- Ta là Độc Cô Minh! Với ta nhân, tiên, hay ma cũng chỉ là một loại thái độ, một loại chấp nhất. Khi ngươi có tình, ngươi là nhân. Khi ngươi vô tình, ngươi là tiên. Khi ác niệm của ngươi khởi phát, ngươi chính là ma. Trên đời này không có gì hoàn mỹ, sinh ra ở đâu thì vận mệnh trói buộc ở đó. Chúng ta vì yếu ớt trước vận mệnh nên mới bất chấp tu hành, muốn đi đến cảnh giới cao để có thể phá tan gông xiềng của số mệnh.
Thấy khuôn mặt nam tử áo trắng hiện lên vẻ hốt hoảng, Độc Cô Minh mỉm cười:
- Ngươi luôn cho rằng vì thời thế ngươi mới phải làm vậy, thực ra ngươi vốn dĩ luôn có thể lựa chọn một con đường khác, không cần đi theo con đường mà thế nhân định sẵn cho ngươi! Đây không phải ta cuồng ngôn, mà là tín niệm trong đời này của ta. Tuyệt đối không đi trên con đường của kẻ khác, tuyệt đối không sống cuộc đời do người khác sắp đặt. Nhưng câu nói của ngươi cũng thức tỉnh ta, cho ta cách nhìn hoàn toàn khác về lục đạo… Cảm ơn ngươi…
- Ha ha…
Diệu Âm ngẩng đầu lên trời cười vang, không ngờ vẫn còn lẩm bẩm câu nói:
- Ngươi rốt cuộc là tiên hay nhân, là nhân hay ma… Hoặc có lẽ ngươi chẳng là gì cả, chỉ đơn giản là Độc Cô Minh… Vận mệnh, vận mệnh! Mệnh do thiên, hay mệnh do nhân? Là thiên định nhân mệnh, hay nhân định thiên mệnh? Truyền thừa này, ngươi có thể đoạt. Tương lai nếu rơi vào thời gian cấm kỵ, hy vọng ngươi cho ta thấy ngươi có thể bước ra một lối đi khác với chúng sinh từ xưa đến nay…
Với câu nói này của Diệu Âm, Độc Cô Minh không hề trả lời mà chỉ trầm mặc. Hắn là nhân tộc, dù sao cũng không thể hứa hẹn gì với một tiên tộc. Giữa hắn và y chỉ đơn giản là một loại đồng cảm. Ở địa cầu kia, đất nước của hắn đã trải qua vô số cuộc chiến. Đổi lại là gì? Mẹ mất con, vợ mất chồng, một thế hệ không hoàn chỉnh do di chứng của chiến tranh để lại. Có lẽ đất nước đó của hắn trải qua bi thương nhiều hơn tiên tộc và nhân tộc. Hai tộc quần này có lúc hưng thịnh, có lúc suy yếu. Lúc hưng thịnh có thể đánh đuổi đối phương đến mức suýt diệt vong, trả thù thật thống khoái. Mà đất nước của hắn ở địa cầu tuy bị dồn ép rất nhiều nhưng chỉ dừng lại ở việc tự vệ, chưa thể nào phản kháng mạnh mẽ như cách tiên tộc và nhân tộc từng làm.
Nhưng liệu có nên trả thù không? Ở nhân giới có Tuyệt Vọng Ma Uyên chứa đầy xương cốt chúng sinh nhân tộc, mà ở tiên giới cũng có Trích Tiên sơn chạm tới trời xanh, năm mươi vạn năm oán niệm không tiêu tán.
- Ta không hiểu… Cũng không biết phải lựa chọn thế nào? Nếu thật sự khoảng thời gian cấm kỵ xảy ra, thân là nhân tộc, ta có lẽ vẫn sẽ tàn sát chúng sinh ngũ đạo…
Thế giới bên hồ tan vỡ, Diệu Pháp Tiên Âm bị hắn nắm vào tay, lần này nhất cử đoạt được hai loại truyền thừa tiên và nhân, vốn dĩ hắn nên vui mới đúng, nhưng vì sao bây giờ trên mặt chỉ còn lại sự u ám và suy tư?
