Tần Vũ Tinh ấy vậy mà điên rồi!
Cô hoảng hốt nhảy xuống giường, bịt miệng Hứa Gia Văn lại, gầm nhẹ: “Hét cái gì!”
"Hạ Hạ Hạ Hạ. . . . . . Hạ Thiên đó!"
Gương mặt Hứa Gia Văn ửng hồng, hưng phấn vô cùng, đẩy Tần Vũ Tinh ra một bên, cong đầu gối nhảy lên giường, hoa chân múa tay vui mừng nói: “Chúng ta chụp hình chung nhé!”
… Mặt mày Hạ Thiên nghiêm túc, nhìn về phía Tần Vũ Tinh.
“Gia Văn? Con làm sao vậy?”
“Thùng thùng thùng.” Dì Ba tưởng rằng con gái xảy ra chuyện, đi từ từ lên lầu.
“Trốn vào toilet mau!” Tần Vũ Tinh phân phó. Cô trừng mắt liếc Hứa Gia Văn: “Muốn chụp hình chung?”
“Dạ dạ dạ vâng! Chụp hình chung ở trên giường!” Hứa Gia Văn đắm chìm trong mộng ảo với nam thần mới vừa gặp mặt, ánh mắt đầy sao.
“Vậy em hiểu phải làm sao chứ!” Tần Vũ Tinh nghiến răng nói. Đầu năm nay chưa từng thấy qua em gái muốn quyến rũ anh rể trắng trợn như vậy.
“Tiểu Văn!” Dì Ba nhào vào trong, nhìn thấy Hứa Gia Văn mặt mày phấn khởi ngồi trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn bà.
"Sao thế?"
Tần Vũ Tinh chưa kịp trả lời thì Hứa Gia Văn đã chủ động kéo mẹ đi xuống: “Có một con gián, làm con sợ muốn chết.”
. . . . . .
Sau đó Hứa Gia Văn diễn tả hình dáng con gián kinh khủng như thế nào, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, hù cô hết hồn, phải đợi tới mấy phút sau mới có thể nói chuyện lại được. Dì Ba rờ đầu con gái, nói: “Được rồi được rồi, có muốn xuống lầu uống nước cho tỉnh lại không?”
“Không đi!” Hứa Gia Văn trả lời nhanh nhẩu.
“Không đi thì không đi, làm gì lườm mẹ thế!” Dì Ba có vẻ tủi thân, nhìn thoáng qua Tần Vũ Tinh, nói: “Vũ Tinh, con đừng chê mẹ con lải nhải, chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột. Con luôn là đứa bé cưng trong lòng bàn tay của chị ấy, nhìn thấy mấy hình chụp kiểu này, còn bị người ta viết bậy bạ, lại không giải thích vì sao lại liên quan tới diễn viên, làm sao có thể không đau lòng? Thể diện khó có thể bỏ qua, còn thêm lo lắng về sau không gả được con.”
“Dạ, con hiểu rõ, dì Ba.” Tần Vũ Tinh nói nhẹ nhàng: “Con sẽ không gây gỗ với mẹ.”
“Vậy thì dì yên tâm.” Dì Ba quay người đi xuống lầu.
Hứa Gia Văn lập tức nhảy xuống giường, chạy như bay vào toilet, đắm đuối đưa tình nói: “Anh Hạ Thiên, chúng ta chụp hình nhé!”
. . . . . .
"Tất cả đều ra hết đây cho tôi!” Tần Vũ Tinh lạnh lùng nói.
Thục nữ Hứa Gia Văn nhường đường, cúi đầu, len lén liếc Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghiêm mặt nói: “Nếu không tôi trèo xuống trước đó!”
. . . . . .
"Chụp hình trước đã!” Hứa Gia Văn đưa tay ra chụp lấy cánh tay của Hạ Thiên, lập tức bị anh hất ra, té cái rầm.
Vành mắt Hứa Gia Văn đỏ lên, giống như tố cáo nhìn Tần Vũ Tinh: “Chị, anh ấy đối với em như vậy!”
“Ừ.” Tần Vũ Tinh nhíu mày, nhìn lướt qua Hạ Thiên: “Anh làm gì thế hả?”
Hạ Thiên hất cằm lên, bất mãn nói: “Em ước gì đẩy anh qua cho đàn bà khác mà!”
