Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đầu Xuân Tươi Sáng

Thượng Chi Đào có chút cảm kích, mắt lại thoáng đỏ hoe. Cô muốn cảm ơn nhưng Loan Niệm đã đi vào trong phòng. Cửa phòng ăn riêng đóng lại, ngăn những lời thô tục ở lại bên trong. Thượng Chi Đào cầm điện thoại của anh ra ngoài hóng gió, Quảng Châu về đêm vẫn ẩm ướt và oi bức, cô có cảm giác như mồ hôi đã dính khắp người.

Cô bất chợt nghĩ đến Tân Chiếu Châu giờ đang ở Thâm Quyến, một nơi cách cô rất gần. Thượng Chi Đào cảm thấy con người đúng là loại động vật vừa kỳ lạ vừa phức tạp, rõ ràng hai người đã chia tay nhau, vậy mà cô vẫn muốn biết người kia sống có tốt không.

Điện thoại của Loan Niệm đã kêu mấy lần, Thượng Chi Đào úp điện thoại xuống không dám nhìn, cứ như cô mà nhìn là đang thăm dò chuyện riêng tư của anh vậy. Cô không quen như thế.

Dù là lúc hẹn hò với Tân Chiếu Châu, cô cũng chưa bao giờ xem điện thoại của anh ta.

Cô lẳng lặng chờ ở bên ngoài, gần một tiếng sau mới thấy mọi người đi ra ngoài, ai nấy cũng có vẻ ngà ngà say, chỉ có Loan Niệm trông còn khá tỉnh táo. Trông thấy Loan Niệm nhìn xuống tay mình, cô vội vàng đưa điện thoại đến tai, giả vờ như đang dự họp.

Xem ra cũng không ngốc lắm.

Loan Niệm nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của cô thực sự rất buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Thượng Chi Đào giả vờ nói hai ba câu rồi bỏ điện thoại xuống, tiến đến đón mọi người: “Xin lỗi giám đốc Chu, cuộc họp hôm nay gấp quá, tôi ra ngoài hơi lâu, mong ngài thông cảm.”

Chu Vũ Trì uống rất vui vẻ, nhìn cô bằng đôi mắt lim dim, nói: “Không sao, lần sau gặp lại cô Thượng nhé.” Sau đó giơ tay định khoác vai Thượng Chi Đào, Loan Niệm đẩy Apolo lên đỡ lấy cánh tay của Chu Vũ Trì. Anh ta cũng là người thông minh, thuận đà khoác vai bá cổ với Chu Vũ Trì.

“Tôi thấy vẫn còn chưa đã, chúng ta tìm chỗ khác ngồi một lúc chăng?” Apolo đề nghị. Chu Vũ Trì cũng là một người ham vui, quen nghe theo sự sắp xếp bên phía đối tác, gật đầu: “Được được.”

“Tôi thì không đi được rồi, tối muộn tôi còn có cuộc họp, chúc sếp Chu vui vẻ.” Loan Niệm khách sáo tạm biệt Chu Vũ Trì.

Apolo vẫy tay với mọi người, “Để tôi tiễn sếp Chu, chúng ta gặp nhau ở công ty nhé.” Sau đó kéo nhau đi tăng hai.

Mọi người cứ vậy mà giải tán. Thượng Chi Đào nhìn theo cho đến khi họ lên xe đi khỏi, sau đó trả điện thoại cho Loan Niệm: “Cảm ơn sếp.”

Anh không nói đừng khách sáo, bởi vẫn là lí do đó, nếu anh đã không muốn giúp thì dù bạn có làm gì anh cũng sẽ không giúp, nhưng nếu anh đã giúp thì sẽ chẳng bận tậm đến chuyện bạn có biết ơn hay không.

“Có ai gọi cho tôi không?” Loan Niệm hỏi cô.

“Tôi không xem.” Thượng Chi Đào nói một cách nghiêm túc: “Không phải phép.”

Loan Niệm cũng biết cô không nói dối, rũ mắt nhìn cô, “Nếu không biết uống rượu thì đừng bao giờ uống. Đây là lời khuyên tôi cho cô.”

