Hạ Thiên ngớ người ra, mặt trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vũ Tinh đang hất cằm lên. Khuôn mặt trắng noãn của cô ửng đỏ, đáy mắt hồng hồng, thủy châu trong suốt ẩn nhẫn. Ánh mắt tràn ngập vẻ giễu cợt, nhưng lại rất kiên định.
“Em bị kích thích gì vậy?”
“Tôi muốn lên giường với anh, không được sao?” Tần Vũ Tinh giống như cười nhạo anh, trả lời: “Thế nào? Thời điểm quan trọng đã đến mà anh không không dám làm rồi hả?”
Hạ Thiên mím môi, đột nhiên cúi đầu, cắn lên cái miệng chanh chua của Tần Vũ Tinh, rất mạnh, không chỉ đơn giản là hôn. Không bao lâu, Tần Vũ Tinh ngửi thấy một luồng máu tanh. Vốn là cô định dùng sức đẩy Hạ Thiên ra, nhưng trước mắt lại hiện ra tiếng cười kiêu ngạo của Bạch Nhược Đồng, từng câu từng chữ của cô ta, dương dương đắc ý giễu cợt cô: “Cô biết không, bác sĩ Tần rất dịu dàng.”
Dịu dàng… Ha ha.
Tần Vũ Tinh dùng sức cắn ngược trở lại. Hạ Thiên híp mắt, tay phải nắm chặt vòng eo của cô, nhấc cô lên dễ như trở bàn tay. Tần Vũ Tinh sợ hết hồn, bên má cô đỏ bừng, bỗng nhiên có chút sợ hãi. Đôi mắt sáng ngời giống như thỏ con, chớp chớp mắt nhìn Hạ Thiên.
Tim của cô nhảy loạn xạ, cộng thêm hơi thở dồn dập của Hạ Thiên, khiến cho không khí trong phòng tràn ngập một loại hương vị không rõ tên. Tần Vũ Tinh cắn răng, tay phải run run kéo lấy cổ áo của Hạ Thiên. Hạ quyết tâm, cô cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa, kéo phéc-mơ-tuya áo nỉ của anh xuống, bên trong là áo lông cừu Anh Quốc màu xám đậm.
Cô chưa bao giờ đừng gần một người đàn ông như vậy. ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Chóp mũi tràn ngập mùi vị của Hạ Thiên. Hình như anh đang đổ mồ hôi, mùi thơm hoàn toàn không giống mình lan tràn trong không khí. Hai tay cô có chút không vâng lời, bất kể như thế nào cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Lần đầu tiên cô cởi quần áo đàn ông.
Cảm giác rất khó khăn.
Mỗi một động tác đều khó khăn…
Hạ Thiên thấy cô giống như học sinh tiểu học, dường như rất cố gắng làm việc, nhưng kết quả lại không tốt, hoặc là có thể nói hoàn toàn không có hiệu quả. Hành động kịch liệt cỡ nào rơi vào tay của Tần Vũ Tinh đều trở thành động tác tẻ nhạt nhất.
Tần Vũ Tinh ý thức được gì đó, đỏ mặt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên. Anh đặt cô ở trên đùi, tự mình ngồi bên giường, tay phải vuốt vuốt tóc của cô, hỏi: “Em đang làm gì đó?”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, tức giận nói: “Cởi quần áo của anh.”
“Áo len sáo đầu bó chặt…”
Gò mắt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, nói: “Vậy anh cởi đi!” Cô có chút nhớn nhác, lòng bàn tay trên mái tóc rất nóng. Cơ thể nóng bức của cô đều trở nên nóng bừng. Điểm chết người lúc này chính là kiểu ngồi trên đùi Hạ Thiên này của cô. Cô rõ ràng cảm giác được vật cứng rắn dưới mông của mình.
