng đánh mình một bạt tai cũng không ngốc đến độ đó.

Tiêu Viêm cũng bị Lâm Diễm khiến cho dở khóc dở cười, người kia nói chuyện hình như hơi ác độc a, nhưng mà nghe vào tai quả thật cảm giác rất thoải mái.

- Ai, quả nhiên không hổ Phong Phủ Lâm Diễm a, cảnh giới mắng chửi người trong viện thật không ai bằng.

Đột nhiên có tiếng châm chọc cười lạnh từ bên ngoài truyền đến, mọi người dời ánh mắt liền thấy trong đám người một lối nhỏ tách ra, đoàn người mặc áo Luyện Dược Sư nghênh ngang bước vào quảng trường, mà đám người kia dẫn đầu là một gã nam tử mặt lộ vẻ châm biếm, hiển nhiên tiếng vừa nãy là từ hắn phát ra.

- Ý? Đây không phải là Dược Bang sao? Bọn họ thế nào cũng tham gia vào đây?

- Kẻ chính thức chẳng lẽ là thủ lĩnh Dược Bang? Hàn Nhàn? Không nghĩ tới hắn cũng xuất hiện.

- Nghe khẩu khí Hàn Nhàn hình như giúp Bạch Bang lập uy, thực có trò hay để xem rồi, Bàn Môn có Lâm Diễm, Bạch Bang có Hàn Nhàn…

Nhìn thấy đám luyện dược sư đi vào quảng trường, Bạch Trình sắc mặt xanh mét nhất thời toát lên chút vui mừng, Dược Bang bên trong Nội Viện có địa vị không thấp, ngày thường cùng cao thủ Cường Bảng đều có liên hệ, bởi vậy nếu nói đến thế lực khó chọc nhất trong viện, ngoại trừ mấy người Cường Bảng… thực lực biến thái như Lâm Tu Nhai, thì phải là Dược Bang không thể nghi ngờ.

- Hắc, hóa ra là ngươi, tên bán thuốc…

Hàn Nhàn xuất hiện cũng khiến Lâm Diễm nhíu mày một chút, bất quá sau đó, thanh âm châm chọc lại vẫn phun ra.

Hàn Nhàn chưa để ý lắm đến lời chậm chọc của Lâm Diễm, ánh mắt bỏ qua hắn, cuối cùng chạm đến Tiêu Viêm, bốn mắt giao nhau, hoa lửa bắn ra lắp bắp.

- Ha hả, vị này hẳn là thủ lĩnh Bàn Môn, luyện chế ra ba loại đan dược, Tiêu Viêm nhỉ? Thật sự không nghĩ tới các hạ thế nhưng cũng là Luyện dược sư.

Nhìn chốc lát, tiếng cười trong miệng Hàn Nhàn phát ra

Nhàn nhạt nhìn Hàn Nhàn phía trước, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua bốn cái màu bạc trên ngực đối phương, trong mắt kinh ngạc một chút, không nghĩ tới hắn lại là một tứ phẩm Luyện dược sư, cười lạnh nói:

- Hàn Nhàn học trưởng, ta nghĩ người thuê Bạch Bang phá ta, hẳn là Dược Bang ngươi đi?

Lời Tiêu Viêm nói làm cho Hàn Nhàn hơi cau mày, vẫn chưa phủ nhận, chỉ chậm rãi nói:

- Bàn Môn có kết cục này, vì cái gì không sớm nghĩ đến chính mình phạm vào kiêng kỵ gì? Nếu làm tân sinh, vậy bắt đầu một năm tốt nhất an phận thủ thường một chút, ăn uống quá lớn, đến cuối cùng sẽ tự làm mình nghẹn chết thôi!

- Đa tạ học trưởng nhắc nhở, cùng lắm thì mập ra một tý, chỉ có làm mới có ăn mà!

Đối với cảnh cáo của Hàn Nhàn, Tiêu Viêm lạnh lùng cười đáp.

- Nhưng mà thực đáng tiếc, ngươi không có cơ hội phát phù, một cái Bạch Bang đã có thể đem danh dự Bàn Môn ngươi quét rác, người còn muốn làm gì?

Hàn Nhàn khẽ cười nói.

- Hàn Nhàn, nghe ý tứ của ngươi thật đúng là Dược Bang ngươi thuê Bạch Bang ra tay với Bàn Môn?

Lâm Diễm một bên cau mày nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lâm Diễm, ta khuyên ngươi một câu, ngươi không nên xen vào việc của người khác, mặc dù ngươi bài danh đệ thập, ngươi phải rõ ràng một chuyện ngươi không phải đệ nhất, người mạnh hơn ngươi phía trước còn có chín vị. Nếu thật sự là muốn can thiệp vào, ta đây chỉ có thể mời người trước ngươi đến thu thập, mặc dù giá cả hơi đắt, đối với Dược Bang ta vẫn có khả năng!

Hàn Nhàn trầm mặt quát lạnh.

Nghe vậy Lâm Diễm sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, vừa muốn quát mắng, Tiêu Viêm đưa tay giữ hắn lại.

- Lâm Diễm đại ca, việc này giao cho ta đi.

Cười với Lâm Diễm một cái, Tiêu Viêm trước mắt mọi người chậm rãi đi ra, nhàn nhạt cười nói với Hàn Nhàn:

- Ta biết ngươi sợ Bàn Môn ta chặt đứt tài lộ. nhưng mà bằng vào chèn ép của ngươi chỉ có hiệu quả nhất thời, chỉ cần Tiêu Viêm ta nhấc tay liền tiếp tục luyện chế, hơn nữa đan dược Bàn Môn so với Dược Bang hơn hay thua là do ngươi ngoài bình luận, đến lúc đó, Dược Bang ngươi dùng thủ đoạn này sợ rằng vô dụng.

- Thật sao?

Hàn Nhàn nhếch miệng, ánh mắt băng lãnh co lại.

- Bất quá ngươi muốn Bàn Môn ta thu tay lại, không tiêu thụ đan dược loại này cũng được, chỉ cần ngươi đáp ứng một đề nghị này của ta!

Khuôn mặt Tiêu Viêm nảy lên tia cười lạnh, nhìn thẳng Hàn Nhàn.
Nhấn Mở Bình Luận