Edit: Qiezi Tuy rằng vách đá hai bên đã đủ hố rồi, nhưng mặt trên vách đá vẫn có thể tiếp tục hố thêm một chút…
Trong Ma tộc không phải ai cũng ngu ngốc, nhìn thấy vách đá trơn bóng như vậy, chưa chắc sẽ dễ dàng nhảy xuống. Nếu như vậy chẳng phải sẽ lãng phí một địa thế tốt sao?
Từ Tử Nham dựa vào ý tưởng này mà bố trí một lượng lớn cạm bẫy trên đỉnh núi hai bên. Chỉ cần Ma tộc bò lên đỉnh, sau đó muốn hay không muốn nhảy không còn do chúng quyết định nữa. ╮(╯▽╰)╭
Các tu sĩ làm việc rất nhanh nhẹn, hơn nữa bọn họ đều sử dụng một số bẫy bán thành phẩm, chỉ tốn gần nửa canh giờ đã bố trí xong.
Nữ tu nhìn các cơ quan cạm bẫy chưa khởi động được bố trí dày đặc trên đỉnh núi, âm thầm thắp nến cho các Ma tộc sắp tập kích. Quả nhiên Từ tiền bối chính là Từ tiền bối, mưu kế âm hiểm, độc ác như vậy cũng nghĩ ra được! Tiêu rồi! Càng lúc càng sùng bái ngài ấy, làm sao đây? QAQ
Sau khi Từ Tử Nham thân thiện bố trí cạm bẫy, qua không bao lâu đã có trinh sát ở bên ngoài chạy tới bẩm báo có một tiểu đội Ma tộc đang ẩn nấp gần đây, nhìn dáng vẻ bọn chúng như không muốn công kích.
Từ Tử Nham rùng mình, tới rồi! Tiểu đội này nhất định là chim mồi dẫn đường cho đại quân. Tuy rằng anh không biết sẽ có bao nhiêu đội Ma tộc đến đây, nhưng anh có thể xác định số lượng sẽ không quá ít.
Anh quay đầu lại, nhìn thoáng qua các tu sĩ chiến ý dâng cao, hít một hơi thật sâu!
Đến đây đi, để ta xem thử Đồ Ma Quân tự tay ta huấn luyện có phải thật sự có thể đồ ma quân hay không!
Từ Tử Nham phái trinh sát mở rộng phạm vi thăm dò, còn đặc biệt dặn người kia giám sát tiểu đội Ma tộc chặt chẽ một chút.
Nếu trinh sát ở vòng ngoài đã bỏ lỡ đại quân Ma tộc, vậy thì theo dõi tiểu đội này chính là phương pháp tốt nhất để tìm được đại quân Ma tộc.
Từ Tử Nham thông báo mọi người tăng cường cảnh giác, còn anh thì khoanh chân ngồi ở cửa mạch khoáng, ánh mắt âm trầm nhìn về phương xa, miệng thì thào: “Ta chưa bao giờ thích giết người! Nhưng để bảo vệ nhà ta, người thân của ta, Ma tộc phải chết!”
Toàn bộ mạch khoáng lâm vào không khí trầm lặng quỷ dị, tất cả mọi người khẩn trương nhìn khe núi ở bên ngoài.
Bản lĩnh của các trinh sát rất cao, chẳng những thấy rõ đội ngũ của Ma tộc mà thậm chí còn có một tu sĩ mạo hiểm tánh mạng, ở cự ly cực gần điều tra được trong đội ngũ đối phương có ba Ma tộc tu vi nguyên anh.
Tu sĩ phụ trách tra xét có chút nghi ngờ, bởi vì hắn tra ra trong ba người kia, có hai người là Ma tộc, nhưng người còn lại rõ ràng là một tu sĩ mặc hắc bào. Tu sĩ kia và hai Ma tộc cũng không có giao lưu, nhưng nhìn từ thái độ của Ma tộc cấp thấp, dường như bọn chúng tôn trọng tu sĩ nhân loại kia hơn.
“Không ngờ… Trận chiến đầu tiên của ta lại giao thủ với ma nhân.” Từ Tử Nham cười tự giễu. Tu sĩ dò đường không biết thân phận của nhân loại kia, nhưng anh thì biết rõ, tất nhiên đó chính là ma nhân đã bị chuyển hóa đồng thời hàng phục Ma tộc.
Nghĩ đến lần này Ma tộc ồ ạt tấn công Huyền Vũ Vực, mang theo ma nhân cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nói không chừng có sự tồn tại của ma nhân này có thể khiến một số tu sĩ lòng mang may mắn đầu quân vào Ma tộc.
“Không cần để ý chúng, bảo những người đó quay về đi. Bọn chúng không hề che giấu hành tung đã đủ chứng tỏ chúng nhận định Vân Tiêu Thành chúng ta không mạnh bằng.” Từ Tử Nham nói với trinh sát.
