Lục Nghị ngẫm nghĩ rồi khoanh vòng tròn vào tờ lịch để bàn: “Tôi đưa trước cô 10000$. Sắp tới có một buổi tiệc được tổ chức, lúc đó tôi sẽ sắp xếp người cho cô vào. Hy vọng buổi tiệc ấy là ngày giỗ của ông ta.”
Mấy người nhà giàu này ăn ở không lắm hay sao mà tổ chức tiệc lắm thế. Hết du thuyền rồi bây giờ tới tiệc gì nữa? Nếu cô chấp nhận theo sự sắp xếp của Lục Nghị thì liệu thân phận có sơ hở không?
Hàn Gia Mẫn im lặng suy tính, làm thế nào để tìm đường thoát cho mình. Sau khi suy nghĩ thì cô quyết định đồng ý: “Với một điều kiện, buổi tiệc đó phải đeo mặt nạ. Tôi không muốn vì một vài chuyện mà gây thù chuốc oán.”
“Được thôi! Thật ra tôi cũng rất muốn nhìn mặt cô, để xem mỹ nữ thế nào mà lại khiến nhiều người có uy quyền chú ý như vậy.” Lục Nghị đã điều tra qua Hàn Gia Mẫn nhưng không có manh mối gì nhiều, chỉ biết là một cô gái còn khá trẻ mà thôi.
Những người hợp tác với Hàn Gia Mẫn làm gì biết mặt cô mà lại bảo được chú ý đến chứ. Tên Lục Nghị này đúng là biết cách ăn nói, được một người phong lưu như anh ta khen cũng không tệ.
“Ở Đông Thành có rất nhiều mỹ nữ đẹp, tôi nào sánh bằng họ được. Vậy nên mới đeo mặt nạ vào, bằng không nhiệm vụ sẽ thất bại.” Hàn Gia Mẫn cười cười, những người gây cảm giác nguy hiểm như Lục Nghị nên tránh xa ra một chút sẽ tốt hơn.
Hàn Gia Mẫn đem đồ vào nhà tắm, đợi xem phía Lục Nghị còn yêu cầu nào nữa không rồi mới tắt máy. Lục Nghị tắt máy tình sau đó nói: “Đưa tôi số tài khoản của cô, tôi sẽ chuyển tiền qua trước. Khi nào hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ chuyển phần còn lại, nếu thất bại thì lúc đó tính tiếp.”
“Tít tít tít…”
Ơ hay, còn chưa kịp trả lời lại thì đã tắt máy rồi. Hàn Gia Mẫn gửi số tài khoản qua cho Lục Nghị sau đó để điện thoại lên giường và đi tắm. Còn chưa kịp vào nhà tắm điện thoại lại reo lên.
Hàn Gia Mẫn nghiêng đầu nhìn, là số của lão Hà. Cô cầm điện thoại lên chấp nhận cuộc gọi: “Sao vậy lão Hà?”
“Cháu đã nghe về chuyện lão Đinh bị công khai tội danh chưa?” Lão Hà đang ở sở cảnh sát, phía trong phòng thẩm vấn là những cô gái bị giam giữ ở biệt thự Hoa Viên.
Hàn Gia Mẫn biết lão Hà gọi tới luôn có việc quan trọng, vậy nên cô đã hỏi thẳng vấn đề chính: “Chú nói vào chuyện chính luôn đi! Có phải là xảy ra sự cố gì không?”
“Lão Đinh có tội nhưng đối tác của ông ta vẫn không bị liên can, hơn nữa các cô gái đều khai rằng bọn họ chỉ vì tiền nên tình nguyện để lão Đinh giam giữ. Bây giờ lão Đinh chết rồi nên không rõ thực hư, cảnh sát không đủ bằng chứng nên phải đưa các cô gái kia về lại cho lão Hải quản lý.”
Chuyện vô lý như vậy mà cũng xảy ra, chẳng lẽ cảnh sát lại không bằng những tên tai to mặt bự đó? Hàn Gia Mẫn cảm thấy mọi chuyện mình làm đều công không hết rồi, đi một vòng cuối cùng chỉ xử lý được lão Đinh.
