Nguyên cả buổi sáng, Tần Vũ Tinh không tập trung tinh thần, trong đầu toàn là nụ cười của Bạch Nhược Đồng, gương mặt như hoa của Nhược Đồng, rồi sau đó xuất hiện cặp mắt của Hạ Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng hờ hững.
Cô lắc đầu, tự cảnh cáo mình không được suy nghĩ vớ vẫn. Chủ nhiệm Từ thay cô tìm được một chuyến đi công tác nghiên cứu, ở Vân Nam, học tập một tháng. Ha ha, chẳng biết tại sao cũng bị đày đi đến chỗ rừng sâu núi thẳm, Tần Vũ Tinh tự giễu lắc đầu. Rất nhiều buồn bực trong lòng không thể đè nén được…
Cô nên bình tĩnh lại, cân nhắc chuyện tương lai?
Hay là làm như không có chuyện gì xảy ra, hoặc là tỏ rõ thái độ với Từ Trường Sinh?
Tần Vũ Tinh làm vội xong công việc, đi đến điểm hẹn. Giờ nghỉ trưa, nhóm y tá phục vụ ở tầng một tập trung lại một chỗ ríu rít thảo thuận chuyện gì đó. Một câu ‘Hạ Thiên’ khiến Tần Vũ Tinh dừng bước chân, không tự chủ được đi tới.
“Chủ nhiêm khoa của chúng ta đã nói, quả thật xe bị trộm, Hạ Thiên không nói láo.”
“Ha ha, đầu tiên là gây chuyện rồi bỏ trốn bị tung ra ngoài, sau đó lại nói rằng xe bị đánh cắp, đây là sự lợi hại của quan hệ xã hội nghen!” Rõ ràng giọng điệu của người bác sĩ chen vào không chút nhiệm.
“Chuyện này và quan hệ xã hội chả có liên quan gì tới nhau. Hạ Thiên và ông chủ không tiếp tục gia hạn hợp đồng, bảo vệ không được vụ án gây chuyện bỏ trốn cũng là một tay ông chủ gây ra. Theo lý thuyết thì Hạ Thiên không khóa cửa xe, vậy mà khéo có người lẻn vào lái xe đi, mà còn gây ra tai nạn xe cộ.”
“Dù sao thì tôi vẫn tin là Hạ Thiên trong sạch. ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Đã nhiều năm qua, anh ấy chưa bao giờ xảy ra vụ tai tiếng nào. Vừa mới không gia hạn hợp đồng thì xảy ra tai nạn xe cộ liền.”
“Các cô đây là đám con nít à, thật sự biết người, biết mặt nhưng không biết lòng. Giới diễn viên nghệ sĩ bây giờ loạn hết rồi, Hạ Thiên có thể trong sạch? Anh ta và ông chủ ảnh nghiệp Tinh Thần, Thẩm Huy, vốn là có quan hệ mập mờ. Không phải đã nói với ông chủ muốn bỏ đi là vì muốn thành lập công ty tư nhân sao? Tại sao sau đó lại hợp tác với ảnh nghiệp Tinh Thần?”
“Cái gì gọi là mập mờ? Đó là tình yêu thuần khiết…”
“Xí…”
“Có thể là anh em thì sao? Dù sao bộ dạng của Thẩm Huy cũng rất đẹp trai!”
Tần Vũ Tinh do dự một hồi, khi có thể bắt được ánh mắt của một y tá nam nhìn rất quen mắt, nói: “Chủ nhiệm khoa của các em đã xem qua máy theo dõi, vậy Hạ Thiên đánh mất xe ở nơi nào trong bệnh viện, khoảng mấy giờ?”
Y tá này sợ run lên, thấy cô là bác sĩ của bệnh viện, trả lời: “Trên đường phía Tây của bệnh viện. Khoảng giữa trưa, anh ta phóng từ trên xe xuống, đột nhiên chạy vào con phố nhỏ, không khóa xe. Nếu không có máy theo dõi bên cửa Tây của bệnh viện chúng ta thì Hạ Thiên đã sớm bị bắt rồi.”
