Edit: Qiezi Từ Tử Nham: ….. Mẹ kiếp, đột nhiên nhớ tới có thời gian Tử Dung rất thích mọc tai chó và đuôi chó… Còn dùng hai món đồ chơi này chơi đủ kiểu đủ loại…
Đợi đến khi anh vất vả cùng chủ nhân bạch y phi thăng thoát khỏi cạ bẫy, anh lập tức nhận được chất vấn của Từ Tử Dung như thủy triều tràn tới…
Ca ca thích như vậy phải không?
Anh quay đầu lại, Từ Tử Dung lại biến ra hai lỗ tai xù lông…
Từ Tử Nham che mặt… Chết tiệt, quả nhiên bị lộ rồi.
Anh nghiêng đầu đi, cố ý lảng tránh nhưng lại thấy Vệ Kình và Lặc Hổ đều nhìn anh đầy sâu xa ——
_(:3″ ∠)_ Từ Tử Nham khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, anh rất muốn nói: Ta có thể giải thích… Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đừng nói bây giờ anh nói chuyện, hai người kia không nghe thấy, cho dù nghe thấy thì sao? Loại chuyện này có thể giải thích sao? Càng bôi càng đen… Hừ!
Đậu bỉ… À không, đại chiến long tử – dưới sự nỗ lực phối hợp (???) của mọi người – thuận lợi diễn ra được phân nửa, những người còn lại không biết Chân Long là một tên đại đậu bỉ, vì vậy bọn họ đều rất kính ngưỡng và sợ hãi Chân Long, cho dù cảm thấy các cạm bẫy của hắn không đáng tin nhưng cũng không ai dám lơi lỏng.
Phải biết rằng đây là Chân Long, là thần thú duy nhất trên đời này. Trong mấy ngàn vực Tu Chân Giới, không nơi nào không có truyền thuyết Chân Long. Chân Long đại nhân cao cao tại thượng, tùy tiện thở một cái có thể giải quyết mấy chục tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Nếu ai nghĩ Chân Long đại nhân bình dị gần gũi… Thì đúng là chuyện hài.
(Chân Long: ….. Bổn long hòa ái dễ gần như vậy đó!)
Nhưng Từ Tử Nham thì khác, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ không đàng hoàng của Chân Long, anh tôn kính Chân Long cũng chỉ vì hắn là phụ thân của Tuyết Đoàn. Về những mặt khác… Khụ khụ, Từ Tử Nham cảm thấy Chân Long đại nhân còn chưa đáng sợ bằng chưởng môn đâu…
Sau khi trải qua đủ loại hành hạ, đa số tuyển thủ đã không còn ôm hy vọng gì với lần thi đấu này.
Không nói đến Từ Tử Nham dựa vào kỹ thuật cung tiễn khéo léo tránh thoát các cạm bẫy vừa nhìn đã biết rất nguy hiểm, cho dù anh lỡ chọn trúng cạm bẫy, những người khác cũng sẽ kinh ngạc phát hiện cái bẫy anh đạp trúng chắc chắn là thứ yếu nhất, không có lực sát thương nhất.
Mọi người: ….. Mẹ! May mắn tới vậy à!
Dưới ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người, Từ Tử Nham thong dong… Bước đi trước mặt mọi người.
Mà đối lập là Từ Tử Dung như có mây đen chụp lên đầu, mỗi một bước đạp trúng bẫy là chuyện bình thường, mà bẫy còn là loại khó vượt qua.
Cái gì mà kỹ nam cửa nát nhà tan, quỷ hồn chết oan, nam sủng trong hậu cung đế vương… Hầu như trong tất cả ảo cảnh y trải qua, y toàn là nhân vật bị người khác dẫm nát dưới chân…
Với tâm tính được tôi luyện hai đời, Từ Tử Dung cũng không có cảm xúc gì đối với những ảo cảnh này… Chỉ là sau khi liên tục trải qua ba cạm bẫy phải dùng sắc đẹp mê hoặc người khác để qua cửa, ánh mắt Từ Tử Dung dần dần trở nên nguy hiểm…
Phấn Mao: QAQ, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta và cha ta không có liên quan!
Cho dù xui xẻo cũng không đến mức đạp ba lần chung một loại bẫy, nếu Từ Tử Dung không nhìn ra mình bị người ta tính kế thì mới là kỳ lạ đó.
Nơi này là không gian của Chân Long, mà y vừa đại náo một trận, ai nhằm vào y đã là chuyện rõ như ban ngày.
Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm Phấn Mao, ánh mắt viết rất rõ ràng bốn chữ: Cha nợ con trả.
