Edit: Qiezi “Không!!!” Dực Ma bị thương la lên, giãy giụa muốn đi cứu người yêu.
Nhưng sức mạnh của Tử Tiêu Thần Lôi đã hoàn toàn hủy diệt sức mạnh của hắn. Giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn chỉ thấy dây mây màu tím kia đột nhiên nổi lên huyết vụ, hoàn toàn bao phủ người yêu hắn…
“Giải quyết xong rồi.” Từ Tử Dung nhìn hai Dực Ma ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói.
Hai tên Dực Ma, một tên chỉ còn một nửa thân thể, nội tạng trong cơ thể đã bị phá hủy toàn bộ, hầu như không để lại thứ gì. Mà một tên Dực Ma khác lại thê thảm hơn, hoàn toàn hóa thành chất dinh dưỡng cho huyết vụ, ngoại trừ một số bộ phận khó ăn mòn (ví dụ như hai cái sừng) thì những cái khác đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Từ Tử Nham không đi xem hai tên Dực Ma, anh cũng không biết lúc nãy hai tên này còn biểu diễn một cảnh tượng vô cùng cảm động.
Có thể trong ma tộc, chúng là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, rất đáng được đồng cảm. Nhưng đối với Từ Tử Nham mà nói, tất cả Ma tộc chỉ có một danh hiệu: Kẻ địch!
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, đây là tính chất của chiến tranh, không thể chỉ vì suy nghĩ của con người mà thay đổi.
Anh chậm rãi nhìn ra phía ngoài, ma nhân tên Phong Độc đã nhảy khỏi phi kiếm, đôi mắt hung hiểm của gã nhìn chằm chằm rừng cây, thậm chí Từ Tử Nham còn có ảo giác như đang đối diện với gã.
“Đúng là vô dụng!” Phong Độc lạnh lùng mắng. Bốn gã Ma tộc còn lại không cám phản bác —— cho dù hai người kia theo Phong Độc lâu nhất, chiến công hiển hách, nhưng đến khi thất bại, đến miệng Phong Độc vẫn chỉ có hai chữ vô dụng.
Phong Độc chậm rãi bước tới, cười khẩy nhìn về phía rừng cây: “Tốt, các ngươi biểu hiện rất ngoài dự tính của ta. Ngươi đã có thực lực như vậy, ta cũng vui vẻ cho các ngươi một cơ hội tương xứng với thực lực của các ngươi. Chỉ cần các ngươi dùng máu thề thần phục với ta, ta có thể khiến thực lực các ngươi nâng cao một bậc!”
Gã cười khằng khặc: “Hiện tại các ngươi mới chỉ là nguyên anh, trước mặt tu sĩ Hóa Thần chỉ là thổ kê ngõa cẩu*. Nhưng nếu sử dụng phương pháp của ta, ta có thể cho các ngươi thực lực ngang ngửa tu sĩ Hóa Thần!”
(Thổ kê ngõa cẩu: đồ vô dụng có tiếng mà không có miếng)
“Thế nào? Ta cho các ngươi mười hơi thở suy nghĩ, chỉ cần các ngươi lập thề thần phục, ta có thể ban cho các ngươi sức mạnh vô hạn!” Trong mắt ma nhân hắc bào lập lòe cuồng nhiệt. Nhưng đối lập là mấy Ma tộc sau lưng gã lại đồng loạt rùng mình, lặng lẽ lui về phía sau.
Từ Tử Nham nhịn không được phì cười: Tên này thật sự cho rằng bản thân là thượng đế à? Thần phục gã, trở thành ma nhân, gã tưởng đây là chuyện tốt đáng để khoe khoang hả?
Từ Tử Nham không phủ nhận, trong hành trình tu sĩ truy cầu phi thăng, có vài người sẽ u mê thực lực cường đại, do đó bước lên con đường tà đạo. Đây cũng là nguyên nhân đa số tu sĩ trở thành ma tu, lợi dụng máu huyết hoặc hồn phách để tu luyện.
Sử dụng công pháp và cách tu luyện cực kỳ tà ác, uy lực của bọn họ tất nhiên rất lớn, chỉ đến lúc tăng cấp, các loại thiên lôi, tâm ma đủ để ma tu chết ngay cả bã cũng không còn.
Từ Tử Nham không quá theo đuổi sức mạnh, anh luôn cảm thấy món đồ chơi này cũng như tiền trong túi, đủ là được. Như hiện đại có một câu tục ngữ: nhà rộng ngàn gian đêm ngủ không sáu thước, gia tài bạc triệu ngày ăn không quá ba bữa.
Ngươi có nhiều tiền hơn nữa, nhiều sức mạnh hơn nữa thì sao?
