Edit: Qiezi Trong nháy mắt, ba tháng đã trôi qua.
Hai bên liên lạc nhanh chóng nhận được kết quả, chỉ là kết quả này đối với hai phe Nhân Ma mà nói dường như có chút khó tiếp thu.
Cực Tây cự tuyệt Ma tộc mượn sức. Giống như Nhân tộc nghĩ, tuy rằng ở đây Yêu tộc và Nhân tộc không hợp nhau nhưng vẫn xem Huyền Vũ Vực là vật sở hữu của mình. Cho dù là Nhân tộc chiếm lĩnh địa bàn nhưng cũng chỉ là ‘tạm thời’ ủy thác cho Nhân tộc mà thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ đoạt lại từ tay Nhân tộc.
Nhưng Ma tộc lại là người ngoài, không những chiếm cứ địa phương vốn là địa bàn của Yêu tộc mà còn tiêu diệt không ít tu sĩ Yêu tộc (Yêu tộc ném cái nồi yêu tu bị Hấp Huyết Trùng công kích lên đầu Ma tộc). Người như vậy làm sao có thể liên minh?
Trái lại, Nhân tộc cũng không được Yêu tộc ủng hộ. Dù sao hai bên cũng đã đánh nhau nhiều năm, tử thương vô số, bọn họ sao có thể liên hợp với Nhân tộc!
Yêu tộc không hợp tác khiến đôi bên Nhân Ma rất tức giận, nhưng lại không dám ép buộc bọn họ. Dù sao bây giờ Yêu tộc đang ở trung lập, nếu bất cẩn chọc giận họ, để bọn họ nghiêng về phía bên kia thì phiền phức.
Ma tộc bị Yêu tộc làm nhục, không thể làm gì khác hơn là nén giận, tiếp tục cuồng dại trồng Uẩn Ma Thảo, dường như bọn họ quyết tâm dựa vào Uẩn Ma Thảo để chinh phục Huyền Vũ Vực…
Nhân tộc so với Ma tộc thì đỡ hơn, mặc dù bị đả kích ở cực Tây nhưng thái độ của Yêu tộc Đông Hải rất tốt, thậm chí còn đồng ý xuất binh hỗ trợ Nhân tộc xua đuổi Ma tộc.
Vấn đề duy nhất chính là ——
—— (:3″ ∠), tất cả Yêu tộc Đông Hải đều là thủy yêu, sinh sống dưới đáy biển, thỉnh thoảng có một hai tộc loại* lưỡng cư có thể sinh hoạt trên mặt đất, nhưng lại không có năng lực đi xa.
(Tộc loại: cùng tổ tiên, họ hàng)
Nói cách khác, nếu Ma tộc đánh tới Đông Hải, những hải yêu này có thể cho bọn chúng biết mùi một chút. Nhưng nếu ở trên mặt đất, bọn họ cũng chỉ có thể thở dài!
Kết quả như vậy khiến Vô Trần Đạo Quân cảm thấy rất phiền não, có thể có được Yêu tộc Đông Hải viện trợ đương nhiên là chuyện tốt, nhưng loại viện trợ này lại khiến người khác phát điên.
Cũng may Đông Hải tài nguyên phong phú, bởi vì đã thương lượng với hải yêu nên hiện tại có rất nhiều tu sĩ Huyền Vũ Vực được cấp phép, có thể tiến vào Đông Hải khai thác tài nguyên, coi như đã giải quyết vấn đề hậu cần của Lưu Quang Tông.
Dù sao hỗ trợ của Đằng Lan Vực cũng có hạn, Vô Trần Đạo Quân cũng không thích cảm giác bị người khác bắt thóp. Lúc trước là vì không còn cách nào khác, bây giờ tài nguyên nhiều, đương nhiên lưng cũng thẳng hơn. Lúc trao đổi với Vân Thường Đạo Quân của Đằng Lan Vực, giọng điệu của Vô Trần Đạo Quân cũng cứng rắn thêm vài phần, phấn chấn sĩ khí của các tu sĩ Huyền Vũ Vực.
