Edit: Qiezi Từ Tử Dung mới đi được một chút thì như cảm nhận được thứ gì đó, y xoay người lại, nghi ngờ nhìn tiểu viện dần khuất xa, đè nén hoài nghi trong lòng.
Ba người lại rảo bước trên đường lớn, nhưng lúc này bọn họ không lãng phí thời gian vào những căn phòng còn lại.
Tuy rằng thành thị này nhìn quái dị nhưng theo như lời Từ Tử Nham, bọn họ đến đây không phải để giải đáp bí ẩn mà là tìm bảo vật, rốt cuộc thành thị này đã xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến họ. (Thật à, be?)
Bọn họ đi qua con đường chính, nhanh chóng đến con đường bí mật được vẽ trên bản đồ, chính là cái ngã tư đường kia.
Con đường này hẹp hơn một chút so với đường chính lúc nãy, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhìn từ cách bố trí thì kiến trúc nơi này đều là một số cửa hàng khá lớn, ít nhất cũng hơn ba tầng.
Mục đích của bọn họ chính là tiểu lâu bằng đá cao bốn tầng, tuy bảng hiệu trên đường vẫn chưa mục nhưng chữ viết bên trên đã không còn rõ nữa.
Hai bên tiểu lâu này là hai căn trúc lâu cao hai tầng, xem ra đây là kiến trúc theo kiểu quán trà. Từ Tử Nham cũng không đến quá gần hai nơi kia, dù sao đây cũng là nơi đánh dấu cạm bẫy màu xanh được ghi trên bản đồ, chỉ có tên ngốc mới có thể không phòng bị, ung dung qua đó.
“Các ngươi thấy thế nào?” Từ Tử Nham hỏi Từ Tử Dung và Thiên Nhạc.
“Không cảm thấy gì.” Thiên Nhạc xoa cằm.
Từ Tử Dung hơi nhíu mày: “Ta cảm thấy hình như có chuyện kỳ lạ nào đó, nhưng không thể nói rõ đó là cái gì.”
Từ Tử Nham nhún vai: “Được rồi, xem ra chỉ còn biện pháp cuối cùng.”
“Biện pháp gì?” Thiên Nhạc tò mò hỏi.
Từ Tử Nham trợn mắt: “Tất nhiên là đến đó chứ gì nữa.”
Thiên Nhạc: …..
“Đây cũng được tính là cách hay à?” Hắn khinh bỉ.
Từ Tử Nham xòe tay, nhún vai: “Vậy ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao đây? Không nhìn ra bất thường, nhưng trên bản đồ nói rõ nơi này có bẫy, ngươi không qua xem, chẳng lẽ mong cạm bẫy nó tự nhảy ra chào đón ngươi sao?”
Thiên Nhạc giật giật môi: “Vậy ai đi?”
Từ Tử Nham nhìn hắn như nhìn tên khờ: “Huyết Thú của Tử Dung đi, dù sao cũng không bảo ngươi đi.”
Thiên Nhạc lầm bầm hai tiếng: “Đương nhiên là ta biết ngươi sẽ không bảo ta đi, chỉ là nhất thời ta không nghĩ tới Huyết Thú của Tử Dung thôi.”
“Tử Dung là danh xưng do ca ca kêu, ta và ngươi không thân, xin hãy gọi ta là Tiểu Từ đạo hữu.” Từ Tử Dung lạnh lùng nói.
Thiên Nhạc: …..
Đệch! Chúng ta không phải bệnh hữu sao! Ngay cả tên cũng không cho kêu, ngươi quậy kiểu gì đấy!
Từ Tử Dung cười lạnh lùng: Đừng tưởng rằng chúng ta là bệnh hữu là ngươi có thể gọi tên ta thân mật như vậy, ta và ngươi thân lắm sao?
Thiên Nhạc: Khốn nạn, xem như tên thần kinh nhà ngươi lợi hại, ta nhịn!
↑↑↑
Bên trên chính là kết quả sau khi hai người lại tiếp tục dùng ánh mắt chém giết nhau.
“Được rồi, Tử Dung, động thủ đi.” Từ Tử Nham vô lực nhìn hai bệnh thần kinh đồng thời phác tác, đau đầu xoa thái dương.
“Vâng, ca ca.”
Từ Tử Nham không mở miệng, Từ Tử Dung nhanh chóng biến hình từ lãnh khốc sang ngoan ngoãn, từ ngữ điệu đến biểu cảm đều đang chứng minh mình là bé ngoan.
Thiên Nhạc oán thầm trong lòng: Thì ra tên thần kinh như hắn không lợi hại là vì trình độ diễn xuất không tốt sao?
