Từ Trường Sinh sững sờ, quay đầu lại nhìn sang, ánh mắt tối lại. Xa xa, đám người đứng tụm lại vây xung quanh một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Người đàn ông mặc bộ âu phục Hermes màu xám bạc, bả vai rộng lớn, chiếc cằm nghiêm nghị bị đèn nháy chiếu vào trông có vẻ rất kiên định. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua người Tần Vũ Tinh, phảng phất điều gì đó không thể nhìn ra.
Hạ Thiên lại có mặt ở đây…
Không hiểu sao Tần Vũ Tinh trở nên căng thẳng. Cô gái trang điểm đậm đặc, xinh đẹp động lòng người bên cạnh anh chính là Bạch Nhược Đồng. Trên người cô mặc một cái áo đầm màu đỏ chói, bó sát người, cặp chân dài trắng noãn khiêu gợi khiến người ta không thể rời mắt.
Bạch Nhược Đồng chớp chớp mắt, nhìn về phía Tần Vũ Tinh, cất bước đi lại.
Tần Vũ Tinh nhíu mày, cảm giác được sự run rẩy từ đầu ngón tay của Từ Trường Sinh, theo bản năng, buông tay cô ra. Tần Vũ Tinh cười lạnh một tiếng, im lặng không nói. Lại nói, lễ phục của Bạch Nhược Đồng và cô có chút đụng hàng… Nhìn bộ ngực của người ta, sóng lòng mãnh liệt, Tần Vũ Tinh có chút mặc cảm, có chút muốn thoát khỏi trận lốc xoáy này, trốn càng xa càng tốt.
“Bác sĩ Từ.” Giọng nói có thể làm mềm xương của người ta truyền vào trong tai, Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống.
“Cám ơn ngài mấy ngày này đích thân chăm sóc. Để đền đáp, ngài có thể khiêu vũ với tôi một bài không?” Bạch Nhược Đồng tròn mắt, cất giọng hỏi. Tầm mắt của cô không hướng về Từ Trường Sinh, mà nhìn chằm chằm Tần Vũ Tinh, nói: “Bác sĩ Tần, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
. . . . . .Nhất thời, Từ Trường Sinh không biết nói gì, nhìn cô chằm chằm không trả lời.
“Tôi hiểu rõ bác sĩ Từ là hôn phu của bác sĩ Tần. Bây giờ tôi mượn dùng một chút có được không?” Cô cười một cách duyen dáng, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai giống như em bé, rất dễ nghe. Thật sự rất khó từ chối!
Tần Vũ Tinh khẽ chớp mắt, nắm lấy cổ tay của Từ Trường Sinh, nói: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú cho người khác mượn hôn phu của mình.”
Từ Trường Sinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tần Vũ Tinh. l€quɣɖɷɳ Người con gái đang xù lông nhím trước mặt mình là Vũ Tinh sao?
Tần Vũ Tinh cho rằng dù thế nào đi nữa, đây chính là lễ mừng của tập đoàn Chung thị. Trong trường hợp như thế này, không nên để Từ Trường Sinh ở chung với một nữ minh tinh lên trang đầu.
Từ đầu tới cuối, Hạ Thiên không nói một lời, chăm chú nhìn Tần Vũ Tinh, ánh mắt tối sầm.
Bạch Nhược Đồng trề môi, đôi mắt long lanh nhìn Từ Trường Sinh, nói nhỏ: “Ý tứ của bác sĩ Từ thì sao?”
Đột nhiên, cô không đếm xỉa tới máy quay phim ở sau lưng, đưa tay phải ra, từ từ hạ xuống cái nơ trước cổ của Từ Trường Sinh, búng nhẹ một cái, làm nũng nói: “Bẩn quá nè!”
… Tần Vũ Tinh đỏ mặt lên.
Thân mình Từ Trường Sinh cứng đờ, gạt tay của cô ra, cau mày nói: “Tôi khiêu vũ với cô… Đi thôi, cô Bạch.”
Bạch Nhược Đồng thuận thế, tựa vào người của anh, quay đầu tươi cười một cách đắc ý, nói: “Cám ơn, bác sĩ Tần!”
Trái tim của Tần Vũ Tinh quặn đau, gò má nóng lên.
Từ Trường Sinh nhíu mày nói: “Vũ Tinh, chờ anh một chút.”
Tần Vũ Tinh không gật đầu, cố gắng hết sức mỉm cười, nói: “Được.”
Bạch Nhược Đồng xuất thân từ học viện vũ đạo, cơ thể mềm mại, kỹ thuật nhảy khoa trương, phối hợp với dáng người tao nhã của Từ Trường Sinh như là bươm bướm vờn bay, vô cùng xinh đẹp, thu hút ánh mắt của mọi người.
Tần Vũ Tinh hít vào một hơi sâu, bên tai truyền đến một câu chế nhạo, nói: “Anh ta là vị hôn phu của em sao?” Hạ Thiên cầm một ly rượu đỏ, cố ý tránh né phóng viên giới truyền thông và cả đám thiếu nữ vây quanh, đứng trong một góc tối.
Tần Vũ Tinh không lên tiếng, đi tới. Nơi này coi như an toàn, ít ra so với đèn nháy liên tục thì dễ chịu hơn nhiều.
