Từ thư phòng đại trưởng lão Tô Thiên đi ra, Tiêu Viêm đứng ở trên thang đá nhẹ nhàng ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, ở phía sau Mỹ Đỗ Toa đi sát theo hắn như bóng với hình, khuôn mặt lãnh đạm không nói lấy một câu.
Trước thư phòng, thỉnh thoảng có trưởng lão nội viện lui tới, mà một vài vị có thân phận không thấp bên trong nội viện, khi nhìn thấy Tiêu Viêm liền dừng bước và cười một cái, không giống như thái độ lúc nói chuyện với các đệ tử bình thường. Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng rõ ràng cái gọi là chức danh trưởng lão đối với người thanh niên trước mặt không hề có tác dụng.
Sau khi chào hỏi các trưởng lão, Tiêu viêm lúc này mới lặng lẽ thở một hơi, mấy tháng không gặp mà sao nhiệt tình như vậy?
" Kế tiếp ngươi muốn đi đâu?" Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng xen lẫn một chút không kiên nhẫn từ phía sau vang lên, hóa ra đó là tiếng của Mỹ Đỗ Toa – người vẫn im lặng nãy giờ.
" Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn giả vờ câm điếc." Tiêu Viêm quay đầu nhìn hàng mi nhíu chặt cùng khuôn mặt lạnh như băng của Mỹ Đỗ Toa cười nói.
Nhưng đối với sự trêu đùa của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói:
" Đi thôi, trước qua Bàn Môn một chuyến, lần này trở về Gia Mã đế quốc, không biết bao giờ mới quay lại đây, tốt nhất đem mọi việc giải quyết cho xong đi."Nói xong, Tiêu Viêm cất bước đi ra, Mỹ Đỗ Toa như u hồn theo sát phía sau.
Tiêu Viêm trở lại Bàn Môn khiến cho Bàn Môn trong khoảnh khắc như sôi trào, vô số người từ khắp nơi tìm tới dĩ nhiên vì hâm mộ vị thủ lĩnh thần bí này, có thể nói giờ này danh vọng của Tiêu Viêm đã đạt tới cực hạn, từ xưa tới giờ chưa từng có một vị học trưởng nào làm được như hắn.
Trong sảnh nghị sự của Bàn Môn Ngô Hạo, Hổ Gia, Lâm Diễm, Tiêu Ngọc cùng các thành viên cao tầng của Bàn Môn bởi vì tiêu Viêm trở về mà một lần nữa toàn bộ tụ tập nơi này.
" Tên gia hỏa này vừa về đã làm động tĩnh lớn như vậy, hiện tại không biết có bao nhiêu huynh đệ Bàn Môn ở bên ngoài chờ ngươi xuất hiện". Tiêu Ngọc liếc mắt về vị trí của Tiêu Viêm lại nghe ở bên ngoài đại sảnh xôn xao, bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Tiêu Viêm cười cười, ngay cả hắn cũng không đoán được sự lộ diện của mình lại gây nên động tĩnh lớn tới như vậy.
" Lần này lại mất tích hơn một tháng, ngươi trở về là muốn làm gì?" " Lâm Diễm nghênh ngang ngồi ở ghế, đối với Tiêu Viêm trợn mắt nói.
Tiêu Viêm trầm mặc chợt chậm rãi nói: "Các vị, lần này trở về là muốn cùng các ngươi nói một chút, ta có lẽ một hai tháng tới ta sẽ rời đi Già Nam Học Viện trở về Gia Mã Đế Quốc.
"
Tiêu viêm nói xong, trong đại sảnh bầu không khí đang vui lúc đột nhiên đọng lại, mọi người nhìn nhau, đối với chuyện tình của Tiêu Viêm bọn họ cũng biết một ít, nghe được hắn nói trở về Gia Mã Đế Quốc dĩ nhiên cũng đoán được ý định của hắn cho nên chẳng ai nói gì.
Trầm mặc tại kéo dài sau một lúc, Hổ Gia rốt cục thì nói đầu tiên: "Nhanh như vậy sao?
"
Nhìn nhiều người đột nhiên trầm mặc, Tiêu Viêm cũng là cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Đúng vậy, mọi sự ta cũng đã chuẩn bị tốt, Tiêu gia vẫn chờ ta trở về, không thể lại tiếp tục kéo dài.
"
Mọi người lại lần nữa trầm mặc, một lát sau, từng đạo thanh âm đột nhiên giống như sớm ước định: "Ta với ngươi cùng đi!
"
Tiêu Viêm sửng sốt, hai mắt nhìn mọi người, trong lòng cũng là ấm áp, mỉm cười nói: " Ta thật ra nghĩ lần này trở về Gia Mã Đế Quốc quá mức nguy hiểm, Vân Lam tông thực lực chỉ sợ còn mạnh hơn nhóm cường giả của Hàn Phong tấn công nội viện hai năm về trước, các ngươi nếu cùng đi rồi, Bàn Môn làm sao bây giờ? Mà Bàn Môn lại là tâm huyết của tất cả chúng ta.