“Vậy bây giờ thả hết các cô gái kia luôn sao? Chú không thấy lời khai của họ có vấn đề ư?” Hàn Gia Mẫn nhíu mày, nếu như Cung Lục Vương không chọn cô thì cô phải quay về cái nơi tăm tối đó rồi.
Chỉ làm nhiệm vụ hai tuần nhưng đối với cô hai tuần ở biệt thự Hoa Viên không khác gì là một nô lệ mặc cho người ta sai bảo. Các cô gái kia rốt cuộc vì điều gì mà lại không vạch trần?
Lão Hà nhìn quanh rồi nhắc nhở: “Cháu cẩn thận một chút! Có tin tình báo bảo rằng có người đã mua cháu với giá cao khi lão Đinh còn sống. Nhờ Cung Lục Vương mà cháu thoát một lần, không có nghĩa lần hai sẽ thoát đâu.”
“Cháu biết rồi! Chú cẩn thận đi, sở cảnh sát có nội gián rất biết ẩn mình đó.” Hàn Gia Mẫn nhắc nhở lão Hà, kẻ nội gián này chắc chắn vị thế cũng không nhỏ.
Lão Hà khẽ ho vài cái sau đó nói: “Tạm biệt con gái!”
Đây là tín hiệu bảo rằng có người gần đó, Hàn Gia Mẫn cúp máy mà không đáp lại. Cô mở màn hình điện thoại lên sửa tên của lão Hà lại thành ký tự khác, cả tên của Kiều Linh cũng vậy.
“Nói chuyện với con gái sao lão Hà?” Một chàng trai đi lại gần hỏi, sau khi tắt máy thì lão Hà cười nhìn người kia: “Đúng vậy! Con gái gọi điện hỏi thăm. Cao Vỹ, cậu cảm thấy vụ này có vấn đề không?”
Chàng trai tên Cao Vỹ kia người cao ráo, dáng vẻ rất chuẩn mực với quy luật của sở cảnh sát. Nghe lão Hà hỏi vậy thì Cao Vỹ ngồi xuống ghế nói: “Mấy cô gái kia không chịu nói gì thì cũng hết cách, mà điều này khiến cháu nghĩ bọn họ bị đe dọa.”
Đúng là các cô gái này bị đe dọa, bằng không thì sao lời khai lại thống nhất với nhau như vậy. Nhưng mà, người có thể đe dọa và tác động lớn đến những cô gái này ắt hẳn phải nắm trong tay một cái ô dù rất lớn.
Lão Hà cảm thấy Hàn Gia Mẫn quả thật có chút may mắn, tuy không thể nhận được toàn bộ bằng chứng cô gửi cho ông nhưng ít ra lão Đinh cũng bị phán tội. Hàn Gia Mẫn cũng không bị đem nộp cho kẻ ẩn mình kia.
“Xem ra sóng to gió lớn chuẩn bị ập tới rồi, sắp tới sở cảnh sát có lẽ phải tăng ca.” Lão Hà ẩn ý nhìn xa xăm sau đó đứng lên vỗ vai Cao Vỹ, “E là thời gian tới chú cháu mình phải bận lắm.”
“Không sao! Làm việc cho sở cảnh sát cháu rất vui. Hy vọng những tên kia sẽ bị tóm gọn, trả lại tự do cho các cô gái.” Cao Vỹ tự tin, trách nhiệm và thực lực của sở cảnh sát không phải chỉ để cho có. Đam Mỹ Sắc
Lão Hà khẽ cười, cũng không nói thêm gì mà cầm điếu thuốc hút. Cảnh sát bảo vệ chính nghĩa và người dân vô tội, nhưng lại không thể bảo vệ nổi những người ở bên cạnh mình. Con gái của lão Hà đã tử nạn trong khi ông đang làm nhiệm vụ, mà nguyên nhân là vì ông.