- Cái gì hắc thương, cái gì Thái Hoàng kiếm, mục đích của ta chỉ có duy nhất xác tiên chủ và ma chủ. Nếu lôi được hai bộ thi thể này về tới Tây Thiên, ta sẽ lập được đại công, mà thi tộc cũng sẽ nhanh chóng quật khởi, thậm chí còn cơ hội biến nhân giới thành thi giới!
Ánh mắt Tử Đường lóe lên tia sáng ngoan độc, bắt đầu suy nghĩ mưu kế để lật thuyền trong mương. Đạt đến tu vi như nàng, địa vị như nàng, chẳng ai lại cam tâm trở thành con rối của kẻ khác. Cứ nhìn Côn Vũ lúc bị Độc Cô Minh ép giao ra thần niệm và hồn huyết mà xem. Lúc đó gã chỉ cười nhạt nói một câu: “Thành vương bại khấu, muốn giết cứ giết. Côn Vũ ta sinh ra làm Côn Bằng vẫy cánh trời cao, chết cũng phải làm Côn Bằng máu tươi nhiễm đất. Tuyệt đối không hạ mình!”
Có lẽ Tử Đường không được quyết đoán như Côn Vũ. Nhưng nàng đáng sợ ở chỗ có thể nhẫn nhịn, giả vờ phục tùng, chờ đợi thời cơ sẽ xuất kỳ bất ý giết ngược trở lại Hắc Thủ, mưu đoạt một trong hai bộ thi thể Tiên Ma Chủ vào tay.
Cay đắng nhất dĩ nhiên là Quan Thất. Y cứ tưởng mình là kẻ duy nhất biết được bí mật của Tuyệt Vọng Ma Uyên thông qua Thái Dịch, nào ngờ đó chỉ là một cái bẫy đã được thiết lập sẵn từ chục năm trước, cố tình đưa y sa chân vào. Vì sao lại nhắm đến một đứa trẻ mới chỉ sáu tuổi, tính toán sâu xa tới mức biết đứa trẻ này mười năm sau sẽ trở thành một trong những thiên kiêu mạnh nhất nhân giới. Được hoàng gia yêu thương đến nỗi muốn phong y làm thái tử của Thiên Địch thánh hoàng triều? Một khi Quan Thất bị khống chế, lỡ như không đăng cơ thành công thì không nói, giả dụ y trở thành Thiên Địch đế mà lại bị Hắc Thủ nắm trong tay, đó sẽ là việc đáng sợ như thế nào?
- Hắc Thủ, Hắc Thủ! Dám tính kế ta, đời này không diệt các ngươi, ta làm sao rửa được mối hận này?
Từ một kẻ điềm tĩnh, miệng lúc nào của nở nụ cười như gió xuân, nay khuôn mặt của y lại nhăn nhó cau có đến cực điểm. Khi thấy y nhìn mình bằng sát khí như vậy, Cang Tướng chỉ cười nhạt:
- Quan Thất, nếu ngươi không nghe theo hiệu lệnh của ta, ta lập tức điều khiển hồn chủng khiến ngươi tự bạo. Cứ yên tâm, chỉ cần trung thành với tổ chức, ngươi sẽ được lợi ích không cách nào diễn tả nỗi. Cho dù là truyền thừa cấp thiên tôn hay đại đế cũng có sẵn cho ngươi sử dụng!
- Quan Thất tuân lệnh Cang Tướng đại nhân!
Quan Thất gật đầu, thu lại vẻ mặt đầy thù hận, bắt đầu học cách nhẫn nhịn của Tử Đường. Ánh mắt y chuyển sang thân ảnh của Thẩm Yến đang bắt đầu đánh về phía này, muốn dùng gã để chút giận.
Chiến trường bắt đầu hình thành thế cục hai phe đối địch với nhau.
Một trăm tu sĩ nhân giới do những thiên kiêu nổi bật nhất là Độc Cô Minh, Lôi Diệt, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình, Lưu Tích Quân, Mộng Tiểu Phàm, man nhân Đả Cẩu, Thẩm Yến, Côn Vũ, Quỷ Diện Quân dẫn đầu tấn công thẳng đến kết giới đang bao phủ lấy ba thần vật là vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, Thái Hoàng kiếm và hắc thương. Xác Tiên Chủ và Ma Chủ, và hai đạo hoa một trắng một lam của Kiếm Thiên Tôn, Đông Hoa Nhân Chủ theo một ý nghĩa nào đó cũng đủ quý giá để xem như bảo vật, tuy không quý giá bằng ba vật kia nhưng cũng đủ khiến mọi người ở đây phải đỏ mắt tranh giành.
Mà phe bên kia tất nhiên là đội quân đông đến khiếp người của Hắc Thủ. Lấy ba mươi sáu Thiên Cang, bảy mươi hai Địa Sát làm lực lượng nòng cốt, thêm gần một bảy mươi tu sĩ nhân giới còn sống sau khi tiếp nhận truyền thừa đã bị hồn chủng khống chế làm lực lượng hỗ trợ. Trong đó những kẻ nổi bật nhất gồm có hai tên thống lĩnh Sát Tướng và Cang Tướng. Thêm vào bốn người nắm giữ Nhân Chủ lệnh là Quan Thất, Sát Tiếu Thiên, Tử Đường, Diệp Huyền Thanh. Ngoài ra còn Lưu Bình, đệ đệ Diệp Chính của Diệp Huyền Thanh cũng là những nhân vật không thể coi thường.
- Giết!
