Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Edit: Qiezi

Lúc này trong phòng bạch quang lóe lên, Thiệu Tu Văn kết thúc so đấu, vẻ mặt mệt mỏi đi tới.

“Làm sao vậy? Gặp khó khăn?” Từ Tử Nham vừa hỏi một câu, đã nhận được ma trảo bóp một cái trên mông anh.

Từ Tử Nham: (#‵′), tiểu thí hài càng ngày càng quá đáng!

“Cũng tạm, chỉ là kẻ địch hôm nay giải quyết hơi vất vả, nếu ta không tiến bộ nữa, muốn tiếp tục đánh có chút khó khăn.” Thiệu Tu Văn xoa xoa cánh tay phải đau nhức, kỳ thực yêu tộc lúc nãy không tính là lợi hại, nhưng vảy của hắn rất dày, hắn chém rất lâu mới phá được phòng ngự của người ta, bây giờ tay cầm kiếm rất mỏi.

Hắn lắc lắc cổ tay, theo thói quen sờ quả đeo trước ngực.

Quả này là hắn lấy được từ thần thụ, chẳng qua cho đến bây giờ, trong mấy người bọn họ không có ai mở trái cây của mình.

Thiệu Tu Văn và Lâm Khiếu Thiên là vì phải mang theo bên người ba ngày mới có thể mở ra, mà Từ Tử Nham càng khoa trương hơn, nhất định phải ‘Ấp’ hơn bảy ngày mới có thể mở.

Chỉ có Từ Tử Dung, cái thứ giống như hột táo khô queo khô quắt của y, chỉ truyền đạt cho y một ý niệm: Ăn ta.

Từ Tử Dung nhìn chằm chằm ‘Cái hột’ nửa ngày, cuối cùng —— ném nó cho ca ca.

Có quỷ mới ăn cái hột không rõ lai lịch này! Đường tưởng rằng lúc trước thần thụ đối xử tốt với y thì y sẽ mắc lừa, ai biết thần thụ kia có nhổ nước bọt lên cái hột này hay không? Thần thụ kia sống mấy vạn năm, cái gọi là lão nhi bất tử là tặc, nhỡ đâu thần thụ cố tình hãm hại y thì sao? (Thần thụ không có vô sỉ như vậy!)

Dù sao mặc kệ nói thế nào, Từ Tử Dung chắc chắn sẽ không ăn cái hột hư hư thực thực, sau đó Từ Tử Nham cũng không khuyên y, dứt khoát ném đồ chơi kia vào không gian bên trong Phương Cách.

Bây giờ không gian của Phương Cách có thể nói là biến rất lớn, bên trong non xanh nước biếc, cây cỏ xum xuê, nhưng điều làm người vui mừng nhất là, Từ Tử Nham phát hiện bên trong có linh tuyền, mà đầu nguồn linh tuyền, bất ngờ chính là Ngũ Hành Lăng Tinh!

Lấy Ngũ Hành Lăng Tinh làm môi giới, trong không gian của Phương Cách đầy đủ linh khí không nói, thậm chí Từ Tử Nham còn phát hiện một long mạch cực kỳ nhỏ, long mạch này là linh khí căn bản, phàm là nơi có linh mạch, tất nhiên sẽ có rất nhiều linh khí, là địa điểm tuyệt nhất để tu luyện.

Linh mạch của Từ Tử Nham không tính là quá lớn, nhưng cung ứng toàn bộ linh khí trong không gian có thể nói là dư dả, cũng chính là vì long mạch tồn tại, khu đồng bằng trong không gian này, chỉ cần khai hoang một chút là có thể làm linh điền thượng đẳng nhất.

Ý nghĩa của linh điền thượng đẳng chính là —— tùy ý gieo giống xuống, không cần ngươi làm cái gì là có thể thu hoạch một đống lớn lương thực. ╮(╯▽╰)╭

Lúc trước Từ Tử Nham chỉ tiện tai gieo xuống đất một nắm linh cốc, bây giờ đã trưởng thành mạ dài hơn tấc, mà ‘Cái hột’ bị ném vào lại trùng hợp rơi vào giữa khe đất, với rất nhiều linh cốc vàng óng ánh vờn quanh, một gốc cây non lớn bằng ngón út hấp thu linh khí trong linh điền, phát triển khỏe mạnh…

“Đúng vậy, đến thời gian ấp ra rồi.” Thiệu Tu Văn cười cười, tùy ý mở trái cây ——

Lạch cạch!

Một sợi dây đỏ lớn bằng ngón cái từ bên trong rớt ra.

Thiệu Tu Văn: (⊙_⊙)?

Từ Tử Nham: →. → Hình như hơi quen quen.

Từ Tử Dung vẫn là bộ mặt lạnh tanh, chẳng qua hơi nhíu mày, dường như cũng biết đã thấy sợi dây đỏ này ở đâu rồi.

“Đây là… Cái gì?” Thiệu Tu Văn nhặt sợi dây đỏ từ dưới đất lên, quan sát nửa ngày, nhưng cũng không phát hiện sợi dây đỏ này và sợi dây bình thường có gì khác nhau.