Đó là món đồ chơi mà cô dùng chân cũng có thể nghĩ ra…
Gò má Hạ Thiên cũng có chút hơi nóng. Anh rút tay lại, cuối cùng lựa chọn như cũ, đặt trên eo của Tần Vũ Tinh. Nếu như bọn họ là cặp tình nhân đang yêu nhau, cảnh tượng này thoạt nhìn rất ngọt ngào. Nhưng bọn họ không phải, thậm chí có thể nói không quá quen thân, vì thế mà cảm giác xấu hổ từ từ dâng lên.
Tần Vũ Tinh nên nhảy xuống, nhưng mà như thế thì cô không thể hoàn thành chuyện cô muốn làm.
Lý trí của Hạ Thiên nói cho anh biết, nên làm Tần Vũ Tinh bình tỉnh trở lại, nhưng bàn tay của anh lại khóa chặt lại mình, tiến vào trong mái tóc của cô, vò nhẹ, hỏi: “Em chắc chắn không?”
Đối với một số người, cởi quần áo rất đơn giản, nhưng muốn mặc vào có thể rất khó khăn. Vốn là anh có chút chần chừ, nhưng cũng không ngại xây dựng quan hệ vững chắc với Tần Vũ Tinh. Dù sao theo ý của anh, sớm muộn gì bọn họ cũng ở chung một chỗ.
Tần Vũ Tinh cắn lên lồng ngực vừa căng lại vừa nóng. Cô thật không rõ bản thân muốn cái gì, nhưng có một loại cảm xúc nghẹn ở cổ họng, ngoại từ chữ tốt ra, cái gì cũng không muốn nói.
Ánh mắt Hạ Thiên trầm xuống, tay phải nương theo mái tóc của cô dừng lại sau gáy, kéo cô hướng về phía mình, nghiêng đầu nhẹ nhàng, đến gần một chút, ghé môi sát lỗ tai của cô, tê tê dại dại, nói: “Như vậy, tôi liền chiều em…”
Tần Vũ Tinh cảm thấy toàn thân giống như bị điện giật, cả người bị Hạ Thiên phóng túng đặt ở dưới thân. Cô ngước cằm, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Hạ Thiên nằm trên người cô.
Lúc này, Hạ Thiên khiến cô không nhìn rõ lắm. Gương mặt đẹp trai, ánh mắt sâu thẩm. Đầu óc cô hỗn loạn, Hạ Thiên áp trên cơ thể cô, nâng người lên cởi áo len xám ra, sau đó cởi luôn áo sơ mi trắng bên trong, lộ ra nửa người trên.
Tần Vũ Tinh cảm giác đau mắt hột. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy nửa thân trần của đàn ông, bởi vì bệnh tật không thể lựa chọn bác sĩ, hình bán thân thấy cũng như không. Nhưng đây là thân thể đầu tiên sống động như vậy, ấn tượng như vậy, khiến người xem phải đỏ mặt.
Cô theo bản năng muốn che mắt lại, nhưng lại phát hiện hai tay bị Hạ Thiên đè cứng, vì thế không khỏi nhắm tịt mắt.
“Mở mắt ra.” Hạ Thiên ra lệnh.
Tần Vũ Tinh không được tự nhiên mở mắt ra, ánh mắt không kiềm chế được, rơi vào ngực của Hạ Thiên. Dáng người của anh thật không giống như người thường. Cô không nghĩ tới bộ mắt trắng trẻo nõn nà như thế mà lại cất giấu một bộ cơ bắp tinh xảo như vậy. Giờ phút này, trên trán của anh lấm tấm mồ hôi, vì vậy dưới gáy của anh cũng có chút mồ hôi, thoạt nhìn càng thêm mấy phần hấp dẫn không thể diễn tả.
Anh đổ mồ hôi là vì khẩn trương sao?