Ma tộc cặm cụi trồng cỏ, liên minh tu sĩ lại gấp rút huấn luyện chiến đấu và khai thác tài nguyên.
Hai bên cứ kiềm chế lẫn nhau, lâm vào thời kỳ hòa bình quỷ dị…
Mà vào lúc này, Từ Tử Nham lại nhận được thông báo của Vu Hạo —— Đông Hải xuất hiện một tấm bia đá thần kỳ, tương truyền có thể có bảo tàng!
Từ Tử Nham:…. Khốn kiếp, suýt chút nữa đã quên chuyện bảo tàng!
Từ Tử Dung dịu dàng bóp vai cho ca ca: “Tấm bia đá bảo tàng Đông Hải? Ta nhớ…”
“Không sai.” Từ Tử Nham gật đầu: “Chính là miếng vải rách in bản đồ, đệ còn nhớ không, tấm vải chúng ta mua ở hội đấu giá.”
“Nói như vậy… Bảo tàng nên thuộc về ca ca mới đúng.” Từ Tử Dung nhíu mày, trong đáy mắt lóe lên sát khí: “Đám người kia dám mơ ước đồ của ca ca, ta sẽ giết hết bọn chúng.”
Từ Tử Nham:…
Kể từ sau khi khai chiến với Ma tộc, vài lần thấy máu, bệnh tình của tên thần kinh nhà anh càng lúc càng máu tanh…
“Bỏ đi, dù sao bọn họ không có bản đồ, vào bên trong cũng không lấy được thứ gì tốt. Nhưng… Cũng không thể để bọn họ tùy tiện làm loạn trong địa bàn của chúng ta. Hay là như vậy đi, bây giờ chiến sự với Ma tộc đang căng thẳng ở khu Trung Nguyên, chúng ta đi Đông Hải xem thử, mấy thứ kia để trong mê cung cũng là lãng phí, không bằng lấy ra bồi dưỡng Đồ Ma Quân.”
Hiện giờ Đồ Ma Quân biểu hiện như liên minh tu sĩ có thể điều động bọn họ đánh chiến, nhưng tất cả mọi người đều biết, quân đội có chiến tích kinh người, kẻ khác nhìn mà thèm thuồng lại là quân đội riêng của Từ Tử Nham.
Nói cách khác, liên minh tu sĩ có thể ra lệnh cho họ, nhưng nếu mệnh lệnh này khiến Từ Tử Nham không vui thì quân đội một nghìn người này sẽ không thèm để ý liên minh tu sĩ.
Hiện nay Đồ Ma Quân có thể nói là hoàn toàn điểu thương hoán pháo*, bọn họ đều thống nhất mặc trường bào đen, trên lưng đeo một tấm khiên lớn màu đen, hông mang trường đao hoặc trường kiếm, thậm chí một số người có tu vi khá cao còn có thể có một ít trang sức như vòng tay, vòng cổ.
(Điểu thương hoán pháo: dưới tình huống hoặc điều kiện nào đó có chuyển biến tốt rất lớn)
Mấy thứ này đều do một số tu sĩ luyện khí dốc sức nghiên cứu. Bởi vì tài liệu Ma tộc liên tục được đưa đến chỗ bọn họ, các luyện khí sư có kỹ thuật cặm cụi nghiên cứu rất lâu, pháp khí, pháp bảo được chế tạo dựa trên từng món tài liệu Ma tộc, trang bị lên người tu sĩ.
Sauu khi có trang bị, Từ Tử Nham lại cùng tam đại thế gia làm một khoản mua bán, lợi dụng thiên tài địa bảo trong tay anh để đổi lấy một lượng lớn đan dược cấp thấp.