Từ Tử Nham sờ sờ cằm, càng nhìn đồ chơi này càng thấy quen mắt, luôn cảm thấy hình như đã gặp ở đâu.

Anh nghĩ không ra cũng không sao, dứt khoát quay đầu nhìn sang Từ Tử Dung, Từ Tử Dung tiếp thu vấn đề của anh, suy nghĩ một chút rồi ghé bên tai anh nói nhỏ: “Hình như ban đầu Tử Tiêu Thần Lôi của ca ca dùng sợi dây tương tự như vậy trói lại.”

A, không sai!

Từ Tử Nham vỗ tay một cái, lập tức lấy ra cái hộp ở bên trong Phương Cách.

Ban đầu, anh mạo hiểm tính mạng cắn nuốt Tử Tiêu Thần Lôi, tuy rằng tấn cấp thành công, nhưng sơ ý ăn ‘No’, toàn thân không thể động đậy, thậm chí còn bị đệ đệ của mình xách lên bàn ăn ăn sạch sẽ.

Lúc đó anh cũng không chú ý cái hộp này, chỉ tiện tay ném vào Phương Cách, sau này cũng không quan tâm, nếu không phải hôm nay Từ Tử Dung nhắc tới, chỉ sợ anh cũng không nhớ nổi trong này có chứa một sợi dây đỏ có thể trói Tử Tiêu Thần Lôi.

Thiệu Tu Văn khó hiểu nhìn chằm chằm sợi dây đỏ, mặc dù hắn biết thần thụ tặng lễ vật có tốt có xấu, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra thần thụ cho hắn một sợi dây để làm gì?

Hắn cũng thử dùng linh lực hoặc thần thức để phát động sợi dây đỏ, đáng tiếc sợi dây đỏ không có tí phản ứng, vẫn mềm nhũn nằm úp sấp trên tay hắn, giống như một sợi dây thông thường.

“Ể? Thực sự giống nhau.” Từ Tử Nham lấy ra sợi dây đỏ của mình, so sánh với dây của Thiệu Tu Văn, quả nhiên giống nhau như đúc.

Thiệu Tu Văn nghe nói nhìn lại, phát hiện Từ Tử Nham cũng có sợi dây màu đỏ giống như mình, lập tức vui vẻ, cười nói: “Sao? Đây cũng là ngươi lấy từ trong quả ra? Lẽ nào thần thụ đang nói hai chúng ta có nhân duyên sao?”

Lời kia vừa thốt ra, Thiệu Tu Văn lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, một áp lực rất lớn đè trên đầu mình, còn có mấy nhánh Huyết Đằng mảnh khảnh nhẹ nhàng đong đưa xung quanh, lúc nào cũng có thể xông tới cắn người khác.

Thiệu Tu Văn: QAQ, ta chỉ đùa thôi!!

“Tử Dung!” Từ Tử Nham quát lớn, đánh thức Từ Tử Dung khỏi trạng thái cuồng hóa.

Huyết sắc trong đáy mắt Từ Tử Dung chậm rãi thối lui, nhưng ánh mắt nhìn Thiệu Tu Văn vẫn mang theo nguy hiểm.

“Khụ khụ… Ta chỉ đùa…” Thiệu Tu Văn lúng túng nói.

“Xin lỗi, Tử Dung… Đối với đề tài này đệ ấy có hơi nhạy cảm.” Kỳ thực so với y, Từ Tử Nham còn lúng túng hơn, cố tình anh lại không biết nên dùng lời gì để giải thích tại sao Từ Tử Dung lại nhạy cảm với vấn đề này như vậy.

“Đúng vậy… Ta nhìn ra được.” Thiệu Tu Văn lòng còn sợ hãi len lén nhìn Từ Tử Dung, má ơi đây không phải chỉ là nhạy cảm, quả thực là tiết tấu ‘Ai muốn cướp ca ca của ta, ta sẽ lấy mạng người đó’!

Làm đại sư huynh nhiều năm như vậy, Thiệu Tu Văn cảm thấy sư đệ sư muội nhà mình có thể nói là tính cách đa dạng khác nhau, trong đó cũng không thiếu loại hình đặc biệt dính hắn, thế nhưng kiểu điên cuồng như Từ Tử Dung thì thực sự chưa từng thấy qua…

Nhớ lại sát khí thấu xương lúc nãy, hắn không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt đồng tình nhìn Từ Tử Nham: Bị đệ đệ điên cuồng như vậy quấn lấy, Tử Nham vẫn có thể chịu được, thật không biết là Tử Nham quá ngốc hay thích kiểu như vậy nữa.

Ặc… Kỳ quái, hình như hắn luôn cảm thấy đã xem nhẹ thứ gì… Là gì nhỉ?

Thiệu Tu Văn gãi đầu, trước giờ hắn luôn cảm thấy quan hệ giữa Từ Tử Nham và Từ Tử Dung rất quái dị, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nói rõ rốt cuộc là quái dị chỗ nào.

“Tu Văn, xin lỗi, Tử Dung thực sự quá đáng, ta nhất định sẽ ‘Giáo dục’ nó đàng hoàng!” Từ Tử Nham áy náy nói, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ giáo dục.