“Vì sao ạ?” Thượng Chi Đào thắc mắc.

“Nguyên nhân tự cô tìm hiểu.”

Hôm nay Loan Niệm đã uống rất nhiều, anh muốn đi dạo bên sông Châu Giang một lát nên nói với Thượng Chi Đào: “Tôi đi dạo một lát.”

“Tôi cũng muốn đi dạo.” Thượng Chi Đào vội nói: “Tôi chưa đến Quảng Châu bao giờ, định nhân cơ hội này ngắm cảnh đêm ở Châu Giang.” Cô nói xong rồi chạy vào quán nước bên đường, mua hai cốc nước lạnh, chạy ra đưa cho Loan Niệm một cốc, “Tôi cũng mời sếp một lần.”

Loan Niệm đưa tay nhận cốc nước, uống một ngụm lớn rồi xoay người bước đi.

Thượng Chi Đào chầm chậm theo sau anh, gió bên sông Châu Giang đúng là dịu dàng, thổi loạn mái tóc của cô, tựa như cảnh đêm bên sông Tần Hoài mà cô mê mẩn. Họ đi một lúc lâu, sau đó tìm hai chiếc ghế dài nằm cạnh nhau, từ từ uống hết cốc nước mát lạnh của mình.

Bên sông Châu Giang đâu đâu cũng là mỹ nữ chân dài, Thượng Chi Đào tò mò không biết Loan Niệm có thích nhìn không, cô len lén nhìn sang phía anh, anh ấy hả, rõ là đã nhìn gái xinh quen rồi nên chẳng có phản ứng gì.

Điện thoại chợt đổ chuông, cô vội vàng nghe máy, Lumi hỏi cô như đang nói chuyện phiếm: “Đang đâu đấy cô em?”

“Em và Luke đang ở bên sông Châu Giang.” Cô trả lời thành thực.

“Thế nào? Hôm nay định ngủ bên ngoài hả? Tìm được đường tắt ngược dòng chốn công sở rồi hả?” Lumi trêu chọc.

Thượng Chi Đào vô thức liếc nhanh Loan Niệm, hạ thấp giọng xuống: “Không phải, sắp về rồi đây ạ.”

Lumi bật cười khúc khích, “Vội cái gì, nói chuyện với Luke nhiều vào, nghe nói Luke sắp được thăng chức rồi đấy, cô nên lót sẵn đường cho mình đi.”

Thượng Chi Đào không biết phải tiếp lời như nào, cô không quan tâm Loan Niệm có được thăng chức hay không, chỉ quan tâm mình có bị anh đuổi việc không thôi. Nhưng nói đi nói lại, Loan Niệm mà được thăng chức thì chẳng phải sẽ dễ dàng đuổi cô đi hay sao?

Thượng Chi Đào nghĩ đến đây chợt thấy sợ mất mật, buổi sáng mình còn nổi đóa với anh ta kia mà!

Thực tế thì Thượng Chi Đào đã nghĩ nhiều rồi.

Cái bộ dạng nổi đóa của cô trong mắt anh, chẳng khác nào một con mèo con nhe nanh với anh, anh chỉ cần giơ một ngón tay là có thể khống chế cô.

Thượng Chi Đào chột dạ nhìn trộm anh mấy lần, tất cả đều rơi vào trong khóe mắt của anh. Điều này làm anh cảm thấy Thượng Chi Đào muốn làm gì đó với anh. Tuy nhiên Loan Niệm không có hứng thú với Thượng Chi Đào. Trong mắt anh, Thượng Chi Đào quá đỗi tầm thường. Một thoáng thất thần bất ngờ vào hôm nay, chẳng qua là bản năng của đàn ông mà thôi.

Tầm thường không phải là tội, chỉ là do anh làm nghề sáng tạo, thích mẫu phụ nữ có ngoại hình chói sáng.

“Về thôi.” Anh đứng dậy đi trước, bên sông Châu Giang không dễ gọi xe, phải đi một đoạn mới gọi được. Thượng Chi Đào đứng lên nối gót theo anh, lúc này chân anh như được lên dây cót, đôi chân dài bước rất nhanh, như thể đống rượu kia đã đút cho cún cả rồi. Thượng Chi Đào chạy chầm chậm đuổi theo anh, “Luke, tôi không theo kịp.” Cô hơi thở dốc, “Sếp... có thể chậm lại chút không?”