“Không phải vậy.” Tần Vũ Tinh lắc đầu nói: “Ý của em là anh nhẹ tay một chút có được không! Đẩy ra là đúng, nhưng mạnh tay quá làm người ta bị thương thì sao, ngược lại còn mang phiền toái.”
Hạ Thiên thấy cô không hào phóng như vậy, cảm thấy dễ chịu một chút, vội vàng bày tỏ sự trung thành: “Vũ Tinh, anh chỉ dịu dàng với em thôi.”
Hứa Gia Văn há hốc miệng, mê mẫn nói: “Thật sự là cảm động chết người. Chị, Hạ Thiên chính là con chó trung thành nghen.” lꜵêqu¥₯©ɳ
. . . . . .
"Em đừng nên tin những lời đường ngọt của đàn ông có được không?” Tần Vũ Tinh dạy dỗ em gái.
“Vấn đề ở đây là lời nói của Hạ Thiên. Hạ Thiên đó aaaaa!” Hứa Gia Văn đang mê mẫn tâm thần thì dưới lầu truyền đến tiếng la của mẹ Tần: “Tần Vũ Tinh, con xuống đây cho mẹ!”
Tần Vũ Tinh ngạc nhiên một chút rồi nói: “Em đi xuống trước, hai người ở đây chụp hình chung đi nhé.”
“Tuyệt quá! Hoan hô!” Hứa Gia Văng phấn khởi lên, mặt mày mong chờ nhìn về phía Hạ Thiên.
Tần Vũ Tinh xuống lầu, nhìn thấy mẹ đang hét to vào điện thoại vừa được thông, sau đó gác điện thoại lại, đột nhiên bật cười ra tiếng.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Dì Ba cũng vừa đi tới. Tần Vũ Tinh cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Mẹ Tần hất cằm lên: “Ha ha, người nhà họ Từ sốt ruột rồi!”
Phản ứng theo bản năng, Tần Vũ Tinh mở điện thoại ra, tìm kiếm trên Microblogging. Tất cả mọi người hình như đang tìm kiếm nội dung đầu đề: ‘Bạch Nhược Đồng mang thai.’
Con bà nó…
Trên lầu Hạ Thiên cũng phát hiện tin tức này, gọi điện thoại cho Thẩm Huy, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Giọng điệu của Thẩm Huy ra vẻ ‘cậu không cần cảm ơn’, trả lời: “Chiêu lớn đó.”
“Cô ta thật sự mang thai à?” Hạ Thiên không tin hỏi lại. Bạch Nhược Đồng tính toán cẩn thận, một lòng vì sự nghiệp, nếu không cũng sẽ không bị công ty chọn làm bạn gái xì căng đan của anh.
“Ừ, cậu chưa từng đụng qua cô ta chứ?” Thẩm Huy thấy Hạ Thiên ngạc nhiên, vội vàng hỏi.
“Đụng ông già cậu!” Hạ Thiên buộc miệng nói tục: “Tớ luôn thủ thân như ngọc!”
“Ừ, vậy thì tốt rồi. Cô gái này rất mưu mô, ngàn vạn lần cầu đừng bị cô ta lừa gạt. Thời gian trước tớ vừa mua được bản quyền ‘Đàn ông một lòng’, cô ta liền chủ động liên lạc muốn bàn chuyện với tớ. Bởi vì đã có một số diễn viên nữ, tớ đã từ chối cô ta. Chuyện sau này cậu cũng biết đó, chỉ là tớ không ngờ cô ta sẽ nghĩ ra chiêu mang thai này.”
. . . . . .
"Chuyện này ụp xuống, nhà họ Tần nhất định không thể nào nhận Từ Trường Sinh làm con rể. Đây chính là cao thủ, Hạ Thiên…”
Hạ Thiên im lặng một chút rồi nói: “Tớ không muốn nhắc lại chuyện này. Mặt khác, tận sức quét sạch những ảnh chụp của Tần Vũ Tinh trên mạng. Tớ không thích có người chỉ trỏ cô ấy, còn là tại vì tớ.”
“Ok, chuyện nhỏ!” Thẩm Huy tràn đầy tự tin: “Yên tâm đi.”
“Cám ơn!” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Cám ơn ông già cậu!” Thẩm Huy mắng lại anh, sau đó bật cười khanh khách.