Cô cảm thấy thật ủ rũ, nhất là Hạ Thiên cũng có mặt ở đây, cho nên cô không biết vì sao mình cảm thấy mất mặt quá rồi…
“Em… mấy ngày qua có khỏe không?” Hạ Thiên nhìn gương mặt thanh tú của cô, ánh mắt vẫn không rời đi.
Tần Vũ Tinh nhìn Bạch Nhược Đồng đang tung hoành mỹ lệ trên sàn nhảy, trong lòng buồn phiền, quay đầu đoạt lấy ly rượu của anh uống cạn một hơi.
Hạ Thiên ngẩn người ra, cau mày nói: “Ngu ngốc, em không sợ một hồi uống say à?” Anh nhớ ra gì đó, cúi đầu gần sát lỗ tai nói: “Lần nay tôi chưa chắc sẽ quân tử như vậy nữa đâu.”
“Điên mà!” Tần Vũ Tinh tức giật, lườm anh một cái.
Hạ Thiên yên lặng, từ từ đi đến cạnh cô, nói: “Em biết không, nếu một người đàn ông đã yêu thích một người phụ nữ thì tuyệt đối sẽ không vì một người đàn bà khác mà khiến cô ấy đau lòng.”
“À, anh hiểu biết nhiều thế?” Tần Vũ Tinh châm chọc nói.
“Tôi không hiểu. Tôi đã nói là tôi vẫn còn độc thân.” Hạ Thiên nhấn mạnh.
“Độc thân?” Gương mặt Tần Vũ Tinh có chút ửng hồng, có lẽ cảm giác say rượu khiến lá gan của cô lớn hơn một chút. Cô khẽ nhếch môi, nói: “Vậy anh và Thẩm Huy, ai là ‘công’, ai là ‘thụ’ vậy?...”
Hạ Thiên sửng sốt, gương mặt đẹp trai tối sầm lại, cắn răng nói: “Tần.Vũ.Tinh!” Giọng nói của anh theo kẽ răng thoát ra, nghe ra được sự bất mãn rất lớn. Đáy mắt bốc lửa, hất cằm ngẩng cao, mang theo vài phần cảm xúc ngạo nghễ. Đột nhiên anh cúi đầu xuống, khóe môi khẽ cạ lên trán của Tần Vũ Tinh, nhỏ giọng: “Tôi muốn hôn em.”
Phốc…
Tần Vũ Tinh vội vàng lui về phía sau. Váy quá dài, thiếu chút nữa cô ngã sấp xuống. Cuối cùng, vẫn là Hạ Thiên đỡ lấy eo của cô, sau đó kéo cô vào lòng mình. Chóp mũi của anh ngửi được mùi hương mái tóc của Tần Vũ Tinh, rất nhẹ, nhưng lại rất quyến rũ.
“Chúng ta đi thôi.” Đột nhiên Hạ Thiên mở miệng.
Tần Vũ Tinh sửng sốt, hỏi: “Đi đâu?”
“Nhà của tôi.”
“Cút!” Tần Vũ Tinh gầm nhẹ.
“Lý do gì mà em nén giận nhìn người đàn ông của mình và người phụ nữ khinh thường em cùng nhau khiêu vũ? Em không tin là ngày mai hình chụp của bọn họ sẽ lên trang đầu tạp chí giải trí hay sao? Em cứ ‘bánh bao’ như vậy, người ta lại không thích em. Anh ta tốt ở chỗ nào?” Hạ Thiên để bụng, khó chịu nói.
“Đủ rồi, anh xong chưa?” Tần Vũ Tinh nhíu mày lại, nói: “Chị Tiểu Nam sẽ không để những tấm hình này lọt ra ngoài đâu.”
“Đừng quá tự tin. Dù sao vẫn còn có người vì muốn đọ sức với báo chí mà nguyện ý đánh cuộc một lần. Nếu như chuyện này là thật, ngay cả tập đoàn Chương thị cũng không có cách nào ngăn chặn miệng mồm của bọn họ.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Anh không phá hư là tốt rồi.” Tần Vũ Tinh thản nhiên nói.
Hạ Thiên ngẩn ra, giọng điệu chậm rãi nói: “Tần Vũ Tinh, đến cùng em có hiểu được trọng điểm ở đâu không? Không phải là người khác hại vị hôn phu của em, là anh ta có tật giật mình, có hiểu không? Còn em nữa, đây là lần đầu tiên tôi ra sức giúp đội heo này thủ tiêu tan vật.”
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, tức giận nói: “Anh nói ai là heo hả?”
Hạ Thiên nhìn gò má phập phồng của cô. Sắc mặt đỏ bừng khiến tim người ta đập mạnh, biểu cảm lạnh lùng trang nghiêm trở nên dịu dàng một chút, ho khan một tiếng, quay đầu nói: “Ai nguyện ý làm ‘bánh bao’, người đó là heo.”
“Anh…” Trong nháy mắt, hốc mắt của Tần Vũ Tinh có chút ướt át. Khi không cô lại bị một soái ca không quen biết mắng là heo!
Điều quan trọng là cô không biết phản bác như thế nào.