Từ Tử Dung: … Đột nhiên cảm thấy đại sự không ổn.

“A, không sao.” Thiệu Tu Văn vốn muốn nhắc nhở thái độ của đệ đệ Tử Nham có chút bất thường, nhưng đối diện với cặp mắt lạnh băng của Từ Tử Dung, hắn yên lặng nuốt tất cả lời dự định nói.

Bây giờ nói ra thì có thể làm gì? Rõ ràng tiểu thí hài này đã là giai đoạn cuối, dù cho y tiên đan cũng không trị được cơn nghiện huynh khống của y. Hơn nữa thái độ của Tử Nham cũng rất kỳ quái, hắn câm miệng bớt tranh cãi vẫn tốt hơn.

“Cái kia…” Không khí hiện trường có chút quái dị, Thiệu Tu Văn vội vã đổi đề tài: “Tử Nham ngươi biết đây là gì không?”

Từ Tử Nham gật đầu, lại lắc đầu: “Công năng cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng sợi dây đỏ của ta trước đây trói một tia Tử Tiêu Thần Lôi.”

“Tử Tiêu Thần Lôi!” Thiệu Tu Văn nghe vậy lập tức giật mình.

Tử Tiêu Thần Lôi chính là lực lượng chí dương chí cương, có thể trói Tử Tiêu Thần Lôi, sợi dây đỏ này phải là cái dạng pháp bảo gì?

“Đáng tiếc… Ngoại trừ trói Tử Tiêu Thần Lôi, ta chưa phát hiện ra nó có những chức năng gì khác, đành phải đặt nó trong hộp.” Từ Tử Nham ngượng ngùng nói.

Anh thật sự không biết gì về sợi dây đỏ, cũng không thể giúp đỡ Thiệu Tu Văn.

“Bỏ đi.” Thiệu Tu Văn cũng không mất hứng, ngược lại rất thoải mái: “Mặc dù bây giờ không biết, nhưng sau này sẽ có cơ hội tìm hiểu được mà, tạm thời đặt nó trên người là được.” Hắn giơ tay thắt sợi dây đỏ lên cổ tay, sợi dây đỏ lóe sáng, hóa thành một ấn ký hoa mai trên cổ tay Thiệu Tu Văn.

Thiệu Tu Văn: …

Đây rốt cuộc là pháp bảo hố cha gì vậy! Đại nam nhân nào sẽ rảnh rỗi in hoa trên tay, nếu mang thứ này ra ngoài, sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo…

Nhìn Thiệu Tu Văn im lặng nhìn chằm chằm cổ tay in hoa, Từ Tử Nham âm thầm may mắn, may là anh không đeo thứ này lên, bằng không cũng sẽ in ra một đóa hoa mai, không cần nhắc đến thứ khác, chỉ bằng sự ghen tuông của Từ Tử Dung là có thể nhấn chìm anh…

Giữa lúc anh quyết định bỏ sợi dây đỏ vào lại Phương Cách, cũng không biết sợi dây đỏ này cảm ứng được cái gì, giống như vật thể sống động, hơi lắc một cái, tự cột lên cổ tay Từ Tử Nham, hóa thành một gốc trúc xanh.

Từ Tử Nham: _(:з” ∠)_ Anh hẳn nên cảm thấy may mắn hình dạng này không giống với của Thiệu Tu Văn nhỉ?

Ánh mắt Từ Tử Dung lóe lóe, rồi đột nhiên sờ lên cánh tay mình, thấy trên cổ tay y cũng nổi lên một gốc trúc xanh y như đúc.

Y đi tới bên cạnh ca ca, kéo cánh tay anh, gốc trúc xanh trên cổ tay hai người giống hệt nhau, đồng dạng xanh tươi mơn mởn rất sống động.

Từ Tử Nham thiếu chút nữa quỳ sợi dây đỏ, má ơi nếu đây là hiện đại thì cái thứ này chính là hình xăm tình nhân…

May mà Tu Chân Giới này không có thiết lập tương tự…

Nguy rồi!

Song Liên Tịnh Đế Hà!

Nhớ tới ấn ký Song Liên Tịnh Đế Hà trên cổ tay Vệ Kình và Lặc Hổ, Từ Tử Nham âm thầm che mặt, đây là tiết tấu ông Trời nhất định phải công khai quan hệ của anh và Từ Tử Dung cho mọi người biết sao!

“Rất đẹp.” Trong mắt Từ Tử Dung lóe lên ý cười, khóe miệng cong cong.

Từ Tử Nham mặt lạnh rụt tay về, lục qua lục lại túi càn khôn, tìm một cái băng cổ tay màu đen đeo lên, vừa khéo có thể che ấn ký trúc xanh.

Anh liếc Từ Tử Dung, đối phương lập tức ngoan ngoãn lấy một cái băng cổ tay đeo lên.

Thiệu Tu Văn: _(:з” ∠)_ Luôn cảm thấy hình như mình đã biết cái bí mật gì thì phải…
Nhấn Mở Bình Luận