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ. Nếu nói như thế thì không phải vì cứu cô mà Hạ Thiên mới đánh mất xe hay sao???
Hỏng bét!
Cô cau mày, nhét hai tay vào túi, đi ra cổng chính của bệnh viện. Thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp Hạ Thiên.
Reng reng reng. Chuông điện thoại vang lên.
Tần Vũ Tinh nhận điện thoại, kiên trì nói: “Tôi lập tức đến ngay…” Cô thở dài, quẹo vào con phố nhỏ.
Một tiệm ăn thanh nhã núp sâu trong con phố. Trong sân nhỏ rất yên tĩnh, cây cối khô héo đứng giữa trời xanh, (lá) rơi rụng trên đường nhỏ lát đá xanh, lộ ra mấy phần cô đơn không thể diễn ta được. Giống như sự xuất hiện đột ngột của Hạ Thiên, không rõ tính tình anh u ám, hay là trời sinh lạnh lùng.
Bồi bàn dẫn cô đến cửa phòng rồi lui ra.
Tần Vũ Tinh cắn răng đẩy cửa vào, tim đập mạnh, đứng im bất động.
Hạ Thiên đút hai tay trong túi quần, bóng dáng nghiêng dài đắm chìm về hướng mặt trời vung vãi bên ngoài cửa sổ, tỏa ra ánh sáng trầm tĩnh. Gương mặt góc cạnh rõ ràng giống như hình ảnh trong phim, khiến người ta không muốn dời mắt đi. Toàn bộ góc độ hoàn hảo, không khuyết điểm.
Trên bàn đã dọn sẳn đồ ăn, trong nháy mắt, Tần Vũ Tinh không muốn phá vở không khí yên tĩnh này.
“Khụ khụ…” Tần Vũ Tinh cố tình gây ra tiếng động, cong môi lên, nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Hạ Thiên quay đầu lại, có hơi giật mình, nói: “À, ngồi xuống trước đã.”
Tần Vũ Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không ngồi. Tuần sau phải đi tu nghiệp, có rất nhiều việc tôi vẫn chưa thu xếp xong.”
Hạ Thiên sửng sốt, nói: “Em phải đi?”
“Vâng. Đúng rồi, tôi nghe nói anh bị ăn cắp xe?” Tần Vũ Tinh do dự một chút, nói: “Có phải hay không…”
Hạ Thiên gật đầu, khẽ nhếch môi nói: “Tôi lo lắng cho em, nên quên khóa xe.”
Tần Vũ Tinh ngẩn ra, không hiểu sao trên mặt nóng lên, lo lắng? Chuyện gì thế này, cô vội vàng cẩn thận nhìn Hạ Thiên, nói: “Tôi không biết có thể giúp gì được cho anh hay không, nhưng tôi lại nghe người ta nói chiếc xe kia gây chuyện xong bỏ trốn, không lẽ anh sẽ gánh vác hết sao?”
Hạ Thiên nhún nhún vai, nói: “Trong sạch tự mình biết. Chỉ là giới truyền thông thêm mắm thêm muối thôi.”
Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nhìn anh, cất giọng nói: “Không sao! Nếu cần thanh minh, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho anh!”
Hạ Thiên nhìn gương mặt đầy nghĩa khí của Tần Vũ Tinh, không hở một nụ cười, nói: “Em không sợ bị phiền toái à?”
Tần Vũ Tinh suy nghĩ một lát nói: “Tôi không thể nhìn thấy người khác bị oan mà không lên tiếng.”
Hạ Thiên mở miệng ra, rồi lại đóng lại. Ánh mắt thầm trầm xa xa, giọng nói nhẹ nhàng nỉ non: “Ừ.”
“Cái gì?” Tần Vũ Tinh nhíu mày hỏi.
“Không có gì. Cám ơn em.” Hạ Thiên khẽ cười, nói: “Chẳng qua tôi chỉ là muốn nghe câu trả lời của em.”