Tần Vũ Tinh nhìn mẹ vui sướng vì người ta gặp họa, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Làm cha mẹ sĩ diện, hiện giờ cô và Từ Trường Sinh đúng thật là tám lạng nửa cân. Đoán chừng bạn bè xung quanh cũng không thể nói ai đúng, ai sai, ai không hợp tình hợp lý gì đó. Nhưng bác Từ là người quan trọng mặt mũi, lại còn có tuổi, gặp phải chuyện này quả thật rất đáng thương.
“Thật ra như vậy cũng tốt.” Dì Ba vỗ vỗ cánh tay của chị mình, nói: “Tất cả mọi người đều có lỗi, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Hiện tại Bạch Nhược Đồng nhà người ta đã có cả đứa nhỏ, theo như em thì chị nên mau mượn cớ này mà tự mình đi nói chuyện rõ ràng với lão Từ đi. Về sau đừng dính líu tới nhà bọn họ nữa.”
Mẹ Tần cau mày, nói: “Loạn đến mức này rồi thì không còn cách nào trở thành thông gia. Chỉ là năm mới vừa tới, có chút ngột ngạt.” Bà nhìn lướt qua Tần Vũ Tinh, giận dữ nói: “Thật sự không làm người ta bớt lo!”
“Chỉ là đứa nhỏ thật sự là của Từ Trường Sinh sao?” Dì Ba nghi hoặc: “Chúng ta nhìn Trường Sinh trưởng thành từ nhỏ tới lớn, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. Thật không cẩn thận rồi.”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm! Lời nói của diễn viên câu nào thật câu nào giả? Có thai hay không cũng không rõ ràng, biết đâu chừng chỉ là tuyên truyền!” Mẹ Tần ra vẻ hiểu biết, nói tiếp: “Coi như là để chị nhìn ra. Đám người ngày không hổ là diễn viên, cho nên mới có thể như vậy, trong nháy mắt trở mặt biến thành như thế. Ai còn quan tâm đến tình cảm nồng nàn cỡ nào trước kia?”
Mẹ Tần có ý đồ, nhìn con gái nói: “Bây giờ chuyện đã sáng tỏ. Chiều nay mẹ phải đi nhà họ Từ, trả lại hết sính lễ ban đầu! Con ở lại thu dọn phòng con, tìm xem còn có vật gì muốn trả lại luôn không? Mẹ không muốn dính líu với họ nữa, phân ra rạch ròi.”
… Quả nhiên đàn bà trở mặt không chừa đường lui.
“Xem như nhà chúng ta và nhà họ Từ đoạn tuyệt. Con và Hạ Thiên gì đó cũng không nên qua lại. Coi như cậu ta có thù phải báo, chèn ép tất cả mọi người có quan hệ với Từ Trường Sinh. Sáng sớm ngày mai con và mẹ đi thăm dì Lam trong nhà một chuyến. Thằng bé Mục Vũ Sâm của bọn họ đã về nước rồi. ₰lê₰quý₯ôn₰ Nếu chuyện kia đã không thành, vậy cũng nên đi thử. Lần trước mẹ đã gặp Lam Nhiễm, bà ấy rất lo lắng về chuyện hôn nhân của con trai.”
Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng. Cô đã từng cho rằng, đời này sẽ không bao giờ nghe tới ba chữ kia nữa. Không ngờ hôm nay mẹ lại tự nhiên nói ra.
Có lẽ nhìn ra sự trầm lặng của cô, mẹ Tần lườm cô một cái, hỏi: “Thế nào? Không phải trước kia con rất thích nó hay sao?”
“Mẹ lộn xộn.” Tần Vũ Tinh xấu hổ xoay người: “Con không đi. Muốn đi thì mẹ đi một mình đi.”
“Này!” Mẹ Tần tức giận lườm cô một cái, quay về hướng dì Ba nói: “Em xem con bé này, thật khó hầu hạ.”
Dì Ba Tần Vũ Tinh đẩy đẩy chị mình: “Thằng bé nhà họ Mục thật sự muốn trở về à?”
“Ừ. Bằng không thì Lam Nhiễm làm gì bảo lão Trương kêu chị sang chơi. Năm ngoái bà ấy phát hiện mình bị ung thư vú, làm giải phẫu. Tuy rằng đã tốt rồi, nhưng luôn mong muốn thằng bé kia kết hôn, để khỏi phải hối hận.