Nghĩ như vậy nên Tần Vũ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn một chút… Cô không biết nên làm cái gì kế tiếp, vì thế căn bản là để Hạ Thiên dẫn đường. Tần Vũ Tinh mới vừa ngủ dậy, mặc không nhiều lắm. Hạ Thiên cởi áo ngủ màu hồng nhạt của cô ra, bên trong không có áo ngực. Ngực cô không nhỏ, ra ngoài du lịch, đương nhiên lười mang theo phụ tùng. Chỉ là chưa bao giờ lõa lồ trước mặt người ngoài bao giờ, đặc biệt là đàn ông.
Thân thể Tần Vũ Tinh giống như run rẩy, làn da ửng hồng hết rồi.
“Chuyện này…”
“Em hối hận rồi hả?” Hạ Thiên nói tiếp, cong môi dịu dàng hôn lên trán của cô, mũi, còn có vành tai.
Toàn thân Tần Vũ Tinh ngứa ngáy, trong lòng suy nghĩ, đây nhất định là ‘dịu dàng’ mà… Đàn ông dịu dàng. Không hiểu sao ngực cô nhói đau một cái, nói: “Ừ, có chút ngứa ngứa.”
“Quen rồi sẽ thấy không sao.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
Thật sự có thể quen sao? Toàn thân Tần Vũ Tinh khó chịu, lồng ngực giống như có đốm lửa thiêu đốt, mỗi ngày một mãnh liệt, hoàn toàn không thể tập quen được. Hạ Thiên dựa theo gương mặt của cô, đột nhiên trượt một đường từ gáy xuống đến ngực, xẹt qua nhẹ nhàng. Tần Vũ Tinh cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
“Khó chịu!” Cô cử động thân dưới một cách ngượng ngùng, lại khiến cho Hạ Thiên nhào nặn nhiệt liệt hơn. Mu bàn tay anh được bảo dưỡng rất tốt, nhưng lòng bàn tay lại có vết chai. Lúc chạm đến da thịt cô thì tạo nên cảm giác rất rõ ràng, khiến cô không thể nào không chú ý. Tay của anh lần theo thắt lừng dò dẫm xuống dưới, cởi quần cô ra, sau đó cởi bỏ luôn của mình. Cả hai người gần như trần trụi ép vào nhau.
Tần Vũ Tinh có cảm giác mình sắp điên lên rồi, nhưng không phải là sự điên cuồng của người niên thiếu. Cô đã hạ quyết tâm chủ động đáp trả lại Hạ Thiên, lại khiến cho Hạ ngấm ngầm chịu đựng sự kích tình thật lâu.
Trước mặt là người con gái như đóa hoa sắp nở, thẹn thùng trốn tránh, vừa vô tình lại vừa chủ động quấy nhiễu trái tim người, khiến cho người ta lưu luyến không về, không cách nào thích ứng. Anh xem đóa hoa như trân bảo, nhẹ nhàng vuốt ve, nhâm nhi hôn hít, càng nhiều để đóa hoa rên rỉ thành tiếng, để rồi rốt cuộc anh không cách nào kiềm chế mà hái hoa xuống. Anh càng dùng sức, ngược lại đóa hoa kia lại càng tránh né thẹn thùng, thỉnh thoảng phản kháng, có khi thì hưởng thụ, cho đến tan rã trong tay anh, toát ra mùi hương tươi ngọt, mặc kệ bị dày vò tan nát trong lòng bàn tay. (Lời người chỉnh ngữ: đã lâu lắm rồi không đọc kiểu H trừu tượng như thế này... such a refresh feeling!!!)
Tần Vũ Tinh chưa bao giờ nghĩ tới loại cảm giác yêu kiểu này. Rõ ràng là đau tê tâm liệt phế, lại xen lẫn sự vui thích khó diễn tả. Thật đáng sợ… Trong giây phút đó, cô giống như quên đi tất cả, không cần biết người trước mặt là ai, người mình yêu là ai, tất cả chỉ là cảm giác! Nhưng xong việc rồi thì lại cảm thấy trống rỗng không bờ bến, cô trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngay cả muốn nhìn người đàn ông bên cạnh cũng không có dũng khí.