Sau khi mua bán thành công, một đám tam đại thế gia cười toe toét. Lúc nhìn Từ Tử Nham, biểu hiện của bọn họ rất nhiệt tình, dường như hận không thể làm thêm mấy lần mua bán nữa, muốn ép tất cả tài liệu đắt giá trên người anh ra ngoài.
Mà các tu sĩ Đồ Ma Quân nhận được đan dược lại càng vui vẻ hơn, tu vi nâng cao, tỷ lệ sinh tồn trên chiến trường cũng được gia tăng, bởi vậy bọn họ cũng càng lúc càng trung thành với Từ Tử Nham.
Vừa cho pháp khí vừa cho đan dược, chất lượng cũng không tệ, bọn họ nghĩ đến tông môn lúc xưa cũng chưa chắc có thể đối tốt với bọn họ như vậy. Những tu sĩ mất môn phái, trở thành tán tu sao có thể bỏ qua cơ hội này!
Theo Từ tiền bối có thịt ăn!
Đây dường như đã trở thành nhận thức chung trong lòng các tu sĩ Đồ Ma Quân!
Những người đánh chủ ý lên bọn họ đều đi chết đi! Bây giờ thấy tu vi của họ cao, trang bị cũng tốt, muốn tới làm thân, vậy lúc xưa các người đã làm được gì?
Ban đầu lúc chúng ta ở Lưu Quang Tông, bởi vì không còn tông môn chăm sóc mà bị người khác kỳ thị chế giễu, sao không thấy các người tới làm thân?
Bây giờ tu vi của chúng ta cao rồi, trang bị tốt rồi, các ngươi nhìn thấy thèm nên muốn nhặt hàng sẵn có, đừng có nằm mơ!
Cứ như vậy, cao tầng của một số môn phái lén lút tới mượn sức Đồ Ma Quân đều bị đuổi đi. Hơn nữa cứ ai tới mượn sức bọn họ đều sẽ bị các tu sĩ này ‘nhiệt tình’ báo cáo cho Từ Tử Nham.
Tu sĩ ABC phái thủ hạ tới mượn sức chúng ta, Từ tiền bối phải chú ý, bla bla bla…
Gia tộc XYZ mời chúng ta làm cung phụng, còn cho điều kiện rất tốt, Từ tiền bối phải cẩn thận, bla bla bla…
XX YY bla bla bla…
Nói chung là những người có chủ ý tới lôi kéo Đồ Ma Quân đều bị bọn họ báo lại cho Từ Tử Nham, sau đó bị Từ Tử Dung lòng dạ hẹp hòi trả thù cho bằng hết.
Nói đùa à, dám cướp người với ca ca? Đúng là chán sống! O( ̄ヘ ̄o#)
Có người lén lút hành động, có người khác tự cho rằng thực lực bản thân cường đại nên thẳng thắn đề nghị chuyện này.
Bởi vì Vân Tiêu Thành là nơi hẻo lánh, hơn nữa bây giờ Vực Không Thạch đã nằm trong tay Nhân tộc, cho nên những người này tuyên bố Vân Tiêu Thành không cần quân đội tinh nhuệ như thế, cố gắng kéo Đồ Ma Quân ra ngoài.
Những người này đều biết Từ Tử Nham chắc chắn sẽ không rời khỏi Vân Tiêu Thành, bởi vì Từ gia đang được Vân Tiêu Thành che chở. Nếu có thể điều Đồ Ma Quân đi thì quyền chỉ huy Đồ Ma Quân, Từ Tử Nham không muốn giao cũng phải giao.
Đáng tiếc… Kế hoạch tốt, nhưng lúc thực hành lại đụng phải một đại phiền toái. Đồ Ma Quân không tuân theo lệnh, mặc kệ liên minh tu sĩ các ngươi ra mệnh lệnh gì, chỉ cần Từ Tử Nham không lên tiếng, bọn họ sẽ coi như không biết.