“Không theo kịp thì tự đi mà bắt xe.”

...

Sao cái người này lại lạ lùng thế nhỉ, vừa nãy vẫn còn bình thường mà! Bây giờ đã trở mặt luôn rồi? Thượng Chi Đào thầm mắng anh là người kỳ quặc, dứt khoát đi chậm lại, tự gọi xe thì tự gọi xe, có gì to tát cơ chứ?

Cô đúng là ngây thơ.

Bên sông Châu Giang về đêm đâu có dễ gọi xe? Hai người một người ở đầu này, một người ở đầu kia, tự gọi xe của mình. Mười mấy phút trôi qua, người may mắn là Loan Niệm cuối cùng đã gọi được xe, cơn giận dỗi của Thượng Chi Đào tức khắc biến mất, chạy mấy bước đến mở cửa lên xe, cười cười với Loan Niệm: “Cảm ơn sếp cho tôi đi ké.” Biết co biết duỗi, hoàn toàn không cảm thấy cúi đầu trước có gì đáng xấu hổ.

Loan Niệm không ngó ngàng đến cô, cũng không đuổi cô xuống xe, cúi đầu trả lời tin nhắn cá nhân.

Thượng Chi Đào chịu đựng đến khi về đến nơi, xuống khỏi xe rồi kính cẩn nói: “Cảm ơn Luke hôm nay đã dạy tôi rất nhiều, cũng cảm ơn Luke cho tôi đi cùng xe.” Nói đoạn xoay người chạy mất.

Chạy vào thang máy, quẹt thẻ lên tầng, nhanh nhảu ấn nút đóng cửa, sau đó thở phào một hơi dài.

Lúc về đến phòng, Lumi đang đắp mặt nạ, mặc một chiếc váy ngủ hai dây, đường xẻ lên tận trên đùi, đôi chân dài gác lên bàn. Thấy Thượng Chi Đào vào phòng, huýt sao một tiếng, “Được đấy cô em, dạo bên Châu Giang cùng Luke cơ đấy. Liệu ngày mai có được nhận làm chính thức không nhở?”

Thượng Chi Đào giơ tay đầu hàng, “Cô giáo Lumi, em có một thỉnh cầu.”

“Có gì cứ nói.”

“Chỉ xin chị đừng nhắc đến Luke là em đã vái lạy chị rồi.”

“Vậy nhắc đến Loan Niệm hả?” Lumi vẫn trêu cô.

“Đừng...”

Lumi gỡ mặt nạ ra, cười ha ha, “Sợ anh ta đến vậy à? Được lắm, để cô giáo dạy em một chiêu.”

“Gì thế ạ?”

“Hễ em sợ người đàn ông nào, cứ nghĩ cách ngủ với anh ta, ngủ xong em sẽ phát hiện ra đàn ông trên đời này đều giống hệt như nhau.”

Thượng Chi Đào bị cô ấy chọc cười, “Chị cũng sợ Luke mà, sao chị không ngủ với anh ta?”

“Chị sợ bạn trai chị chém chị.”

Rén rồi.

Thượng Chi Đào lấy ra một bộ đồ ngủ trong vali, đó là một chiếc váy ngủ tay lỡ, có cổ cánh bướm màu hồng, đáng yêu cực kỳ. Cô hơi xấu hổ khi thay đồ ngủ trước mặt Lumi, định vào trong nhà vệ sinh thì bị Lumi gọi lại, “Ấy ấy ấy! Đều là phụ nữ, ai mà chưa nhìn thấy!”

Cũng đúng.

Thượng Chi Đào đánh bạo, cởi chiếc váy liền ra, hai chú thỏ trước ngực nảy lên một cái, Lumi lại “uây” một tiếng, “Ôi chao! Cô còn có hàng xịn đến mức này!” Cô ấy chỉ vào Thượng Chi Đào, “Cả người toàn hàng xịn!”