"
Nghe vậy Ngô Hạo, Hổ Gia nhất thời uể oải hẳn đi.
" Từ lúc đầu ta cũng đã nói với ngươi rồi?
" Lâm Diễm giang tay về phía Tiêu Viêm nói " Ta ở lại nội viện tác dụng cũng không lớn, có thể cùng ngươi ra ngoài xông xáo một phen nói không chừng hiệu quả lại khả quan
"
Nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Lâm Diễm, Tiêu Viêm có chút chần chờ, liền gật gật đầu, nói: "Ta cũng không nói quá làm gì, thực lực của ngươi ta rất yên tâm, hơn nữa ngươi ở Bàn Môn cũng không còn gì tác dụng, theo ta cũng được.
"
Nghe được lời này của Tiêu Viêm, Lâm Diễm khuôn mặt cũng là nhịn không được một trận run rẩy, cái gì gọi là ngươi ở Bàn Môn cũng không còn gì tác dụng? Người này nói chuyện cũng quá đáng thật.
" Thế còn ta thì sao? Tên gia hỏa kia còn có thể đi, chẳng lẽ ta còn không được?
" Đột nhiên có tiếng nói non nớt lại thanh thúy vang lên. Tiêu Viêm nhìn tiểu cô nương áo trắng với cái eo thon nhỏ không khỏi có chút chần chờ. Tuy nói thực lực của Tử Nghiên so với Lâm diễm còn mạnh mẽ hơn nhưng lần này trở về Gia Mã Đế Quốc thực sự không phải là đi chơi, trong đó nguy hiểm không nhỏ, hắn cũng không rất nghĩ đem tiểu nha đầu đáng yêu này kéo vào.
"Ngươi định không luyện chế Hóa Hình đan cho ta sao? Ngươi là một tên lường gạt, muốn ăn đòn có phải hay không? " nhìn thấy Tiêu Viêm chần chờ, Tử Nghiên dựng đứng lông mày, quả đấm nhỏ nắm chặt, căm tức nhìn Tiêu Viêm, nhiều năm nay nàng đã quá chán ở Nội viện, hiện tại có cơ hội đi ra ngoài xông xáo, nàng tự nhiên là nên nắm chắc cơ hội, quan trọng hơn là đi theo bên cạnh Tiêu Viêm, cũng không phải ăn mấy cái dược liệu khó nuốt nữa. đương nhiên lí do này phải giấu ở trong lòng còn lí do kia chỉ cái cái cớ.
Nhìn Tử Nghiên kia bộ dáng đáng yêu trợn mắt nhìn, Tiêu Viêm có chút dở khóc dở cười, trầm ngâm sau một lúc lâu, cũng là gật gật đầu. Nói: "Theo ta đi cũng được nhưng ngươi phải nghe theo lời ta, nếu không ta đuổi ngươi trở về
"
Mặc dù tiểu nha đầu tính tình khờ dại nhưng thực lực thật không thể nghi ngờ, hơn hai năm không thấy, sợ rằng quái lực kinh khủng kia của nàng lại tăng trưởng không ít, cái loại này quái lực này chỉ sợ cường giả Đấu Hoàng cũng không dễ chịu.
"Hứ. Ta đây không sợ ngươi.
" nghe được Tiêu Viêm đáp ứng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tử Nghiên bốc lên một tia đắc ý liền bĩu môi nói.
Đem ánh mắt lại lần nữa hướng về Hổ Gia cùng Ngô Hạo, Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: "Nói vậy các ngươi cũng có thể nghe nói về một chút tin tức, ta tại Hắc Giác Vực tổ chức một thế lực tên là
"Tiêu Môn",
"Bàn Môn" ở học viện tiềm lực vô hạn nhưng quản chế có chút thiếu hụt, đệ tử sau khi tốt nghiệp hầu như đều rời đi mà Hỏa năng của Nội Viện lại không thể cung ứng bọn họ sinh tồn tại thế giới bên ngoài, sở dĩ ta nghĩ mời các ngươi chú ý nhiều hơn một chút, ngày sau nếu là có đệ tử tốt nghiệp, có thể đem bọn họ giới thiệu đi vào
"Tiêu Môn", đương nhiên họ phải hoàn toàn tự nguyện, nếu là bọn họ không muốn thì không cần miễn cưỡng.
"
Đối với tiềm lực Bàn Môn, Tiêu Viêm khá coi trọng, có thể đi vào Nội Viện làm đệ tử, phần lớn đều là người có thiên phú không tồi, nếu bồi dưỡng thích đáng, ngày sau tất nhiên không hề yếu, còn nếu là có thể đưa bọn họ chiêu tập, này sẽ là một cỗ lực lượng rất mạnh tiềm tàng.
