Edit: Qiezi Mặc dù Trung Tâm Thành trong thế giới ma khí là bản thu nhỏ của Trung Tâm Thành ban đầu, nhưng diện tích của nó đã vượt xa chủ phong của Lưu Quang Tông.
Vô Trần Đạo Quân đã sớm hỏi Từ Tử Nham mọi chi tiết về Trung Tâm Thành, bởi vậy Vô Trần Đạo Quân cũng không lo lắng, mà là ném ánh mắt cho La Đại Cước ——
La Đại Cước thờ ơ đứng dậy, xoay cổ tay một cái, lấy ra một cái chìa khóa màu vàng.
La Đại Cước vẽ một đường trên không trung —— một cái khe rất nhỏ lập tức xuất hiện phía dưới Trung Tâm Thành.
“Đó là cái gì?” Từ Tử Nham tò mò hỏi.
Vô Trần Đạo Quân khẽ cười: “Bí cảnh độc chúc của sư đệ.”
Từ Tử Nham chắt lưỡi, bí cảnh độc chúc chính là loại bí cảnh chỉ có một người có thể mở ra.
Bảo vật như vậy, đừng nói là anh, cho dù là nam chính Bạch Hoa trong nguyên tác cũng chưa bao giờ có được.
Đó dường như đã là đồ trong truyền thuyết, không biết sư phụ làm sao lấy được!!
Trung Tâm Thành vừa mới thoát khỏi thế giới ma khí đã bị bí cảnh của La Đại Cước nuốt trọn.
Mọi người trong Trung Tâm Thành: …..!!!
Những Ma tộc đứng xem không ai để ý tu sĩ trong Trung Tâm Thành, bọn chúng đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm không gian toát ra ma khí nồng đậm trong cái khe dần dần khép lại sau khi Trung Tâm Thành ra ngoài.
“Ma khí nồng quá!” Ma tộc dẫn đầu hít sâu một hơi, đôi mắt màu tím đầy kinh hỉ.
Những Ma tộc còn lại đều rất hưng phấn, so với vực bị cải tạo bằng Uẩn Ma Thảo, thế giới ma khí quả thật là thiên đường!
Đối với Ma tộc mà nói, nơi càng có ma khí dày đặc, bọn họ tu luyện càng nhanh. Như bọn họ sau khi tu luyện đến bình cảnh, nếu có thể đi vào thế giới ma khí, hoàn toàn có thể trong một thời gian ngắn đột phá bình cảnh, tăng tiến tu vi!
Đối với Ma tộc, hấp dẫn như vậy hầu như không khể kháng cự. Nếu không phải những Ma tộc này mang trọng trách, nói không chừng bọn họ sẽ vọt thẳng vào trong!
Theo khe không gian đóng lại, ma khí trước mắt không tản ra ngoài. Những tên Ma tộc này không những không thất vọng, mà bọn họ đều cực kỳ vui sướng, hoàn toàn bất chấp lễ nghi, trực tiếp cáo từ Vô Trần Đạo Quân. Bởi vì bọn họ phải mau đem tin tức về, thông báo cho đồng tộc.
Trông thấy thế giới ma khí chân thật, một đám Ma tộc như gà hăng máu, hưng phấn không chịu nổi.
Ngoại trừ một người phải ở lại làm nhân viên liên lạc, chín người còn lại dường như đều dùng tốc độ nhanh nhất quay về tộc của mình, báo cáo tin tốt lành này.
Chỉ chớp mắt, ba tháng lại trôi qua.
Sự tồn tại của thế giới ma khí đã truyền khắp mấy ngàn vực, ngoại trừ các vực vì lý do ngoài ý muốn mà hoàn toàn mất liên lạc với những vực khác, hầu như ai cũng biết thế giới ma khí tồn tại.
Tổ chức thần bí trong Đấu Chiến Tháp vốn đã tồn tại rất nhiều năm, luôn cố gắng để Ma tộc và Nhân tộc chung sống hòa bình. Chẳng qua lúc trước, vì đôi bên không thể giải quyết mâu thuẫn về tài nguyên, cho nên rất nhiều thời điểm, những cố gắng của bọn họ chỉ là vô dụng.
Nhưng bây giờ thì khác, Từ Tử Nham đã giúp tổ chức thần bí tìm được một phương hướng mới. Trong ba năm nay, ngoại trừ người ở Huyền Vũ Vực, tổ chức thần bí này cũng phái rất nhiều thành viên điều tra thế giới ma khí trên nhiều góc độ khác nhau.
Di chuyển cả Ma tộc đến một thế giới mới thật sự rất quan trọng, thành viên Ma tộc chắc chắn sẽ không chấp nhận trong thế giới đó có chứa nguy hiểm gì. Mà Nhân tộc lại không muốn phá hỏng hy vọng hòa bình duy nhất.