Thượng Chi Đào vội vàng tròng áo ngủ lên người, hai tay che trước ngực, nhìn Lumi với vẻ luống cuống. Lumi đi rửa mặt, lúc đi ngang qua cô, chậc chậc một tiếng: “Thượng Chi Đào à, cô nhớ nhé, cô là người phụ nữ có vũ khí nguyên tử đấy. Đừng dễ dàng đầu hàng.”

Thượng Chi Đào không hiểu “vũ khí nguyên tử” nghĩa là gì, ngày hôm nay mệt như đi đánh trận, cô chỉ muốn đi tắm rồi đánh một giấc thật ngon, ngày mai lại tiếp tục làm việc. Ngày mai vô cùng đáng mong chờ, bởi vì cuối cùng thì ngày mai cô không cần phải đi cùng Loan Niệm nữa.

Tính tình Loan Niệm thay đổi thất thường. Anh cư xử không lạnh nhạt không mặn mà với người khác, đối xử với cô không đến mức tốt và cũng không phải không tốt. Đôi khi Thượng Chi Đào muốn nhờ anh chỉ bảo chuyện gì đó, nhưng cô luôn lo sợ mình đưa ra câu hỏi quá ngu ngốc.

Đúng vậy, cô cảm thấy mình là một người ngu ngốc khi ở trước mặt Loan Niệm. Dù là một người ngốc nghếch, nhưng hôm nay cô lại năm lần bảy lượt nổi ý đồ đen tối với anh.

Đợi đến khi cô và Lumi tắt đèn nằm lên giường, mối nghi vấn của Thượng Chi Đào vẫn chưa tiêu tan. Cô không nhịn được bèn hỏi Lumi, “Lumi, chị có bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc chưa?”

“Vì sao chị phải cảm thấy mình ngu ngốc?”

“Mấy ngày nay em cứ cảm thấy em ngu ngốc.”

Bóng tối tiếp thêm can đảm cho con người, lần đầu tiên Thượng Chi Đào tâm sự với Lumi. Cô cảm thấy trong những ngày mới bước chân ra xã hội này, cô thường xuyên cảm thấy nghi hoặc, “Chị có biết vì sao em sợ Luke không?”

“Vì sao thế?”

“Bài phỏng vấn cấp trên mà em viết là thật, Luke đã khuyên em đổi việc trong lúc em phỏng vấn; Sau đó anh ta lại nhắc lại một lần nữa. Anh ta cho rằng em không ổn.” Thượng Chi Đào có chút buồn bã, cô biết mình là người có lý lịch bình thường nhất trong số các đồng nghiệp cùng đợt tuyển dụng, nhưng có phải cô thật sự kém đến mức Loan Niệm cho rằng cô không thể tiếp thu không, điều này làm cô hoang mang.

“Luke bảo cô thôi việc tận hai lần hả?” Giọng Lumi vang lên trong bóng tối.

“Vâng, cho nên em phải đổi việc sao?”

“Cô không nên đổi việc. Cô có biết cô nên làm gì không? Bây giờ cô nên đi ngủ, sáng mai lại vui vẻ thức dậy, cứ coi những lời Luke nói thành gió thoảng đi.” Lumi cũng phần nào đồng tình với Thượng Chi Đào, vừa mới vào làm đã đị Luke ghim. Bị cấp trên khác ghim thì thôi, còn Luke là ai? Một thời gian nữa thông báo thăng chức truyền xuống, cả công ty Lăng Mỹ Trung Quốc đều do mình anh ta quản lý. Nhưng bây giờ cô ấy không thể nói những chuyện này cho Thượng Chi Đào, vì Thượng Chi Đào đã lo sợ lắm rồi.

Người hướng dẫn ở nơi làm việc đầu tiên của Thượng Chi Đào là một người rất tốt bụng

Tuy Thượng Chi Đào không có tài năng thiên bẩm hơn người nhưng lại có vận may không tồi. Cô đã vào giấc ngủ, còn Lumi thì vẫn còn mở mắt, cô ấy đang tính toán xem làm thế nào để giúp cô gái trẻ này được ở lại công ty. Cô gái này tốt tính biết bao, chịu thương chịu khó, tính cách tốt nhất quả đất, sau lại muốn đuổi việc người ta cơ chứ?

