Khu chung cư của Thời Dao nằm ở phía bắc thành phố A, hai người đi xe chỉ hơn mười phút là tới. Cô kéo theo Trình Viễn mình đầy thương tích đi vào đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người.
- Đều tại em hết! - Cô hơi dùng sức ấn vào lòng bàn tay cậu.
- A!!
Trình Viễn khẽ kêu đau, cậu càng được cớ dồn hết sức nặng lên người cô, tay kia ôm eo cô mạnh mẽ tiến vào trong nhà.
Thời Dao để cậu dựa lưng vào tường, cô nhập một dãy số cửa nhà lập tức mở ra.
- Tới rồi, để chị dẫn em vào trong!
Đây là lần đầu tiên Trình Viễn được quang minh chính đại đến nhà cô, nghe nói căn hộ này đứng tên Thời Dao, cô đã mua nó năm 20 tuổi.
Trình Viễn nhìn quanh khắp nhà, căn phòng rộng rãi sa hoa được bày trí dựa trên sở thích của Thời Dao. Gam màu chủ đạo là trắng phối với những sắc màu nổi bật.
- Chị có hay ở đây không?
Trình Viễn nghiêng đầu hỏi cô.
- Không thường xuyên lắm nhưng đều đặn mỗi cuối tuần chị sẽ về!
Thời Dao đặt cậu ngồi lên ghế còn bản thân chạy đi lấy đồ sơ cứu băng bó vết thương cho cậu.
Trình Viễn cảm thấy bản rất hứng thú với nơi ở của Thời Dao, cậu ngó nghiêng một chút, cuối cùng phát hiện một thứ vứt bừa ở ghế sofa bên trong.
Áo lót của cô!!
Màu đen, lại còn có ren nữa!
Ánh nhìn của cậu lập tức ngưng trệ nhìn chằm chằm vật mờ ám, có vẻ hôm nay sự xuất hiện của cậu khá đường đột nên cô không kịp dọn dẹp đống đồ của mình.
Trình Viễn hắng giọng cố di dời tầm nhìn, hai má cậu đỏ ửng lan sang tận hai bên tai, hầu kết nhấp nhô lên xuống.
- Đến rồi!
Thời Dao ung dung cầm một hộp lớn về phía cậu, cô hồ hởi mở từng món đồ ra, không biết nên làm thế nào.
Trình Viễn thấy cô loay hoay bất ngờ lên tiếng.
- Trước tiên chị cần sát trùng
- Sát trùng?
Thời Dao nghệt mặt ra, cô vẫn là lần đầu tiên làm việc này.
- Được, vậy em cởi áo ra!
Lúc thốt ra lời này cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không phải, hai người, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cô lại còn bảo cậu cởi áo ra, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
- Không…. không có, ý chị là…
Thời Dao lắp bắp muốn lên tiếng phản bác nhưng nghĩ thế nào cũng không ra lí do, Trình Viễn trông thấy vậy chỉ khẽ cười rồi xoa đầu cô.
- Em hiểu mà!
Thời Dao nhìn nụ cười hớn hở của cậu, không biết tên nhóc này có thật sự hiểu hay không.
Trình Viễn cũng không chậm trễ ngay lập tức giơ tay cởi bỏ đi chiếc áo đồng phục của mình, cơ ngực vạm vỡ hiện ra trước mắt cô, nước da màu đồng khỏe khoắn, đếm kỹ còn có tám khối cơ bụng.
Đây mà là thân thể của đứa nhóc 19 tuổi ư?
Thời Dao có chút không tin vào mắt mình, tối hôm đó cô không có dịp nhìn kỹ, hôm nay vừa hay có dịp ăn đậu hũ của cậu.
- Thế nào? - Trình Viễn nhướng mày nhìn cô.
Suy nghĩ một chút Thời Dao quyết định thành thật với mình, cô nhìn chằm chằm vào ngực cậu, không kìm được nuốt nước miếng.
- Đẹp lắm, còn rất đàn hồi!
Trình Viễn bật cười nhìn bộ dạng si ngốc của cô, cậu đột nhiên nảy ra ý xấu muốn trêu chọc cô gái trước mặt.
- Khụ… ý em là vết thương, nó thế nào rồi?
-...-
Ầm!
Sao xung quanh đây không có cái lỗ nào cho cô chui xuống nhỉ?
Thời Dao trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng cô càng khinh thường sự háo sắc của mình.
- Chưa kiểm tra, quay lưng lại đi!
Trình Viễn ngoan ngoãn quay lưng lại, bấy giờ Thời Dao mới phát hiện vết thương trên lưng cậu nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng. Có hai vết rách dài, máu và thịt hòa lẫn vào nhau, còn có rất nhiều vết cắt lớn nhỏ khi mảnh thủy tinh đâm xuống nữa.
Cô nhìn tấm lưng trần của cậu, không nhịn được khoé mắt hơi ẩm ướt.
- Đau không?
Vốn Trình Viễn muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng cậu lập tức nghe ra ngữ khí trong giọng nói Thời Dao có chút run rẩy. Trái tim cậu khẽ hẫng đi một nhịp.
Cô đang đau lòng cho cậu sao?
- Đau, đau chết em được! - Cậu nửa đùa nửa thật nói, rất muốn quay lại nhìn ngắm biểu cảm trên gương mặt cô.
Thời Dao nghe thấy vậy lại càng xót xa, nhìn cũng biết vết thương này có bao nhiêu đau đớn, cậu lại vì muốn để cô vui mà luôn nhẫn nhịn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!