Anh không muốn phú khả địch quốc*, cũng không muốn quyền khuynh thiên hạ. Tiền cũng được, sức mạnh cũng được, đối với anh mà nói hoàn toàn không có lực hấp dẫn quá lớn.
(Phú khả địch quốc: tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.)
Đương nhiên, sở dĩ Từ Tử Nham dám nói như thế, chủ yếu vì trong cơ thể anh có cổ Long Linh Lực khổng lồ và núi linh thạch trong Phương Cách. Có mấy thứ này, anh chỉ cần từng bước tu luyện, hoàn toàn có thể tiến tới phi thăng, không cần phải bán mạng cho một ma nhân!
Mười hơi thở nhanh chóng trôi qua, rừng cây vẫn tĩnh lặng, hai tu sĩ không có chút phản ứng nào.
“Tốt lắm…” Ma nhân hắc bào lạnh lùng nói, trong lòng thầm hận đối phương không biết điều: “Đã như vậy thì các ngươi đi chết đi!”
Lời còn chưa dứt, ma nhân hắc bào đã vung tay về phía trước, hắc khí nồng đậm lập tức ăn mòn bìa rừng.
Sau khi cắn nuốt những thực vật đó, hắc khí khuếch tán, dần dần lan vào trung tâm rừng cây. Từ Tử Nham khẽ động, mặc kệ nguy hiểm do bại lộ tung tích, anh bỗng nhiên nhảy lên, phóng mấy cái lên ngọn đại thụ.
“Vo ve..” Ngay khi anh vừa nhảy lên, một con phi trùng sáu cánh nhảy ra từ chỗ anh ẩn thân, hai chân trước sắc bén hung tợn bổ về phía anh. Nếu không phải cảm thấy bất thường, có lẽ công kích này có thể khiến anh bị trọng thương.
“Cẩn thận!” Từ Tử Nham thầm cảnh báo cho Từ Tử Dung, tuy rằng y đã hồi âm để anh yên tâm nhưng anh vẫn cảm thấy bất an.
“Ong ——”
Một đám sâu lúc nhúc bò ra từ trong cơ thể phi trùng sáu cánh. Nhìn loại sâu quen thuộc, Từ Tử Nham khóc ròng…
Nghe nói Ma tộc và Hấp Huyết Trùng bất hòa mà!!! Vì sao bọn họ lại bị nhiều sâu tấn công như vậy!!!
“Tự tìm đường chết!” Ma nhân hắc bào cười lạnh, vung tay lên, một lượng lớn Hấp Huyết Trùng từ dưới đất chui lên, điên cuồng gặm nhấm cánh rừng.
Các loại ma thực do Từ Tử Dung sinh trưởng đang không ngừng phản kháng. Nhưng trước mặt đại quân như thủy triều dâng, những thực vật này không trụ được bao lâu, trở thành thức ăn ngon trong miệng đám sâu.
Sắc mặt Từ Tử Dung âm trầm, nhíu mày nhìn chằm chằm đám Hấp Huyết Trùng. Tuy rằng tổn thất rất nhiều ma thực nhưng không làm y bị thương. Tuy nhiên, đến khi chúng ăn hết cây trong rừng, tung tích của hai người sẽ bị bại lộ.
Tên Ma tộc Đại Tị Tử và Thanh Dực Ma đã không còn sức uy hiếp, nhưng trên địa hình bằng phẳng, hai tên Cốt Thứ Dực Ma tộc lại có thể tạo ra phiền toái rất lớn cho bọn họ.
Huống chi còn có một tên ma nhân không biết thực lực thế nào, nhìn như có thể điều khiển Hấp Huyết Trùng đang nhìn chòng chọc, trận này —— thật nguy hiểm.
Hắc vụ do ma nhân phóng ra đang chậm rãi khuếch tán, Hấp Huyết Trùng từ dưới đất chui lên càng vô cùng vô tận, nhìn sởn cả tóc gáy.
Từ Tử Dung nheo mắt, vung tay phóng ra rất nhiều huyết vụ, bao phủ toàn bộ Hấp Huyết Trùng cấp thấp đang gặm nhắm thực vật.
Huyết vụ làm việc rất tốt, Hấp Huyết Trùng bị phủ trong màn sương sẽ toi mạng chỉ trong vài hơi phủ. Huyết vụ ‘ăn sạch’ Hấp Huyết Trùng cũng dần khuếch tán, không bao lâu sau liền va chạm với hắc vụ do ma nhân phóng ra.
Hắc vụ và huyết vụ giao hòa, phàm là sinh vật tiến vào phạm vi của hai loại sương này, cho dù là động vật hay thực vật đều bị ăn mòn sạch sẽ.