Hôm nay làm việc từ lúc trời chưa sáng đến lúc trời tối mịt, Thượng Chi Đào ngủ một giấc rất say. Suy cho cùng cô đang ở độ tuổi hai mươi, hôm sau ngủ dậy tinh thần lại khoan khoái, dáng vẻ đầy sức sống. Trước khi ngủ Lumi đã nhắn tin là không đi ăn sáng, Thượng Chi Đào rón rén làm vệ sinh cá nhân, mặc một chiếc áo phông rộng rãi, để mặt mộc xuống nhà hàng ăn cơm. Tối hôm trước cô chưa ăn được là bao, đến sáng bụng đã đói meo nên lấy khá nhiều đồ ăn.

Lúc bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, nhìn thấy Loan Niệm ngồi bên cửa sổ. Hôm qua anh uống nhiều rượu nhưng hôm nay không nhìn ra chút mệt mỏi nào. Một dải nắng ban mai chiếu lên mặt bàn trước mặt anh, khiến anh có thêm nét đời thường.

Nhưng dù có đời thường hơn nữa thì vẫn là người mà Thượng Chi Đào không dám dây vào. Thượng Chi Đào nhanh tay nhanh chân, lách ra sau cây cột, sau đó nhìn khắp xung quanh tìm được chỗ ngồi trong góc. Động tác né tránh của cô vừa hay đã rơi vào trong mắt Loan Niệm, lén la lén lút, thật là kỳ quặc.

Thượng Chi Đào đúng là không biết phấn đấu.

Loan Niệm từng gặp quá nhiều người biết bản thân mình muốn gì, trong tình huống như thế này, người ta sẽ đi thẳng đến rồi hỏi anh: Luke ngồi một mình sao? Sau đó tùy tiện nói chuyện gì đó, chẳng hạn nhận xét công việc hiện nay, kế hoạch công việc. Thời điểm anh vừa đi làm, công ty tổ chức team building ở công ty tổng bên Mỹ, anh tận mắt nhìn thấy một đồng nghiệp cùng đợt với anh tự trả tiền để nâng hạng ghế ngồi bên cấp trên. Chốn công sở là vậy, sếp thì chỉ có một, cô nấp ở đằng sau thì đừng mong sẽ được người ta để ý đến.

Cơ hội tốt như thế, vậy mà cô lại chạy biến như một con chó nhà có tang.

Thượng Chi Đào - không biết phấn đấu ngồi trong góc nhà hàng, thảnh thơi thưởng thức bữa sáng, hí hửng vì mình đã né tránh Loan Niệm thành công. Chỉ cần né được Loan Niệm, thì tương đương một ngày cô chưa bị sa thải. Cô tự đùa mình như vậy.

Nhưng cảnh đẹp ngắn chẳng tày gang, cô vừa bỏ quả việt quất vào trong mình thì đã thấy một người ngồi trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Niệm, sau mấy giây đứng hình mới lên tiếng chào anh: “Chào buổi sáng Luke, sếp ăn rồi ạ?”

“Ghi chép cuộc họp đâu?”

“Tối qua tôi đã gửi cho sếp rồi mà.”

“Gửi vào đâu?”

“Hòm thư của sếp.”

Loan Niệm lấy điện thoại ra, mở hòm thư email rồi đưa đến trước mặt Thượng Chi Đào, “Cái nào?”

Thượng Chi Đào thật sự đã nhìn thấy thông báo gửi thư thành công, nhưng trong hòm thư của Loan Niệm không hề có. Cô nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, “Tôi có thể lên tầng lấy máy tính xuống đây không ạ?”

“Nếu ngay cả ghi chép cuộc họp mà cô còn quên gửi thì cô có thể suy nghĩ đến chuyện nghỉ việc ngay ngày hôm nay rồi.”

Thượng Chi Đào thấy Loan Niệm lại nói như vậy, tâm trạng tốt khi thức dậy đã tan thành mây khói, “Nếu tôi chưa gửi, tôi sẽ nghỉ việc ngay hôm nay.” Cô đứng dậy, nói: “Tôi lên tầng lấy máy tính, xin sếp chờ một lát.”