Nhắm nghiền mắt hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng trấn tĩnh lại, đôi mắt đang khép kín chậm rãi mở ra:
- Ta là Độc Cô Minh! Cho dù là thật hay giả thì ta cũng đã từng là người địa cầu, bên cạnh có một lão Lý thần kinh hay kể những câu chuyện viển vông, có bé Vi tâm địa hiền lành mà ta yêu thương. Đến thế giới này rồi thì ta chính là Trường Sinh thể, có Nguyệt Nhi là người thân duy nhất, cũng có những bằng hữu như Mộng Tiểu Phàm, man nhân. Những gì ta từng trải qua ta mới tin đó là sự thật, muốn ám thị ta trở thành một kẻ mà ta chưa từng biết tới sao? Nếu có người muốn đứng sau bức màn chi phối cuộc đời ta, dù ngươi là ai, ta nhất định cũng phải lôi ngươi ra…
Hai bộ xương khô của Thiên Ảnh Nhân và Diệu Âm vẫn bảo trì tư thế chém giết nhau, nhưng đạo vận của họ đã hoàn toàn biến mất ở đạo giới, trả lại cho nơi đây một khung cảnh yên bình. Phong vân một cõi, oán niệm chục vạn năm, sau cùng vẫn phải chôn thây nơi không gian loạn lưu, vĩnh viễn không có ai thắp cho mình một nén nhang tưởng nhớ.
Độc Cô Minh chắp tay vái Thiên Ảnh Nhân, lại lặng lẽ nhìn Diệu Âm thật lâu, cuối cùng dứt khoát xoay đầu rời đi.
Sau khi cảm ngộ đạo vận chữ hành, vì đây là truyền thừa trực tiếp, không cần suy diễn quá nhiều nên hắn ngay lập tức thi triển được bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy. Yếu lĩnh của bộ pháp này nằm ở chỗ vận dụng tốc độ nhanh tới cực hạn để lưu lại tàn ảnh trên không trung, với tu vi hiện giờ của Độc Cô Minh thì chỉ có thể đạt đến trình độ Thập Ảnh.
Mà hắn còn phát hiện ra Bách Bộ Hồng Trần nếu kết hợp sử dụng liên tục với Hành Vân Lưu Thủy sẽ cho ra tác dụng rất lớn. Một loại bộ pháp giống như thuấn di, cách đoạn lướt tới. Mà một loại thì giống như thuật khinh công của võ sĩ giang hồ, mỗi cái dậm chân đều sẽ khiến thân thể nhảy vọt đến vị trí khác, Khi kết hợp cả hai lại với nhau thì giúp thân pháp của hắn biến ảo cực kỳ khôn lường, rất khó bị nắm bắt.
- Diệu Pháp Tiên Âm! Thần thông này lấy vô tình làm gốc rễ. Vì vô tình nên tâm không nhuốm bụi trần, coi chúng sinh ngang hàng với nhau, vô tư truyền pháp. Lại dùng đạo vận diệu âm làm phương tiện, khiến cho tiên pháp lan tỏa khắp thế gian.
Loại đạo vận thứ hai hắn được truyền thừa nằm ở cuống họng, đây gọi là đạo vận diệu âm, trùng với tên của vị phạm thiên áo trắng kia.
Mà khoảnh khắc nhận được truyền thừa thì Minh Tiên Biến cũng đạt đến viên mãn, ngay lập tức đột phá đến cảnh giới Nguyên Tiên Biến. Không những thế, đạo vận diệu âm còn kết hợp với đạo vận khinh hành khiến tu vi Độc Cô Minh nhảy vọt, khổ hải lập tức rộng thêm bốn ngàn trượng nữa.
Khổ hải chín vạn sáu ngàn trượng! Tiến cảnh của hắn trong mấy tháng nay có thể nói là nhất bộ đăng thiên, một bước lên tới trời xanh. Dù là kẻ có tốc độ tu luyện nhanh nhất thế hệ trẻ là Quan Thất, lúc ở giai đoạn khổ hải chín vạn đến đại viên mãn cũng không thể nhanh bằng.