Hình như Hạ Thiên có chút mệt mỏi, theo thói quen, anh muốn đi lấy thuốc ra hút, nhưng lại dừng tay.
Tần Vũ Tinh vội vàng nhắm lại, giả vờ ngủ say, ngủ, ngủ nhanh… Cô đã ngủ nguyên cả buổi chiều, không ngờ còn có thể ngủ được, nhưng nửa đêm lại tỉnh lại. Bầu trời bên ngoài đen kịt, cô quay đầu lại.
"A!" Tần Vũ Tinh kêu to, nhìn thấy Hạ Thiên trong bóng tối nhìn mình, nói: "Anh… anh làm tôi hết hồn!”
Hạ Thiên ồ một tiếng, hỏi: “Em khỏe không?”
“Tại sao anh không ngủ?”
Hai người im lặng cùng một lúc.
“Vừa rồi em nói đau, tôi đã lau phía dưới…”
“Lau phía dưới?” Tần Vũ Tinh há hốc miệng. Có khả năng đầu óc của cô thật sự là heo ngốc, sau khi xong chuyện còn có thể ngủ, chẳng phải là để người khác muốn làm gì thì làm sao?
“Tôi… tôi đi toilet.” Tần Vũ Tinh hốt hoảng đứng lên. Hạ Thiên cũng ngồi dậy, anh không mặc quần áo. Tần Vũ Tinh nhìn há hốc miệng, trong lúc quẹo không để ý, đụng vào chân giường, ôm đầu gối.
Hạ Thiên lập tức phóng tới, đưa tay ôm vòng cô đặt trước ngực.
Hai người nhìn nhau một chút, Tần Vũ Tinh định lui về phía sau thì đột nhiên bị Hạ Thiên đè lên tường, trần trùng trục, không khí mờ ám.
“Vì sao đột nhiên lại muốn lên giường với tôi? Em rõ ràng là…” Hạ Thiên im lặng, bình tĩnh nhìn cô.
Tần Vũ Tinh quay đầu, nói: “Tôi không cần anh phụ trách.”
Hạ Thiên nhíu mày, nói: “Nhưng tôi cần em phụ trách!” Bỗng chốc, anh cúi đầu dùng sức khóa chặt môi cô. Nụ hôn lần này so với vừa rồi mạnh bạo hơn nhiều, sức lực quá mạnh khiến cô không chống đỡ được. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm thấy bàn tay mạnh mẽ cường thế di động giữa hai đùi, khiến người ta không thể nào phản kháng, vì thế chỉ còn có thể trầm luân một lần nữa mà không hiểu tại sao…
Sáng sớm hôm sau, một luồng ánh sáng tươi đẹp xuyên qua cửa sổ, lan tràn trên sàn gỗ sáng bóng. Tần Vũ Tinh cảm cánh tay nặng nề, quay đầu thì phát hiện Hạ Thiên lười biếng gối đầu cô, tay trái vòng lên eo cô, nghiêng đầu ngủ một đêm.
Đi đêm dễ lạc đường, sau khi trời sáng thì con người trở nên tỉnh táo khác thường. Tần Vũ Tinh cau mày nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, mở miệng ra, rồi lại đóng lại.
Rốt cuộc cô đang làm gì thế này?
Hình như từ khi Hạ Thiên xuất hiện, toàn bộ đều đảo lộn hết rồi.
“Đinh linh đinh linh.” Điện thoại di động vang lên. Cô phiền não nhìn thoáng qua, nhấn nút tắt máy. Lại là Từ Trường Sinh! Hiện giờ, cái tên khốn kiếp nhất mà cô không muốn nghe nhắc đến chính là Từ Trường Sinh.
“Đinh ling.” Tin nhắn gởi đến.
【Mới vừa xuống máy bay, ở phi trường Lệ Giang.】