Thời Dao lắng nghe những lời đường mật của Trình Viễn, trái tim bất giác cảm thấy ngọt ngào theo. Cô bẽn lẽn không dám nhìn thẳng vào cậu, sợ rằng thời khắc này mặt cô còn đỏ hơn con tôm ở trên đĩa thức ăn.
- Chỉ được cái dẻo miệng.
Cô đột nhiên suy nghĩ, bản thân cũng đã 24 nồi bánh chưng nhưng chưa từng trải qua tình cảm mãnh liệt như vậy. Bất tri bất giác Trình Viễn lại là người cho cô nếm trải mùi vị yêu đương mặn nồng, tình yêu đi kèm với tình dục cùng lúc thăng hoa.
Đột nhiên cô nhìn thẳng vào mắt Trình Viễn, ý vị khó lường.
- Sao vậy?
Trình Viễn hôn lên mặt cô, dường như không cảm thấy đủ, bàn tay to lớn mon men vén áo cô lên luồn vào trong.
- Đừng nháo!
Cả người Thời Dao bị cậu trêu chọc đến ngứa ngáy, lửa tình bị cậu châm đến cả người rụng rời. Nhưng cô vẫn kìm lại được, từ từ đẩy cậu ra, ánh nhìn nghiêm khắc.
- Nhóc con nhà em sao lại dẻo miệng như vậy? Trước kia đã thực hành với ai rồi à?
Trình Viễn ngơ ngác không hiểu tại sao Thời Dao lại nói như vậy, tình đầu của cậu là cô, lần đầu cũng là cô, cả cuộc đời cậu chưa từng có dấu vết của người con gái khác.
- Chị sao vậy?
- Thành thật trả lời cho chị đi, làm nũng cũng vô ích thôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Dao đanh lại, môi mím chặt lại với nhau. Cô không muốn thừa nhận bản thân đang ghen nhưng có điều hình như Trình Viễn thể hiện quá tốt. Tốt đến mức cô thấy khó chịu.
- Không có, em thật sự chưa từng thích ai hết, chị là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
Trái tim Thời Dao từ từ dịu lại, cô nhìn thẳng vào mắt Trình Viễn, vô thức bị tình cảm mãnh liệt trong đáy mắt làm giật mình.
Người ta nói ánh mắt không biết nói dối, nhất là với những người đang yêu.
Trình Viễn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cậu không vội vàng tiến vào bên trong mà chỉ chậm rãi ma sát ở bên ngoài. Đôi môi tỉ mỉ phác họa hình dáng môi của Thời Dao, day mút, liếm láp. Thời Dao biết, cậu đang dùng hành động thay cho lời nói.
- Sao không nói gì đi? Chị có tin hay không vậy?
- Tin, tin, em nói gì chị cũng tin.
Thời Dao cảm thấy bản thân nhất định là bị điên rồi, nếu không tại sao lại cư xử như vậy được. Cô vô thức ghen tuông không đâu, còn vì giận dỗi mà không thèm để ý đến cậu.
Cảm giác áy náy khiến Thời Dao không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô giả vờ quay mặt đi, thầm mắng bản thân mình.
- Nhưng sao chị lại hỏi vậy? Em khiến chị không an toàn như vậy sao?
Trình Viễn từ từ nâng cằm cô bắt ép Thời Dao cùng cậu mặt đối mặt.
Thời Dao ngượng ngùng, lí nhí đáp.
- Thì ai bảo em giỏi như vậy chứ, ngay cả chuyện đó cũng….
Nói chưa hết câu cô đã bị cảm giác xấu hổ làm cho cả người căng cứng, Thời Dao lấy hai tay che mặt, nhất quyết không nhìn Trình Viễn.
Chẳng lẽ lại nói cô bị đứa nhóc kém mình năm tuổi, ở trên giường làm cho dục tiên dục tử, sung sướng không ngừng.
Trình Viễn suy nghĩ những lời cô nói, lại nhìn đến biểu hiện ngại ngùng của Thời Dao hiện tại, cậu lập tức hiểu ra cô muốn nói điều gì.
Cậu mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, cuời đến mức cả người đều rung lên.
- Em cười gì chứ? - Thời Dao quẫn bách đấm mạnh vào ngực cậu.
Nhưng Trình Viễn đã nhanh chóng túm được tay cô, cậu tìm đến đôi môi anh đào của cô thuận lợi hôn xuống. Vị ngọt trong khoang miệng khiến cậu như chết chìm.
Môi Thời Dao mềm mềm, ấm nóng, Trình Viễn chỉ muốn hôn mãi không buông đôi môi này.
- Dao Dao à!
Cậu thở gấp gọi tên cô, giọng nói trầm khàn nam tính ở bên tai cô rót vào mật ngọt.
- Đàn ông luôn có những chuyện vô sự tư thông, ở khía cạnh đó vốn tinh lực dồi dào. Hơn nữa lại làm cùng với người con gái mình yêu, đó mới chính là cảm giác thăng hoa nhất.
Những gì Trình Viễn nói, Thời Dao nửa hiểu nửa không. Cô mơ hồ bị cậu dẫn dắt vào trong lưới tình khó thoát, cả đời này định sẵn không thể vẫy vùng.
Trình Viễn như một thứ rượu mạnh, từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của cô, chỉ mới nhấm một chút đã khiến cô say đứ đừ. Cái cảm giác chếch choáng, hưng phấn của tình yêu làm cô đâm nghiện.
Trình Viễn thoả mãn hôn một cái thật mạnh lên môi cô, cậu cao hứng ôm chầm lấy Thời Dao vào lòng, ngang nhiên hít hà mùi hương dịu nhẹ trên người cô.
Hai tay vân vê lọn tóc của Thời Dao, cậu cảm thấy trên đời không có gì hạnh phúc hơn khoảnh khắc này nữa.
- Phải rồi, cuối tuần trường em có giải đấu bóng rổ, chị có muốn đi xem không?
- Bóng rổ?
- Ừm.
Trình Viễn nhân lúc cô không để ý hơi dịch bàn tay xuống, cậu không dám làm càn chỉ có thể cách một lớp áo xoa nắn cơ thể đẫy đà của Thời Dao.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!