"Gia nhập
"Tiêu Môn"? Như vậy hay không có chút không ổn? Tiêu Môn thành lập tại Hắc Giác Vực, như vậy mà có thể xem như thế lực của Hắc Giác Vực, ngươi cũng không phải không biết, đệ tử Già Nam Học Viện, đối với nơi đó vẫn rất kiêng kị.
" nghe vậy, Ngô Hạo cùng Hổ Gia đều là nhíu mày, trầm ngâm nói.
"Ha ha, ta tự nhiên là biết điểm ấy, nhưng Già Nam Học Viện cùng Hắc Giác Vực tranh đấu không ngừng, luôn luôn phòng bị Hắc Giác Vực cũng đã cũng không phải là kế sách lâu dài. Còn nếu là ngày sau Tiêu Môn khuếch trương lớn hơn, trong đó thành viên có không ít là nội viện, các ngươi nghĩ thế lực này giả sử cùng đội ngũ học viện ra ngoài tu luyện thì thái độ sẽ là thân thiết hay căm thù?
" Tiêu Viêm cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói.
"Hơn nữa, một khi Tiêu Môn dần trở nên quy mô, có lẽ còn trở thành trung gian để cho Già Nam Học Viện cùng Hắc Giác Vực hòa bình với nhau."
Ngô Hạo cùng Hổ Gia nhíu mày trầm tư, bọn họ tự nhiên cũng là biết những học viên này cũng không giống như những tông phái bên ngoài có kỷ luật nghiêm cẩn. Cho dù thế nào đi chăng nữa họ cũng là đệ tử, không có khả năng đặt cho họ chế định gì đó phản bội lại tông môn. Hành động lần này của Tiêu viêm chính là đem Bàn Môn thành Tiêu Môn, làm một phương thế lực của Hắc Giác Vực. Môn quy của Tiêu Môn tất nhiên là có chút nghiêm khắc, loại môn phái này khả năng điều động dĩ nhiên lớn hơn Bàn Môn gấp trăm lần. Nếu tính toán dành cho những người sẽ rời đi nội viện cũng là không tệ rồi
"Nếu như các ngươi còn lo lắng, trong khoảng thời gian lúc ta rời đi,
"Tiêu Môn" đang cần người quản lý, hai người các ngươi trước tiên có thể tạm trông coi, như thế các ngươi liền có thể hoàn toàn hiểu biết liên quangiữa hai bên.
" Tiêu Viêm cười nhạt nói.
"Ngươi mới là thủ lĩnh chân chínhcủa Bàn Môn, việc này ngươi có quyền quyết định... Ngươi đã có ý tưởng như vậy, vậy ta nghe lời ngươi.
" Ngô Hạo cùng Hổ Gia cười cười, hơi trầm ngâm, chợt gật đầu nói.
"Nếu không phải có các ngươi, Bàn Môn đã sớm giải tán, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
" Tiêu Viêm thở dài một tiếng, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Nếu là không có ngươi liều chết tạo nên danh vọng này, chỉ dựa vào hai người chúng ta thì có nghĩa lý gì?
" Ngô Hạo lắc lắc đầu, bọn họ đều cũng rõ ràng, tuy nói chuyện tình của Bàn Môn Tiêu Viêm xác thật rất ít tham dự, nhưng mà nếu không có danh vọng của Tiêu Viêm, Bàn Môn muốn phát triển đến quy mô này, chỉ sợ là chuyện không thể nào, cho dù địa vị của Tiêu Viêm tại Bàn Môn trong suy nghĩ của mọi người, từ lúc này đây hắn trở về dẫn dắt lên động tĩnh liền là có thể rõ ràng có thể thấy được.
"Hai người các ngươi cũng đừng có thổi phồng cho nhau, việc này cứ theo lời Tiêu Viêm đi, ta cùng với Ngô Hạo thực lực quá thấp, sợ nếu phải cùng với ngươi trở về Gia Mã Đế Quốc cũng đã không giúp được gì, cho nên liền trước ở tại chỗ này quản lý Bàn Môn cùng Tiêu Môn, tới khi nào chúng ta đột phá đến Đấu Vương cấp bậc, liền tới giúp ngươi. " Hổ Gia liếc mắt kiên quyết nói..
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng là chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm, trọng yếu nhất Bàn Môn hiện giờ đã an trí thỏa đáng, cũng làm cho hắn yên tâm. Kế tiếp liền yên tĩnh một hai tháng đợi bên kia Tiêu Lệ triệu tập đầy đủ nhân thủ. Sau đó kế hoạch trở về mới chính thức triển khai!