Mặc dù tốc độ tu luyện ở thế giới này chẳng nói lên điều gì, dù Quan Thất tu luyện nhanh như vậy nhưng thủy chung vẫn sẽ thua kẻ chấp nhận dừng chân mười năm ở Khổ Hải để tìm kiếm hoàn mỹ là Thẩm Yến. Nhưng ở đây Độc Cô Minh dùng bốn loại đạo vận, chân và giả, khinh hành, diệu âm để đột phá tu vi. Trong đó có hai loại là đạo vận do hắn tự ngộ ra, hai loại kia được truyền thừa, nhưng dù như vậy cũng đã rất kinh diễm rồi.
Độc Cô Minh không hề muốn dừng việc đột phá ở tại đây. Chỉ thấy tiên lực trong người hắn sau khi tiếp nhận truyền thừa từ Diệu Âm bỗng bùng nổ. Tiên huyết khổ hải sôi trào, cuối cùng giúp Minh Tiên Biến lột xác trở thành Nguyên Tiên Biến, một khi thi triển loại biến thân này, tu vi hắn cũng có thể trong nháy mắt tăng thêm một tiểu cảnh, vượt cấp giết địch.
- Có lẽ không cần tới ba năm ta cũng có thể đột phá Khổ Hải. Nhưng lúc đó sinh tử kiếp lần đầu tiên của Cửu Chuyển Thiên Công giáng xuống, ta cần chuẩn bị thật chu toàn…
Mặc dù hắn không thể ước lượng tu vi hiện tại của mình mạnh yếu thế nào, nhưng chắc chắn sẽ siêu việt những tu sĩ chỉ sở hữu một loại đạo vận như Phong Diệt, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình. Giả dụ giao chiến trong tình huống song phương ngang cảnh giới với nhau, hắn sẽ dễ dàng nghiền ép đối phương. Còn Thẩm Yến thì sao? Hắn không dám chắc mình có thể chiến thắng một người đã đạt tới hoàn mỹ, lại sở hữu hai đạo vận. Nhưng một khi dung hợp Nguyên Tiên Biến và Nguyên Yêu Biến, dù là kẻ tầm đạo thế hệ này nhất định cũng phải táng mạng dưới tay hắn.
- Đáng tiếc ta không có thọ nguyên để dung hợp khi cần. Tu vi càng cao, một khi dung hợp e là tiêu tốn thọ nguyên càng nhiều. Thế gian đúng là chẳng có gì lưỡng toàn kỳ mỹ.
Độc Cô Minh thở dài, còn Đại Phân Thân Thuật tuy đã nắm vào tay nhưng để sử dụng thì cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
Muốn tạo ra một phân thân chân chính thì phải dùng máu thịt, xương cốt của bản thân kết hợp với thiên tài địa bảo để tôi luyện. Cuối cùng là giai đoạn phân hồn, giai đoạn này sẽ khiến cho linh hồn của bản tôn bị khuyết thiếu. Tối đa chỉ có thể phân ra ba linh hồn, không thể nhiều hơn.
Về yêu cầu đầu tiên, mặc dù là Trường Sinh thể có khả năng hồi phục nghịch thiên, nhưng hắn chung quy vẫn chưa bước đến cảnh giới thứ hai - Kim Huyết. Một khi bị cụt tay, cụt chân hoặc khuyết thiếu một bộ phận trên người thì rất khó để mọc lại, cần phải sử dụng đan dược ít nhất là cấp bảy để phục hồi. Nếu hắn thành công thoát ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, với tư cách là luyện đan tông sư cấp bảy, Đinh trưởng lão chắc chắn giúp được hắn.
Còn yêu cầu thứ hai phải phân hồn ra làm ba, một linh hồn bản tôn, hai linh hồn để chế tạo phân thân. Đây nói lên điều gì? Trong suốt cuộc đời này hắn chỉ có thể luyện ra hai phân thân duy nhất. Một khi đã xác định tế luyện phân thân thì phải chuẩn bị hết sức kỹ càng, tránh tương lai hối hận không kịp.