“Ôi… A Nhiễm là một người rất tốt, vì sao lại mắc phải bệnh này?”
“Thường hay giận dỗi. Mục Chấn Dân nhà bọn họ trước khi kết hôn đã tự do yêu đương, hình như để lại một đứa bé, nhưng chuyện này không ai biết. Bà ta không khó chịu sao được?”
“À. Chỉ là anh Chấn Dân cũng không biết chuyện này.”
“Nếu không cũng sẽ không quen biết rồi kết hôn với A Nhiễm. Nghe nói là không môn đăng hộ đối nên bị mẹ của anh ấy chia rẽ. Đáng tiếc sau này… đứa bé kia lại thi vào được Nhất Trung. Chuyện này lâu nay chị đã gạt Vũ Tinh, không biết vẫn tốt hơn.”
Dì Ba gật đầu: “Chuyện ngoài ý muốn chín năm trước đã khiến Vũ Tinh tinh thần phân liệt. Nếu chị để cho nó biết Vũ Sâm làm bao nhiêu chuyện cũng bởi vì nguyên do này, sợ rằng Vũ Tinh sẽ điên mất.”
“Ừ, không nói.” Mẹ Tần gật mạnh đầu.
“Thật ra thì Tiểu Tinh và Vũ Sâm vẫn là thanh mai trúc mã. Con bé thích người ta, cả ngày đi theo đuôi. Nếu không vì chuyện hiểu lầm này, năm đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị đã kết thân với nhà của A Nhiễm, làm gì có chuyện Chương Diệc Hoàn này chứ?
“Chuyện đời rất khó nói…”
Người nào lại dám nói tuổi trẻ chưa từng lông bông.
Nhớ tới Mục Vũ Sâm, đầu óc Tần Vũ Tinh thật hỗn loạn. Bọn họ đã ở chung với nhau từ lúc học mẫu giáo, leo trèo ăn hàng, cùng vào cấp một, cấp hai, cấp ba, chưa bao giờ phân lớp, mãi đến khi gặp được Tô Tiểu Mộc. Tô Tiểu Mộc giống như một luồng ánh sáng, thu hút toàn bộ sự chú ý của Mục Vũ Sâm. Tô Tiểu Mộc là một học sinh kém, là lưu manh cấp hai thi vào được tầng lớp khác. Nhưng Mục Vũ Sâm lạnh lùng lại không hiểu vì sao chủ động tiếp cận cô.
Mỗi lần gặp gỡ đều dè dặt thận trọng, có lẽ người khác không phát giác được, nhưng Tần Vũ Tinh lại nhìn thấy rõ. Mỗi lần bọn họ gặp nhau, giúp đỡ, đều không phải là ngẫu nhiên.
Cô giống như mê muội, tìm hai tên lưu manh muốn dạy dỗ Tô Tiểu Mộc.
Mới đầu việc này không ai dám nhận, bởi vì bản thân Tô Tiểu Mộc xuất thân từ cấp 2 lưu manh, Trần Hi làm chủ một vùng Nam Thành cũng che chở cô… Duy chỉ có một loại nhóc con giống như thiếu tiền đồng ý giúp cô, còn xúc phạm bậy bạ nữa…
Cuối cùng Mục Vũ Sâm chuyển trường, Tô Tiểu Mộc bị khai trừ khỏi học trường. Bạn thân nhất của cô ấy là Từ Y Y, bị ngộ nhận là cô ấy, bị hãm hiếp phải thôi học, mà người khởi tố cô cũng là Trần Hi. Còn có một người bạn thân khác của Tô Tiểu Mộc là Hứa Gia Kỳ, cũng nghỉ học.
Rốt cuộc cô cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Không dám hỏi, cũng không dám suy nghĩ nhiều. Bởi vì thật sự không người nào biết…
Hình như trong mắt của mọi người, sự thật đều bị giấu giếm. Ham muốn cá nhân của con người khiến chân tướng bị che đậy như bức màn che mặt.
Một màn ngoài ý muốn, thay đổi số mạng của rất nhiều người.
Lúc nào mẹ cũng lo lắng cho cô. Rất nhiều người đã nói tính tình cô mềm yếu, nhưng cô lại cảm thấy xúc động là ma quỷ. Thà rằng giẫm chân tại chỗ, ít ra sẽ không hại người hại mình.