Từ Tử Nham đã không còn sức mắng chửi Từ ảnh đế nhà anh nữa, chỉ cần không làm chậm trễ chính sự, y thích làm sao thì làm…
Rất nhanh, một con Huyết Thú từ đầu ngón tay Từ Tử Dung bắn ra ngoài, sau khi rơi xuống đất lập tức biến thành một con Huyết Thú hình hổ.
Dưới sự ra lệnh của Từ Tử Dung, con Huyết Thú hình hổ kia cẩn thận đến gần một căn trúc lâu, đi lòng vòng, phát hiện không có phản ứng.
Nó chậm chạp đi đến phía trước một căn trúc lâu khác, lại tiếp tục vòng tới vòng lui, vẫn không có phản ứng.
Nó quay đầu nhìn Từ Tử Dung, Từ Tử Dung lại quay đầu nhìn ca ca.
“Kỳ quái, đáng lẽ phải có phản ứng chứ.” Từ Tử Nham nghi ngờ.
Thiên Nhạc đảo mắt, nói với Từ Tử Dung: “Ngươi bảo Huyết Thú nhà ngươi xoay một vòng trước mặt mục tiêu của chúng ta đi.”
Từ Tử Dung ra lệnh, Huyết Thú hình hổ chậm rãi bước tới trước cửa tiểu lâu đá. Nó còn chưa kịp bước lên bậc thang, hai căn trúc lâu hai bên đột nhiên phát nổ, sau đó hai căn trúc lâu lảo đảo đứng lên!
Từ Tử Nham không nhịn nổi hét lên: “Má ơi! Lại là yêu quái!”
( Từ Tử Nham: == Ể? Vì sao ta lại nói là lại?)
Chỉ thấy hai căn trúc lâu lắc la lắc lư đứng thẳng lên, vốn là lầu gác chắc chắn lại hóa thành người khổng lồ trong ánh mắt chết lặng của mọi người.
“Rốt cuộc đây là cái gì?” Thiên Nhạc ngây ngẩn. Hắn sống mấy trăm năm, tự nhận là người kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy trúc lâu vùng dậy như yêu quái!
“Mặc kệ đây là cái gì, bọn chúng sắp lại đây rồi.” Từ Tử Dung nhíu mày.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, hai con quái vật trúc lâu biến hình rất nhanh, Huyết Thú của y còn chưa kịp chạy trốn đã bị bàn tay khổng lồ của đối phương đè thành vũng máu.
Theo dòng suy nghĩ cuối cùng của Huyết Thú, nó không rõ hai căn trúc lâu này còn năng lực gì, nhưng sức mạnh của chúng thì quá mạnh mẽ.
Từ Tử Nham dứt khoát kéo Từ Tử Dung quay về con đường ban đầu, vừa chạy vừa không ngừng phóng công kích. Đáng tiếc, tuy Lôi Linh Tiễn đánh lên hai căn trúc lâu có thể tạo thương tổn nhưng hình thể của đối phương quá lớn, miệng vết thương do Lôi Linh Tiễn tạo ra thật sự quá nhỏ.
Hơn nữa hai căn trúc lâu không phải thân thể máu thịt, Tử Tiêu Thần Lôi cũng không phát huy được bao nhiêu thực lực. Tính ra thì Từ Tử Nham có lực công kích rất mạnh nhưng đứng trước hai căn trúc lâu cũng chỉ có thể phát huy ba phần thực lực.
Lúc đối mặt với trúc lâu, Huyết Thú của Từ Tử Dung hoàn toàn không phá được phòng ngự của đối phương, mà Huyết Đằng cũng chỉ có thể vất vả ngăn cản bước chân của hai căn trúc lâu, sau đó sẽ bị đối phương mạnh mẽ giãy ra, đứt thành từng đoạn.
Hai căn trúc lâu gào thét điên cuồng, bốn cánh tay trúc thô to múa may trên không trung, suýt chút nữa quật rớt nhóm người Từ Tử Nham.
May mắn là Cực Quang linh hoạt vượt xa phi kiếm bình thường, mà kỹ năng chạy trốn của Thiên Nhạc đã mãn điểm, bởi vậy sau một phen truy đuổi, hữu kinh vô hiểm chạy trốn ra con đường kia.
“Phù! Dừng lại…” Từ Tử Nham phát hiện tiếng kêu phẫn nộ của quái vật trúc lâu dường như đang dần nhỏ xuống, anh vội vàng ngừng lại.
Bọn họ nhìn lại đằng sau thì phát hiện hai con quái vật đang quơ nắm tay đầy căm phẫn, đứng ở lối vào ngã tư đường.
“Hình như chúng không ra được.” Từ Tử Dung chú ý tới hai quái vật như bị một sức mạnh thần bí nhốt trong ngã tư, dù chúng có phẫn nộ hò hét như thế nào cũng không thể xông ra khỏi lồng giam này.