Trong trận giao tranh giữa hai loại sương mù, huyết vụ dần chiếm ưu thế. Dù sao huyết vụ vẫn có thể thông qua ăn mòn Hấp Huyết Trùng để bổ sung năng lượng, mà hắc vụ thì chỉ có thể dùng năng lượng vốn có của nó.
Từ Tử Nham không ngừng dùng Bát Trọng Xạ Kích giết phi trùng sáu cánh. So với lần trước ở dưới lòng đất chật vật khổ sở, bây giờ đối mặt với đám sâu này, Từ Tử Nham dày dạn kinh nghiệm đã có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy những phi trùng sáu cánh lần này đần hơn lần trước, hoặc nên nói là —— không có Não Trùng chỉ huy, tuy phi trùng sáu cánh có thể phối hợp với nhau nhưng lại không có chút ăn ý nào.
Từ Tử Nham thở phào nhẹ nhõm, so với đám phi trùng sáu cánh ban đầu được Não Trùng chỉ huy, đám phi trùng hiện đại đần hơn không biết bao nhiêu lần. Đối mặt với đám phi trùng sáu cánh này, anh không lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm gì.
Chỉ là…
Anh nhìn ma nhân hắc bào lặng lẽ đứng ngoài bìa rừng, trong lòng vẫn bất an. Chiêu thức của đối phương dường như đã bị phá giải, nhưng gã lại không tỏ ra nóng nảy, trái lại nhìn hơi —— đắc ý?
Đắc ý?
Từ Tử Nham hoảng hốt, tại sao gã lại đắc ý?
Một người tự luyến, cao ngạo như thế, chỉ khi nắm chắc phần thắng mới có thể mỉm cười đắc ý như vậy! Nhưng tình thế rõ ràng là bọn họ đang chiếm phần thắng, đối phương còn có thể tỏ thái độ như vậy, chứng tỏ đòn sát thủ của gã vẫn chưa xuất hiện!!!
Phạm vi chiến đấu với Hấp Huyết Trùng rất rộng, Từ Tử Nham là tu sĩ cung tiễn, đã sớm thành thói quen vừa đánh vừa lui, kéo giãn cự ly để chiến đấu.
Bị trận chiến này ảnh hưởng, rất nhiều cổ thụ chọc tận trời bị chấn động mà cành cây nứt gãy, rơi rụng xuống đất. Từ Tử Nham phải vừa đánh vừa chú ý tránh né mấy thứ này, tránh bị đập trúng.
Tuy rằng sẽ không bị thương nhưng rất mất mặt… →. →
“Cẩn thận!”
“Vèo!”
Từ ử Nham nhận được nhắc nhở của Tử Dung, giật mình một cái. Vì tránh né phi trùng sáu cánh tấn công, anh đã định nhảy lên nhánh cây, bây giờ lại lập tức bỏ qua động tác này, để cơ thể rơi tự do xuống đất, vất vả lắm mới không bị quả trái cây to cỡ nắm đấm đập trúng.
Nếu lần này không tránh, cái quả kia sẽ nện lên lưng anh. Theo lý thuyết đập trúng cũng không bị gì, nhưng anh lại cảm nhận được nguy hiểm từ cái quả kia.
Trong nháy mắt khi lướt qua cái quả đó, Từ Tử Nham vô thức nhìn sang, chỉ liếc một cái đã khiến anh nổi da gà.
Nó nào phải trái cây gì, rõ ràng là một con Hấp Huyết Trùng hình nhện đang cuộn tròn.
Có lẽ là phát hiện kế hoạch của mình đã bị phát hiện, Hấp Huyết Trùng hình nhện nhanh chóng bắn ra tám chân nhện dài mảnh. Nó kêu một tiếng, từ giữa không trung nhảy về phía Từ Tử Nham, cố gắng nhảy lên sau lưng anh.
Nhưng Từ Tử Nham đã sớm chuẩn bị sao có thể để nó thực hiện được, loại Hấp Huyết Trùng khống chế này, nếu không thể thành công phụ thể tu sĩ thì năng lực phòng ngự của nó rất thấp, tùy tiện phóng ra một lôi quang nho nhỏ đã giải quyết gọn ghẽ.
“Ca ca không sao chứ?” Từ Tử Dung hoảng sợ chạy đến.
Lúc nãy, vì giải quyết Hấp Huyết Trùng và hắc vụ, y đều dồn sự tập trung sang bên kia, lơ là rừng cây. Không ngờ y chỉ sao nhãng một chút, suýt chút nữa khiến ca ca bị Hấp Huyết Trùng loại khống chế gài bẫy!
“Không sao.” Từ Tử Nham mặt mày đen thui. Hấp Huyết Trùng loại khống chế là sát khí siêu cấp do Hấp Huyết Trùng tiến hóa mà thành, một khi bị nó phụ thể sẽ chết không toàn thây, thảm đến mức không thể thảm hơn.