Trinh sát gật đầu, xoay người đi thông báo với những người khác. Trinh sát là một chức nghiệp đầy rẫy nguy hiểm, bây giờ Từ tiền bối đã lên tiếng, đương nhiên bọn họ không cần mạo hiểm nữa.
“Tử Dung, chuẩn bị đi, ba tu sĩ nguyên anh và ba nghìn Ma tộc cấp thấp, có lẽ vị quan chỉ huy kia muốn dùng sức mạnh giải quyết nơi này. Về phần ba nghìn Ma tộc, ta đoán chắc là dùng để làm cu li.” Từ Tử Nham cười nói.
Từ Tử Dung khẽ nhéo ngón tay ca ca: “Ba tên thì sao, nếu ca ca cảm thấy quá phiền, một mình ta có thể giải quyết bọn chúng.”
Từ Tử Dung không phải đang nói khoác, dù sao Huyết Hải Tâm Kinh của y cũng là một công pháp vô cùng cổ quái. Một khi y hóa thành huyết hải*, trừ phi có người biết vị trí huyết hạch, hoặc giống như ban đầu đám người Bạch Hoa dùng trận pháp khắc chế y, bằng không dưới tình huống tu vi ngang nhau, muốn thắng y là một chuyện vô cùng trắc trở.
(Huyết hải: biển máu)
“Không cần.” Từ Tử Nham cười ngạo nghễ: “Tốt xấu gì ca ca của đệ cũng là tu sĩ nguyên anh, đừng quá coi thường ta!” Vừa dứt lời, Từ Tử Nham liền nhảy lên, đạp Cực Quang đang lơ lửng phía trên khe núi.
Quanh người anh lôi điện vờn quanh (Đấu Chiến Thắng Thanh mang theo một đám tiểu đệ…), trong tay cầm trường cung, trên trường cung như ẩn như hiện một bóng dáng linh khí (ngoại hình của bạch tuột mập quá tệ, Từ Tử Nham không dám để nó xuất đầu lộ diện). Hai bên phía sau là hai hư ảnh mãnh thú kiêu ngạo nhìn bốn phía (để tạo phong cách nên Tuyết Đoàn và Phấn Mao hóa thành nguyên hình). Đặc biệt là sau lưng anh còn có một hư ảnh cổ thụ khổng lồ đang phát ra khí thế cực kỳ kinh người! (Tiểu thần thụ mượn tạo hình của lão thần thụ.)
Lúc này Tử Tử Nham như chiến thần hạ phàm, dị tượng kinh người này khiến tất cả tu sĩ đều sợ ngây ra!
Mặc dù bọn họ đã sớm biết tu sĩ nguyên anh bất phàm, thế nhưng tu sĩ nguyên anh có nhiều kỳ vật như Từ Tử Nham thì bọn họ đều chưa từng nghe qua.
Bất luận là Tử Tiêu Thần Lôi hay là khí linh, long tử mãnh thú, đạt được một thứ đã là thành tựu rất giỏi rồi. Nhưng Từ tiền bối lại có nhiều như vậy, tuyệt đối là chuyện khiến người khác phải thán phục.
Có nhiều phụ trợ như vậy, đừng nói là ba nguyên anh Ma tộc, cho dù tới nhiều hơn nữa cũng chỉ là cho Từ tiền bối luyện tập thôi!
Mỗi một tu sĩ giấu mình trong khe núi đều trở nên cực kỳ điên cuồng. Xuất phát từ sự khát cầu thực lực, sau khi nhìn thấy thực lực cường đại của Từ Tử Nham, những người này lại càng sùng bái Từ Tử Nham hơn!
Bọn họ tin tưởng, chỉ cần được Tử Tử Nham hướng dẫn, bọn họ tuyệt đối có thể tàn sát Ma tộc dễ như bỡn!
“Đồ Ma! Đồ Ma!” Các tu sĩ bên dưới tự phát khẩu hiệu, thái độ hết sức cuồng nhiệt.
Từ Tử Nham vươn tay, các tu sĩ bên dưới trong nháy mắt yên tĩnh.
Từ Tử Nham nghiêm nghị nhìn về nơi xa, sau đó chậm rãi phóng mắt xung quanh, lớn tiếng nói: “Ma tộc tàn bạo, phạm Huyền Vũ Vực của chúng ta, tàn sát đồng bào chúng ta. Chúng ta thân là tu sĩ Huyền Vũ Vực, có trách nhiệm giữ đất vì dân! Hôm nay là trận chiến đầu tiên của Đồ Ma Quân ta! Ta chỉ có một mệnh lệnh —— giết! Đối với Ma tộc, chúng ta không cần bắt tù binh!”
Từ Tử Nham vừa dứt lời, các tu sĩ phía dưới bắt đầu rống giận điên cuồng.
“Giết hết Ma tộc!”
“Giết chết cặn bã!”
“Không bắt tù binh!”