Chân Long quá mạnh, y đánh không lạ, nhưng ức hiếp con trai người ta vẫn có thể làm được. Y không biết Chân Long bị quy tắc giới hạn, không thể gặp mặt phàm nhân, nhưng nhìn việc Chân Long không trực tiếp đánh y, mà là dùng bẫy hãm hại y, Từ Tử Dung cũng đoán được ít nhiều, rằng Chân Long không thể ra tay trực tiếp với y.
Trong đại chiến long tử, tuyển thủ không bị nguy hiểm tính mạng, Tuyết Đoàn đã sớm nói rõ chuyện này cho bọn họ biết. Nếu đã không ảnh hưởng tính mạng, Từ Tử Dung đương nhiên không ngại trả đũa Chân Long. Đừng tưởng rằng ngươi mạnh là ngon, không bắt nạt được ngươi, chẳng lẽ ta cũng không bắt nạt được con của ngươi sao!!
(Từ Tử Nham: (:3″ ∠) chuyện này có gì để kiêu ngạo?)
Vì vậy, trên sân thi đấu đại chiến long tử xuất hiện một cảnh vô cùng quỷ dị. Các tuyển thủ và long tử còn lại, ai cũng cố chém giết, cố gắng giành vị trí đứng đầu của Từ Tử Nham, nhưng tuyển thủ cuối cùng lại ôm long tử của mình đánh tơi bời…
Mấy tên tuyển thủ còn lại co giật khóe mắt nhìn con thỏ hồng đen đủi trong thời gian ngắn lại ‘béo’ thêm một vòng, âm thầm thắp nến cho nó.
Tuy rằng bình thường long tử của bọn họ không tính là ngoan ngoãn nghe lời nhưng đôi bên cũng rất thân thiết, càng đừng nói nơi này là khu vực của Chân Long, ở trước mặt người ta đánh con của người ta… Vị tuyển thủ này đúng là dũng cảm!!
Đối với việc Từ Tử Dung đánh Phấn Mao, Từ Tử Nham cũng nhìn thấy, nhưng trừ việc thắp nến cho Phấn Mao thì anh cũng không ra mặt can thiệp.
Khụ khụ… Anh cũng nhìn thấy Chân Long đại nhân hạ bẫy cho Từ Tử Dung, không chỉ nhìn thấy, anh còn cảm thấy siêu khó chịu.
Từ Tử Dung là người yêu của anh, Chân Long đại nhân biết rõ quan hệ của bọn họ, lại bảo Tử Dung dùng nhan sắc mê hoặc người khác. Chân Long đang cố ý ly gián bọn họ à?
Thật ra Từ Tử Nham không tán thành vụ cha nợ con trả, nhưng nghĩ đến Chân Long khổng lồ, thực lực siêu cường, cùng với —— Phấn Mao da dày thịt béo.
Ừ… Coi như để Tử Dung trút giận một chút cũng được. →. → Từ Tử Nham suy nghĩ rất vô trách nhiệm.
Cứ như vậy, chín con long tử có một con bị đánh, hai con làm người qua đường (Bồ Lao và Tiêu Đồ), năm con còn lạ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Từ Tử Nham vượt mọi chông gai, dùng thực lực và vận may không gì sánh nổi vượt lên phía trước.
Bởi vì tốc độ của Từ Tử Nham quá nhanh, những con long tử khác hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ của anh, ngay cả muốn thông qua ô vuông chữ Đấu, không ngừng khiêu chiến để làm giảm tốc độ của anh, cũng bởi vì Tiểu Thanh quá xuất sắc mà thất bại.
Mọi người: ….. Má! Có để người ta chơi đùa vui vẻ không? Chân Long đại nhân, ngài muốn tên này chiến thắng thì nói luôn đi! Hà cớ gì cứ cho tên này cạm bẫy đơn giản như vậy!
Chân Long: ….. =.= Ta vô tội mà!
Cả quá trình Tuyết Đoàn đều cười sằng sặc khiến người ta điên lên, âm thanh vang dội, thái độ gợi đòn, động tác vô cùng đắc ý —— quả thật như đang kêu gào với mọi người: Tới đánh ta đi!
Long tử nào đó: ….. Khốn nạn, tên khốn này quá kiêu ngạo, chờ thi đấu kết thúc nhất định phải đánh nó một trận!
Các long tử còn lại: Giơ vuốt đồng ý!
Nhìn ánh mắt căm tức của những người khác, Tuyết Đoàn càng vui vẻ, mắt thấy sắp đến trọng điểm, ước gì có thể bước qua, cho tất cả mọi người cảm nhận ấm ức trước kia của nó!
“Đinh!”