Vị các chủ của Lạc Vũ Các tức gần chết, lúc hội nghị liên minh bèn nói ra chuyện này, chỉ trích Từ Tử Nham không để ý đại cục, ủng binh tự trọng*.
(Ủng binh tự trọng: chỉ bản thân có quân đội, tự nâng cao địa vị, hình dung đại tướng nắm trọng binh, không phục tùng cấp trên/kiểm soát của triều đình, khiêu chiến chính quyền trung ương.)
Không ngờ La Đại Cước tham gia hội nghị lại cắm thẳng kiếm ở trước mặt các chủ Lạc Vũ Các, vẻ mặt khinh thường: “Ủng binh tự trọng? Ngươi ủng thử ta xem? Ban đầu những người đó rời khỏi Lưu Quang Tông, sao không thấy ngươi ủng binh tự trọng? Đồ đệ của ta vất vả khổ luyện ra tinh binh, tại sao phải giao ra? Ta nói này, có mấy người đúng là mặt dày không biết nhục, ăn trong chén nghĩ trong nồi, cầm vật tư của Lưu Quang Tông, không có chiến tích gì thì thôi đi, bây giờ còn muốn đánh chủ ý lên quân đội của đồ đệ ta!”
“Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì dùng tài nguyên của mình nuôi một đội tinh binh đi!” La Đại Cước cười lạnh, lập tức tỏ vẻ như chợt hiểu: “À, đúng rồi, chuyện này không thể được. Nhỡ đâu ngươi luyện ra tinh binh, đến lúc đó lại có người vô liêm sỉ như ngươi đến giành thì biết làm sao!”
La Đại Cước châm chọc, khiêu khích một phen, nói đến mức các chủ Lạc Vũ Các đỏ mặt tía tai, suýt chút nữa ói máu. Thật ra hắn cố ý giáo huấn La Đại Cước một trận, nhưng thực lực không đủ, đánh không lại người ta…
Ban đầu hắn muốn đánh chủ ý lên người Từ Tử Nham, ỷ thế Lạc Vũ Các cũng là đại môn phái gần với Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông. Với thân phận và tu vi của hắn, hơn nữa hắn tìm lý do rất chính đáng, cho dù ức hiếp tiểu tử kia cũng không ai có thể nói gì.
Đáng tiếc, hắn đã quên sư phụ của Từ Tử Nham là La Đại Cước —— còn được gọi là La không nói lý.
Đối đầu với lão gia hỏa bao che khuyết điểm vô điều kiện cộng thêm hoàn toàn không nói lý lẽ, đừng nói là hắn vốn không có lý lẽ, cho dù hắn có lý lẽ thì chưa chắc đối phương chịu nghe…
Công khai, lén lút, phàm là người có ý đồ với Đồ Ma Quân đều bị dập cho tàn lụi.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ, chỉ cần Từ Tử Nham không chết, quyền lãnh đạo Đồ Ma Quân không thể rơi vào tay kẻ khác.
Nhưng về mặt khác, Từ Tử Nham làm vậy chính là nhắc nhở vài thế gia đại tộc, nếu Từ Tử Nham có thể huấn luyện quân đội dũng mãnh như vậy thì bọn họ cũng có thể.
Hơn nữa thế gia người nhiều đông đúc, có lẽ họ sẽ huấn luyện ra một đội quân còn mạnh hơn Đồ Ma Quân. Điều duy nhất khiến người khác tiếc nuối chính là bây giờ Ma tộc đang trú ẩn trong khu vực toàn là Uẩn Ma Thảo. Một khi tu sĩ tiến vào khu vực này thì sẽ bị áp chế, bọn họ muốn dùng chiến dưỡng chiến như Đồ Ma Quân là chuyện không thể nào.
Ngay khi đông đảo thế gia, môn phái bắt đầu huấn luyện quân đội của mình thì Từ Tử Nham cũng đã bước chân vào biên giới Đông Hải, ngắm nhìn một mảnh xanh rực ở phương xa…