“Giết! Giết! Giết!”
Vô số người nhớ lại đồng đội, sư trưởng chết trên tay Ma tộc, bọn họ có người bỏ mạng trong chiến trận với Hấp Huyết Trùng, có người thì chết trên tay chiến sĩ Ma tộc, càng có nhiều người ngay cả sư môn đều bị Ma tộc phá hủy. Món nợ máu khắc sâu trong tim bọn họ, vào giờ khắc này đều bị Từ Tử Nham dẫn ra.
Loại thù hận thấu xương kích thích sát ý trong lòng họ, sát ý của gần nghìn người phóng lên cao, mỗi người đều bị cổ sát ý cảm nhiễm, hai mắt đỏ rực, hận không thể lập tức giết sạch đám Ma tộc!
Trước trận chiến, Từ Tử Nham kích thích thù hận khắc cốt ghi tâm của những người này. Dưới sự phát động của hận thù, lực chiến của họ tăng cao hơn rất nhiều. Thậm chí ngay cả khiếp đảm ẩn sâu trong tim cũng bị huyết khí tách ra.
Hôm nay Đồ Ma Quân chính là một lưỡi đao sắc bén sắp được tắm máu. Bọn họ khí thế dâng cao, không sợ hãi, mong đợi được đại chiến một trận với Ma tộc, dùng máu tươi Ma tộc khai hỏa uy danh của Đồ Ma Quân!
Từ Tử Nham hài lòng gật đầu, phất tay: “Mọi người theo ta đón địch!”
“Lên!” Các tu sĩ theo Từ Tử Nham phóng ra ngoài khe núi.
Bọn họ tụ thành từng nhóm, tự phát tạo thành chiến trận. Tuy rằng trong lòng tràn ngập sát ý nhưng trong thời khắc này lại không mất đi bình tĩnh.
Từ Tử Nham rất hài lòng đối với biểu hiện của các tu sĩ, điều này chứng minh một tháng huấn luyện vừa qua của anh không uổng phí. So với chiến sĩ điên cuồng thì một chiến sĩ bình tĩnh có tỷ lệ sống sót trên chiến trường cao hơn nhiều!
Từ Tử Nham vốn định dùng khe núi để mai phục đối phương, nhưng khi biết đối phương chỉ mang theo ba nghìn Đường Lang Ma, anh đã hủy bỏ kế hoạch này.
Khe núi vô cùng hẹp, nếu dùng để phòng ngự kẻ địch có số lượng khổng lồ thì đương nhiên tốt, nhưng đối với tu sĩ cao cấp mà nói, địa hình như vậy chẳng những không có trở ngại gì, trái lại sẽ tạo thành sát thương cực lớn cho Đồ Ma Quân.
Tu sĩ nguyên anh công kích sẽ tạo thành tổn thương với phạm vi cực lớn, nếu Từ Tử Nham, Từ Tử Dung và ba tu sĩ nguyên anh kia động thủ, toàn bộ khe núi sẽ biến thành chiến trường của bọn họ.
Nếu Đường Lang Ma chết, ba tu sĩ nguyên anh Ma tộc sẽ không đau lòng. Nhưng nếu Đồ Ma Quân có người chết dưới chiêu thức của tu sĩ nguyên anh, Từ Tử Nham sẽ đau lòng chết mất.
Khu vực chật hẹp không được, vậy thì chỉ có đi ra ngoài mới tốt, cho nên Từ Tử Nham mới cố ý nói chuyện như vậy.
Lợi dụng ngôn ngữ để kích động thù hận trong lòng những tu sĩ này, lại phối hợp với Từ Tử Dung thầm dùng thủ đoạn chuyển hóa thù hận thành sát ý nồng đậm, dùng sát ý khắc chế lo lắng trong trận chiến đầu tiên của họ.
Kế hoạch này đã được Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thương lượng xong từ sáng sớm, mang theo một đám tu sĩ tu vi thấp. Nếu không chuẩn bị kế hoạch kỹ càng như vậy thì trận chiến này chỉ có nước chịu chết…
Đoàn người hùng dũng nghênh chiến Ma tộc, phi hành một đoạn ngắn đã thấy được đội ngũ khổng lồ của Ma tộc.
Khi nhìn thấy Từ Tử Nham dẫn một đám tu sĩ chủ động nghênh chiến, hai tên Ma tộc đều khá kinh ngạc.
Bọn chúng biết Huyền Vũ Vực đã phong bế mấy nghìn năm, tu sĩ nơi này hoàn toàn không biết đánh chiến với Ma tộc như thế nào.
Trong mấy tháng này, hai bên giao phong, kết quả đa số là Ma tộc thắng lợi. Hiện tại, Nhân tộc hầu như đã lâm vào tình trạng phòng thủ mọi mặt, chỉ có thể dựa vào địa hình và lồng phòng hộ của các thành thị để chống lại Ma tộc.