“Câu trả lời?” Tần Vũ Tinh nhíu mày, cười một cách khổ sở, nói: “Hạ Thiên, ngày hôm qua quả thật rất ngại, tôi uống hơi nhiều…”
Anh rũ mắt, ưỡn thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Không sao, tôi không ngại… nói lại lần nữa.” Anh ngẩng đầu lên, mở miệng ra, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn: “Em có muốn thay đổi vị hôn phu không? Ví dụ như, là tôi!”
. . . . . .
Tần Vũ Tinh sững sờ, thiếu chút nữa đứng không vững mà té nhào. Trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnh, lúc thật lúc không, cô đang nằm mơ à?
Chớ nói đùa!
Cô há hốc miệng, cất giọng nói: “Anh bị thần kinh hả, Hạ Thiên?” Cô cầm lấy túi xách ở trên ghế, tính rời khỏi ngay lập tức, cảm thấy phía sau như có trận gió, đột nhiên Hạ Thiên xuất hiện ngay trước mặt cô, đè sập lại cửa chính.
“Anh muốn làm gì?” Tần Vũ Tinh nhíu mày, hét lớn.
Hạ Thiên ngước mắt lên, con ngươi đen sẫm kiên định, hai tay khóa chặt bờ vai của cô, nói: “Dù sao Từ Trường Sinh đã không còn thương em nữa, thay thế tôi có được không?”
“Anh hồ đồ cái gì thế!” Tần Vũ Tinh cầm túi xách đập vào cánh tay của anh, hiệu quả chỉ có thể so với trứng chọi đá.
“Tôi nghĩ rằng ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng.” Hạ Thiên nhíu mày, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hình như đã chuẩn bị đầy đủ.
“Tôi đã có hôn phu!” Tần Vũ Binh cảm thấy cô không còn cách nào tránh thoát vòng tay của Hạ Thiên, nói thẳng một cách dứt khoát, không hề lộn xộn.
“Nhưng anh ta không thích em! Có lẽ còn phản bội em nữa kìa!” Sắc mặt Hạ Thiên trầm xuống, hình như không thích nghe mấy chữ ‘vị hôn phu’ này.
“Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy! Không liên quan gì tới anh!” Tần Vũ Tinh nghiến răng, nhìn chằm chằm anh, thầm nghĩ, không phải bọn họ không quen biết nhau hay sao?
Hạ Thiên cười lạnh một tiếng, tay phải tuột từ tấm lưng cứng ngắc của cô xuống bên hông, dùng sức kéo mạnh cô phía mình. Anh kiên quyết cọ nhẹ chiếc cằm của mình lên tóc của cô.
Cả người Tần Vũ Tinh cứng ngắc, tim đập rộn lên. Mẹ kiếp, bị trêu cợt rồi à?
Hai tay của cô không biết để ở đâu, hơi thở xa lạ truyền tới bên tai, âm thanh thầm thấp, nặng nề nói: “Các người chung đụng như thế nào hả? Em có biết cái gì gọi là người yêu không? Cái gì gọi là … Yêu không? Hừ, anh ta sẽ đối với em như thế này sao?
Hạ Thiên hôn nhẹ nhàng lên tóc của cô, đầu môi từ từ trượt lên trán cô, giễu cợt nói: “Anh ta sẽ làm như thế này với em sao?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt. Từ Trường Sinh giống như huynh trưởng của cô, chưa bao giờ có hành động vô lễ đối với cô, lại càng không vượt qua giới hạn một bước.
“Còn có như vậy…” Hạ Thiên ngắm nhìn cô, đáy mắt giống như đốt lửa, hơi thở nóng bỏng sắp thiếu cháy Tần Vũ Tinh. Tay phải của anh nâng cằm cô lên, từng chữ nói: “Anh ta đã hôn qua em sao?”
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, cả người nóng lên. Đúng vậy, quả thật Từ Trường Sinh chưa bao giờ làm những chuyện như vậy đối với cô.
Hay là có thể nói, mối quan hệ của bọn họ rất ôn hòa, giống như người thân trong nhà, luôn suy nghĩ cho đối phương, cũng giống như bạn bè, cái gì cũng nói ra. Chuyện thân mật da thịt rất hiếm khi xảy ra.