Thông qua rất nhiều cuộc điều tra, vô số tin tức rải rác được tổng hợp trong Đấu Chiến Tháp, trải qua nghiên cứu của nhân viên chuyên môn, cao tầng của tổ chức nhanh chóng xác nhận thế giới ma khí có tồn tại.
Nhưng lúc ấy bọn họ chỉ phỏng đoán sự tồn tại của thế giới thần bí từ các loại truyền thuyết, đồn đại, không căn cứ theo trực quan, nhưng đúng là vì bọn họ kiên trì bền bỉ mới đánh động được Ma tộc trong tổ chức, phái mười tên Ma tộc đến quan sát hoạt động cứu viện Trung Tâm Thành.
Mười tên Ma tộc này không phải người muốn mời là mời được. Mỗi người đều là nhân vật đứng đầu trong tộc, là một ngọn cờ tiêu biểu. Nếu Vô Trần Đạo Quân thật sự định ám sát bọn họ, đối với các chủng tộc Ma tộc mà nói sẽ là một đả kích rất lớn.
Nhìn từ góc độ này, Ma tộc vô cùng có thành ý với đề nghị của Vô Trần Đạo Quân. Hơn nữa bọn họ cũng không hoàn toàn ủng hộ hòa bình, Ma tộc trong tổ chức mời họ cũng tốn rất nhiều công sức, hơn nữa còn chịu một phần phiêu lưu nhất định.
Đương nhiên, bây giờ xem ra tất cả đều đáng giá!
Không có thành viên Ma tộc nào có thể kháng cự hấp dẫn của ma khí tinh khiết. Có thể nói, chỉ cần cảm nhận ma khí dày đặc trong thế giới ma khí, e rằng tất cả Ma tộc sẽ ghét bỏ hoàn cảnh hiện tại của họ —— cho dù mấy ngày trước, bọn họ còn cảm thấy nơi được Uẩn Ma Thảo uẩn dưỡng trăm ngàn năm khiến bọn họ cảm thấy rất thoải mái…
Có tổ chức thần bí thúc đẩy, cho dù là nhân loại hay Ma tộc đều bắt đầu giảm nhịp điệu chiến tranh, thậm chí có một vài đại vực đã bắt đầu ngưng chiến. Mặc dù đôi bên có huyết hải thâm thù, nhưng dưới hoàn cảnh này chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
Lúc trước ở Đấu Chiến Tháp, Từ Tử Nham chỉ biết người trong tổ chức thần bí đều là nhân vật đứng đầu của một số môn phái siêu cấp, nếu không cũng không thể luôn tâm niệm hiệp nghị ngừng chiến.
Nói hơi khó nghe một chút, không đứng ở vị trí cao, rất khó có suy nghĩ như vậy, đó gọi là thí cổ quyết định não đại*.
(Ngôn ngữ mạng, nói văn minh hơn là vị trí quyết định suy nghĩ. Vị trí của một người sẽ xác định góc nhìn và phạm vi suy nghĩ của người đó)
Quân bất kiến* các tu sĩ tầng chót ngày nào cũng suy nghĩ phải giết càng nhiều Ma tộc để đổi lấy tài nguyên tu luyện, mà những tu sĩ chỉ huy lại suy nghĩ —— giải quyết triệt để tình cảnh này, mọi người không cần vất vả nữa… _(:3″ ∠)_
(Quân bất kiến: Ý chỉ với kẻ làm vua thì tử vong trên chiến trường nó chỉ là con số nhưng với người chỉ huy trực tiếp thì nó khác)
Nhân loại cũng được, Ma tộc cũng được, cho dù không thiếu những người có dã tâm nhưng đa số vẫn là người thông minh.
Không phải không ai nhìn ra, chiến tranh kéo dài đến cuối cùng, chỉ sợ hai bên ai cũng không được lợi.
Đáng tiếc, một khi chiến tranh bắt đầu, nó sẽ vượt quá tầm kiểm soát của mọi người. Muốn châm ngòi chiến tranh có lẽ chỉ cần một xung đột nhỏ, nhưng muốn ngăn cản hai chủng tộc có huyết hải thâm thù trả thù nhau —— lại không thể dùng dăm ba câu là có thể giải quyết vấn đề.
Cũng may là trải qua nhiều năm chiến sự liên miên, cho dù là nhân loại hay Ma tộc đều rất mệt mỏi.
Mà giờ phút này xuất hiện thế giới ma khí, vừa khéo thành nhân tố mấu chốt để hai bên ngừng chiến!
Các đại sư trận pháp của Huyền Vũ Vực luôn cố gắng nghiên cứu làm thế nào để mở đường đến thế giới ma khí. Trải qua ba năm tra tấn gian khổ, cuối cùng bọn họ cũng nghiên cứu ra một chút manh mối.