“Hình như bị giam cầm thật.” Thiên Nhạc cũng cẩn thận quan sát: “Để ta đi thử xem bọn chúng có phải không ra ngoài được không.”
Thiên Nhạc vừa dứt lời lập tức ngự kiếm bay đến trước mặt hai quái vật trúc lâu kia,. Đương nhiên, vì an toàn, hắn không đến quá gần, chừa đủ không gian để bản thân chạy trốn.
Đầu tiên là hắn õng ẹo tạo dáng với quái vật trúc lâu, đối phương gào lên phẫn nộ, cánh tay quơ quào muốn túm lấy hắn, nhưng sức mạnh giam cầm kia lại hoàn toàn hạn chế chúng trong ngã tư, hoàn toàn không thể vào đường chính được.
Thiên Nhạc suy nghĩ, sau đó chửi quái vật tanh bành, không biết đối phương nghe không hiểu hay như thế nào, dù sao đối với sự nhục mạ của Thiên Nhạc, hai con quái vật đều không biểu hiện quá kích động.
Thiên Nhạc cào tóc, trong đầu chợt lóe lên một ý hay. Đầu tiên là hắn phun nước miếng về phía chúng, sau đó cởi quần vỗ mông…
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung: ….. == Đúng là không đành lòng nhìn thẳng, mặt hàng này thật sự là tu sĩ nguyên anh?
Hành động sỉ nhục rất rõ ràng, cho dù hai bên không cùng ngôn ngữ cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Hai quái vật trúc lâu càng lúc càng phẫn nộ, tuy âm thanh gào rống càng vang dội nhưng động tác huơ tay lại trở nên chậm chạp. Nhìn theo góc độ này, tuy tay phải chậm chạp đã đột phá hạn chế ngã tư nhưng lại giống như sa vào vũng bùn, động tác chậm đến khó tin.
Ngay sau đó, một tia sét bổ xuống đầu một con quái vật.
Một tiếng nổ vang lên, quái vật ngã xuống đất, trên mặt lầu cháy đen nứt ra rất nhiều lỗ hổng to hơn dấu vết do Lôi Linh Tiễn để lại không biết bao nhiêu lần.
Con quái vật này bị trọng thương, nhưng nhìn từ thân thể hơi co rúm của nó thì dường như nó chưa chết.
Con quái vật còn lại như bị dọa sợ, lửa giận của nó tăng vọt nhưng dù thế nào cũng không dám đột phá tầng giam cầm kia.
Nó oán hận nhìn chằm chằm Thiên Nhạc đứng cách đó không xa, Thiên Nhạc đứng yên đối mặt với nó. Qua một hồi lâu, nó mới giận dữ kéo thân thể đồng đội đi, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của nhóm người Từ Tử Nham.
Thiên Nhạc bay trở về, nhún vai đầy thoải mái: “Ta thử xong rồi, xem ra chúng thật sự không thể rời khỏi ngã tư đó. Ta nói… Này, thái độ của ngươi là sao đấy?” Nói xong lời cuối cùng, Thiên Nhạc bất mãn trừng Từ Tử Dung, đối phương đúng là không chút ngại ngần tỏ vẻ ghét bỏ trước mặt hắn!
Từ Tử Dung nhíu mày, ngón tay chậm chạp kéo khóe môi lên cao, bày ra nụ cười vô cùng quái dị: “Như thế này được không?”
Thiên Nhạc: …..
Hắn xoay mặt đi, quyết định không chấp tên thần kinh Tử Dung này!
Mọi người thương lượng một phen, quyết định lại gần xem thử. Tuy xử lý hai con quái vật này hơi khó khăn nhưng bây giờ một con đã bị thương nặng, nếu dẫn con quái vật kia đi, nói không chừng bọn họ có cơ hội vào con đường bí mật kia.
Vẫn là Huyết Thú của Từ Tử Dung xung phong, chỉ là lúc này Từ Tử Dung lại thả ra con Huyết Thử* be bé.
(Huyết Thử: chuột)
Con Huyết Thú hình hổ lúc trước đã chứng minh, dưới sự công kích của quái vật trúc lâu cậy mạnh, cho dù là Huyết Thú hình gì cũng chỉ là bã. Thay vì dùng Huyết Thú hình thể lớn thì thà dùng hình thể nhỏ, nói không chừng sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Sự thật chứng minh, có đôi khi hình thể nhỏ rất hữu dụng, ít nhất khi Từ Tử Nham thấy Trúc Lâu Quái cong đít cố bắt Huyết Thử chỉ lớn bằng ngón tay đang chạy lung tung, anh thật sự không nhịn được bật cười.
“Xem ra con Huyết Thử này dùng rất tốt.” Từ Tử Nham sờ cằm, huých vai bệnh thần kinh nhà anh: “Đây là cái con múa cột lần trước hả?”