Trên đường đi lấy máy tính, cô liên tục nhớ lại động tác gửi thư của mình vào tối qua, còn có thông báo gửi thư thành công, cô chắc chắn không có vấn đề trong chuyện này. Cô mang máy tính xuống lầu, quay lại nhà hàng, ngồi trước mặt Loan Niệm, mở máy tính rồi vào mục thư đã gửi. Đúng là có một email cô gửi đi vào tối muộn hôm qua, người nhận là Luke Lu, không phải Luke Luan. Lăng Mỹ còn có một người có tên tiếng Anh là Luke, họ Lu.

Cô mím chặt môi không nói một lời, Loan Niệm không sai, anh thật sự không nhận được email. Người sai là cô, cô đã gửi mail nhưng lại gửi nhầm người.

“Xin lỗi Luke, tôi gửi nhầm người.”

“Vậy là...” Loan Niệm nhìn Thượng Chi Đào bằng ánh mắt sắc bén, “Cô đã gửi thông tin bảo mật trong cuộc họp hôm qua cho người khác? Thế thì thà cô không gửi còn hơn.” Loan Niệm đứng dậy, nói: “Đơn xin thôi việc đừng gửi sai email nhé, Flora.”

Thượng Chi Đào không đáp lời anh, cô không dám mở miệng, cô biết một khi mình mở miệng là sẽ bật khóc ngay. Cô không muốn khóc trước mặt Loan Niệm, cô đã là một người kém cỏi nhất ở trong mắt anh rồi, luôn luôn là như vậy. Nếu cô mà khóc, anh sẽ càng coi thường cô hơn.

Cô cứ thế cắn chặt hàm răng, không lên tiếng, cũng chẳng bật khóc.

Mấy năm sau này, bất luận cô có trải qua sóng gió, hoài nghi, gặp phải khó khăn như thế nào, cõi lòng có suy sụp ra sao thì cô cũng không bao giờ rơi một giọt nước mắt trước mặt Loan Niệm. Cô có thể bật khóc nức nở trước mặt bạn bè, trước mặt người thân, nhưng chưa từng làm thế ở trước mặt Loan Niệm.

Cô ngồi một lúc trong nhà hàng, sau đó quay về phòng. Lumi đã ngủ dậy, lên tiếng chào cô rồi hai người cùng tham gia cuộc gọi qua điện thoại của phòng tiếp thị. Cuộc họp dài lê thê này kéo dài suốt cả buổi sáng, Alex đã sắp xếp cho cô rất nhiều rất nhiều nhiệm vụ học tập và công việc hỗ trợ, ngoài việc tiếp tục phối hợp với phòng kế hoạch và trung tâm sáng tạo, cô còn phải học về PR và hoạt động tiếp thị. Đợi cô dự họp xong, nhìn thấy tin nhắn của Loan Niệm ở trong điện thoại: [Còn không gửi cho tôi à?]

Cô cứ tưởng Loan Niệm hỏi cô về đơn xin thôi việc, thế là trả lời anh là: [Xin lỗi tôi vừa tham gia cuộc họp, chưa kịp viết đơn xin thôi việc.] Giọng điệu của cô nghe như nếu không tham gia cuộc họp thì cô đã viết rồi không bằng. Thượng Chi Đào là một cô gái như thế, cô có thể an tâm cổ vũ người khác, còn bản thân cô cũng biết giở trò ma mãnh. Không có bản lĩnh thừa nước đục thả câu, thì sẽ không nuôi dưỡng được một tâm thái tốt như thế. Cảm giác thất bại lúc ban sang đã sớm tan thành mây khói.

[Ghi chép cuộc họp.] Loan Niệm trả lời cô.

[À à à, tôi cứ tưởng sếp đòi đơn xin thôi việc kia!]

[?] Loan Niệm nhắn trả cô một dấu hỏi chấm, đầu óc của cô gái này e là có chút vấn đề.

Cô không sao đấy chứ?
Nhấn Mở Bình Luận