Một tiếng thanh thúy vang lên, Từ Tử Nham dừng lại phía trước một ô vuông màu đen, cách vạch đích chỉ một bước. Với bản lĩnh dẫn đầu của Từ Tử Nham, cho dù anh bị nhốt trong cái bẫy này ba hiệp thì cũng không vuột mất chức quán quân. Vì vậy, anh không chút do dự bước vào.
Các long tử còn lại thấy Từ Tử Nham bước vào ô vuông này, cả đám vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Đây đã là ô vuông cuối cùng, nếu có thể thông qua, Tuyết Đoàn sẽ trở thành quán quân của lần tranh tài này.
Nhưng ô vuông cuối cùng cũng chính là khảo nghiệm cuối cùng của thi đấu. Trong mấy lần đại chiến long tử trước, tuy rằng hình thức khác nhau, nhưng khảo nghiệm trước vạch đích đều giống nhau, chỉ khi vượt qua ô vuông này mới có thể đến đích.
Đã từng có rất nhiều tuyển thủ dừng lại ở ô này, thậm chí trong một lần đại chiến long tử, trong tất cả tuyển thủ không ai thông qua cửa ải này. Không phải cửa ải này quá khó, thậm chí có thể nói, thật ra cửa ải này là phần thưởng cho tuyển thủ, chỉ cần có thể vào đó là có thể nhận được một điều ước của Chân Long.
Điều ước này có thể là bất kỳ thứ gì, ước tiền, ước quyền, ước nhan sắc, chỉ cần ngươi có thể nói ra, Chân Long đều sẽ thực hiện được. Đương nhiên, nếu ngươi ra điều kiện quá đáng, Chân Long cũng sẽ không để ý tới ngươi nữa.
Hơn nữa, một khi ngươi đưa ra yêu cầu cũng có nghĩa là từ bỏ quyền tiếp tục tham gia đại chiến long tử. Nói cách khác, dùng thất bại của long tử để đổi lợi ích cho tuyển thủ. Nếu long tử và chủ nhân quan hệ không tốt, hoặc là bọn nó lựa chọn chủ nhân quá tham lam, long tử nhất định sẽ thua.
Đa số mấy long tử còn lại đều gặp được chủ nhân như vậy. Dù sao long tử cũng chỉ là một linh sủng của bọn họ, quan hệ giữa họ và long tử chưa hẳn quá thân thiết, dùng lợi ích của mình đổi lấy thắng lợi của đại chiến long tử, lợi ích nhận được lại là long tử sẽ rời khỏi mình, lựa chọn như vậy không phải ai cũng làm được.
Về điểm này, phải xem tình cảm giữa chủ nhân và long tử. Nhưng nhìn từ những lần đại chiến trước kia, trên cơ bản lần nào cũng có long tử thua vì chuyện này. Bởi vậy đám long tử kia hưng phấn nhìn chằm chằm Từ Tử Nham cũng không khó hiểu.
“Hừ!” Nhìn Từ Tử Nham biến mất trong ô vuông màu đen, Tuyết Đoàn cười khẩy, nhìn đám long tử kia.
Từ Tử Nham sẽ không vì chút lợi ích mà bán đứng nó, không nói đến việc nó rất tin tưởng nhân cách của Từ Tử Nham, chỉ dựa vào mấy thứ tốt trong Phương Cách, nó tin rằng Từ Tử Nham sẽ không bị ngoại vật mê hoặc.
Tu sĩ theo đuổi chỉ có ba thứ – tiền quyền sắc, tiền —— Từ Tử Nham có rất nhiều, hơn nữa với thực lực và may mắn của anh, tùy tiện tìm mấy cái bí cảnh cũng có thể kiếm đầy bồn đầy bát, hoàn toàn không cần lo lắng.
Quyền —— Từ Tử Nham không có dã tâm, ngay cả Thiên Đạo cũng không chịu nổi. Nếu có người nói anh sẽ vì quyền lực mà bán đứng nó, nó sẽ trực tiếp phun nước bọt lên mặt người đó. Mau dậy đi, đừng nằm mơ nữa!
Về sắc —— ha ha… Điểm này thì càng không cần để ý. Chỉ dựa vào nhan sắc và tính cách của Từ Tử Dung, nó không tin chủ nhân có thể trốn thoát ma trảo của y… Muốn tìm người đẹp khác? Có tin bệnh thần kinh kia sẽ lập tức cho ngươi trải nghiệm cái gì gọi là hồng nhan (biến) xương khô…
Tuyết Đoàn tự tin khiến mấy con long tử kia rất khó chịu, tại sao chúng nó đều bị phản bội, nhưng cái tên ham ăn này lại chưa từng trải qua?
(Tuyết Đoàn: (╯‵□′)╯︵┻━┻! Ta bị loại từ sớm, căn bản không có cơ hội đi tới cuối cùng, có gì mà hâm mộ ta!)