=.=
Không phải các đại sư không cố gắng, mà là trước kia chưa bao giờ có trận pháp nào có thể nối hai thế giới ở hai chiều khác nhau, càng đừng nói bọn họ chưa từng tiếp xúc với thế giới ma khí, thứ duy nhất có liên hệ với thế giới kia là mấy miếng ngọc bội đã bị bọn họ phá nát, ngay cả tấm khăn voan đỏ của Từ Tử Nham cũng suýt chút nữa bị hạ độc thủ —— nhưng bị Từ Tử Dung lặng lẽ uy hiếp, nhóm kỹ thuật trạch đau khổ vẫn không dám ra tay quá đáng với tấm khăn voan đỏ…
Tốt xấu gì mấy tháng trước cũng tự mình trải nghiệm, khiến một số thiên tài có một số suy nghĩ thiên tài, lúc này mới xem như miễn cưỡng thiết kế ra một cái trận pháp ‘nghe nói’ có thể mở thông đạo.
Trải qua vài lần thực nghiệm, bọn họ buồn bực phát hiện muốn mở đường đến thế giới kia phải có nhiều hơi thở đến từ thế giới đó. Nhưng đồ trên người Từ Tử Nham có hạn, không thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.
“Không dễ làm…” Một tu sĩ tóc rối bù, râu mọc đầy mặt đủ để nghẹn chết phiền muộn cào tóc.
Đừng hoài nghi, đây là một trong các vị đại sư trận pháp, nhưng mấy người kỹ thuật trạch… Mọi người hiểu ha, lôi thôi lếch thếch là bình thường, ít nhất kỹ thuật trạch bình thường vẫn ăn cơm, đi ngủ. Nhưng đối với các tu sĩ này, mấy năm không ăn không uống không ngủ hoàn toàn không có vấn đề gì!
“Làm sao đây…” Một tu sĩ khác nhìn rất giống người vượn Bắc Kinh nản lòng ngồi phịch xuống đất.
“Đồ không đủ, ta có cách chắc?” Tu sĩ đầy râu ủ rũ đập bàn, suýt chút nữa phá hủy mô hình trận pháp trên bàn, gã sợ tới mức luống cuống đi cất mô hình.
Tu sĩ dã nhân bật cười: “Không có cách thì nghĩ cách…”
“Không nghĩ!” Tu sĩ đầy râu hừ một tiếng: “Lần trước các ngươi hố ta, kêu ta đi mượn tấm khăn voan đỏ của Từ tiền bối, lần này ta sẽ không bị lừa nữa. Các ngươi không biết đâu, lúc ta đi mượn đồ, ánh mắt của Tiểu Từ tiền bối sắc như dao… Ta chỉ là tu sĩ kỹ thuật thôi, sao có thể chống lại uy áp của tu sĩ nguyên anh!”
Nói đến đây, gã giận dữ trừng tu sĩ dã nhân: “Đều tại tên khốn nhà ngươi! Có ai hố người như ngươi không!”
“Ha ha…” Dã nhân ưỡn ẹo cười gượng hai tiếng, hắn cũng hết cách rồi, người ta thường bảo đạo hữu chết bần đạo không chết, không bán đồng đội của mình, sao có thể tự xưng là tổn hữu*…
(Tổn hữu: bạn xấu, luôn làm tổn thương nhau)
Hơn nữa… Chẳng phải gã vẫn bình an sao!
Tu sĩ dã nhân liếc mắt xem thường, được rồi, tuy nói vậy không phúc hậu, nhưng ai bảo lúc ấy hắn mới đến được vài ngày, vẫn duy trì dáng vẻ phong lưu. Hắn nghe nói dục vọng chiếm hữu của Tiểu Từ tiền bối với Từ tiền bối đã đột phá chân trời. Tuy hắn không tự luyến nhưng luôn cho rằng nhan sắc rất xuất sắc. Vì an toàn của bản thân, hắn đành phải đẩy hảo hữu mặt đầy râu ra gánh đòn… ╮(╯▽╰)╭
“Đừng cười ngu nữa!” Tu sĩ đầy râu tát một cái: “Mau giải quyết chuyện này đi.”
“Ta có cách gì chứ…” Tu sĩ dã nhân buông thõng tay, sau đó run lên… Vỗ đùi cái tét, đau đến nhe răng: “Ai cha! Sao ta lại quên mất chuyện này!”
“Chuyện gì?” Tu sĩ đầy râu mở to mắt, trông mong nhìn dã nhân, giống như hắn là một miếng thịt tươi ngon lành.
Tu sĩ dã nhân bị gã nhìn đến lạnh cả lưng, đầu đầy hắc tuyến nói với tu sĩ đầy râu: “Tên ngu ngốc này! Ngươi quên mấy tháng trước bọn họ đã kéo Trung Tâm Thành ra ngoài sao! Toàn bộ thành đều ra ngoài, chẳng phải đồ vật bên trong đều tràn ngập hơi thở của thế giới ma khí sao?”
“Đúng rồi!” Hai mắt tu sĩ đầy râu sáng ngời, lập tức nhảy lên, vọt về phía Thiên La Phong.