Nhưng mà, những lời này từ miệng của một người xa lạ như Hạ Thiên nói ra, quả thật rất châm chọc.
Tần Vũ Tinh nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Liên quan gì tới anh? Chúng tôi ở chung với nhau như thế nào cũng không…”
Cô chưa nói xong thì Hạ Thiên đã mạnh mẽ cúi đầu xuống, môi mỏng dán chặt lên môi của cô, một luồng hơi thở lạnh lạnh kiên quyết của người đàn ông đập vào mặt. Đầu óc Tần Vũ Tinh trống rỗng, trước mặt là lông mi rậm rạp của Hạ Thiên, mặt phượng nhỏ dài, cùng với ánh mắt chan chứa thâm tình.
“Tần Vũ Tinh, em nhìn rõ tôi!” Anh chợt lên tiếng, đầu lưỡi bá đạo cạy khóe môi mềm mại của cô ra, tay phải nương theo gáy của cô đi tới dưới cằm, kéo gương mặt trái xoan của cô về phía mình, hôn sâu xuống.
Tần Vũ Tinh sắp không thể nào thở được.
Cánh tay của Hạ Thiên rất mạnh. Tay trái của anh luôn nắm giữ phần eo của Tần Vũ Tinh, dùng sức ép về phía mình, có chút thô bạo, lại cố gắng hết sức kìm chế cảm xúc từ đáy lòng. Anh đợi đã lâu lắm rồi! Lý trí đã không thể nào khống chế được hành động! Dù là hít thở không thông, anh cũng không muốn buông tha thân thể mảnh khảnh của Tần Vũ Tinh một cách dễ dàng.
Tần Vũ Tinh cảm thấy mũi chân của mình đã rời khỏi mặt đất, la lớn: “Hạ Thiên!”
Vài giọt nước mắt trong suốt tràn ra khóe mắt của cô, dừng lại trên mặt Hạ Thiên, hoàn toàn đánh thức Hạ Thiên. Hạ Thiên thất thần một lát, sau đó vùi đầu vào bả vai vủa Tần Vũ Tinh, cọ xát, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi!”
“Khốn kiếp!” Tần Vũ Tinh xốc túi lên vai, túm ngực anh nói: “Anh khốn kiếp!”
Hạ Thiên cắn môi dưới, nói: “Tôi nguyện ý chịu trách nhiệm với em!”
“Ai cần anh chịu tránh nhiệm?!” Tần Vũ Tinh lạnh lùng nói: “Tôi làm gì muốn anh chịu trách nhiệm! Anh là ai? Anh là cái thớ gì? Khốn kiếp!”
Hạ Thiên nắm lấy cổ tay nắm đấm của cô, nói: “Tay em sẽ bị xanh…”
Tần Vũ Tinh hít hít chóp mũi, lau đi nước mắt trong khóe mi, nói: “Mặt người dạ thú!” Bị thua thiệt mà cô còn cảm thấy phong cách của Hạ Thiên gọn gàng. Quả nhiên là diễn viên, nói trở mặt liền trở mặt!
“Tần Vũ Tinh!” Đột nhiên Hạ Thiên cất cao giọng, chân mày nhíu lại, một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, nói: “Cùng nhau đụng chạm với người đàn ông mà em không thích cũng khiến em kiêu ngạo sao?”
“Anh quản được sao!” Tần Vũ Tinh hét lên với anh. Đối diện với vẻ mặt vui vẻ của Hạ Thiên, cô càng giận dữ hơn.
“Anh tránh ra!” Ánh mắt của cô tương đối lạnh lùng.
Hạ Thiên mím môi lại, móc khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho cô.
Tần Vũ Tinh giựt mạnh khăn giấy, thừa dịp anh không đè lên cánh cửa, chạy nhanh ra ngoài như một làn khói.
Cô đưa lưng về phía anh, ngay cả quay đầu lại cũng cảm thấy dư thừa, nói: “Hạ Thiên, nếu anh cảm thấy vị hôn phu của tôi cho anh đội nón xanh cho nên muốn trả thù, làm ơn xin anh bỏ qua cho tôi. Tôi cũng chỉ là người bị hại…”