Độc Cô Minh thét lớn, Toái Mộng đao vung lên chém xuống, sát khí dâng tràn. Hôm nay nếu không dùng hết sức liều mạng thì đừng nói tới việc cứu được Trần Mạn Dao, đến cả tư cách tranh đoạt truyền thừa và sống sót cũng không có.
- Giết! Ta đã trông chờ cơ hội được đánh một trận thống khoái như thế này đã lâu. Xem thử hôm nay ai là người tiếp nổi Ngạo Khí Cửu Trùng Thiên của ta!
Côn Vũ cười ha hả, tung người lên không trung, ngạo khí trên người cao tới tột cùng, vô hình trung tạo thành một bức tường đè nặng xuống chiến tâm của phe Hắc Thủ. Sau khi đoạt được truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn thì y gần như thoát thai hoán cốt, lợi hại hơn trước gấp bội phần.
- Chém chém giết giết có gì vui, Thẩm Yến mời các vị huynh đài lạ mặt luận đạo với ta. Ngụy đạo vận của các ngươi nhiều như vậy, liệu có thể chiến thắng ba chân đạo vận của ta hay không?
Thẩm Yến cười vui vẻ, mắt trái mê man, mắt phải thanh tỉnh. Đây nhìn thì giống đạo vận chân giả của Độc Cô Minh nhưng lại khác xa một trời một vực. Sự thanh tỉnh của Thẩm Yến là truy cầu “chân đạo”, không phải “chân thật”. Mà sự mê man của gã lại là mê man vì lạc lối trên đường truy cầu chân đạo, không phải lạc lối trong mộng huyễn như Độc Cô Minh.
Lần lượt Phong Diệt, Lôi Diệt… đều bắt đầu bộc lộ hết tài năng của mình, chia ra đối chiến với đám người Hắc Thủ và Quan Thất.
Đối thủ của Côn Vũ là Sát Tướng. Một bên ngạo khí rợp trời, một bên sát khí tung hoành mặt đất.
Đối thủ của Thẩm Yến không ngờ lại là Quan Thất. Chiến giáp của Thẩm Yến không phải chiến giáp tầm thường mà chính là Cấm Kỵ Chiến Giáp, đẳng cấp cao hơn cả Nhân Chủ Chiến Giáp một bậc. Điều này khiến Quan Thất cực kỳ ngưng trọng, phải cực kỳ cẩn thận để tránh thất bại.
Phong Diệt chỉ có Thiên Tôn Chiến Giáp, yếu hơn Tử Đường một tiểu cảnh giới, Ứng Kiếp trung kỳ đánh với Ứng Kiếp hậu kỳ nhưng điều đó không khiến y bận tâm. Chỉ thấy y phất tay, gió khắp bốn phương nổi lên, âm phong lạnh lẽo, cương phong sắc bén, nhiệt phong nóng rực như những ngọn lửa phả vào mặt Tử Đường, khiến nàng ta động dung không thôi.
- Ngươi tuy mặc chiến giáp đẳng cấp cao hơn ta, nhưng ta sở hữu đạo vận do chiến bản thân minh ngộ, chúng ta ai thắng ai bại còn chưa rõ đâu!
- Nói nhiều làm gì, chiến đi!
Tử Đường mỉm cười đầy vẻ mê hoặc, thân thể mềm mại mặc dù không làm ra động tác gì nhưng dục vọng nguyên thủy lại bùng phát khiến cho Phong Diệt chấn kinh.
Ở một góc phía xa, Cang Tướng đang nhảy vào tham chiến. Khi y còn chưa biết định chọn mục tiêu là ai thì đã thấy một bóng lưng cao lớn mặc lam y lạnh lùng đáp xuống trước mặt. Kẻ này có thân hình rất vạm vỡ, mái tóc búi cao nhưng tràn đầy nam tính, nắm đấm co lại, lôi đình vờn quanh nắm đấm tỏa ra khí tức như muốn hủy diệt trời đất, vạn vật. Cang Tướng nhíu mày:
- Lôi Diệt! Bằng vào hạng thiên kiêu như ngươi cũng muốn cản đường bổn tướng?
- Thì sao? Lôi từ xưa đến nay đều là loại đạo xuất thế gian, trở thành kiếp mỗi khi có tu sĩ đem lòng phản nghịch. Hôm nay Lôi Diệt ta dùng lôi kiếp giết ngươi, để lôi đạo của ta đi đến cực hạn!
Dứt lời quyền đầu của Lôi Diệt đánh tới, biển lôi đình ngàn trường từ trên cao phủ xuống đầu Cang Tướng. Tu sĩ nào kém may mắn đứng xung quanh đều bị lôi đình cuồng bạo đánh cho tan xác, máu đỏ bốc hơi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Mà Cang Tướng cũng không phải hạng tầm thường, năm loại ngụy đạo vận vờn quanh thân thể giống như năm luồng khói sặc sỡ đủ màu sắc. Mặc dù y chỉ có Thiên Tôn Chiến Giáp giống Lôi Diệt nhưng từ thân thể lại bộc phát ra khí thế mạnh mẽ hơn một phần.
- Đánh đi! Đánh để biết thế hệ này của nhân giới ai yếu ai mạnh!
- Đánh để tranh giành truyền thừa có thể thay đổi vận mệnh chúng ta!
- Thiên mệnh khả biến, địa mệnh khả dung, mà nhân mệnh khả nghịch!
- Đời này nếu không thể vô địch thì còn tu luyện làm gì, Côn Vũ ta thà đoạn hết tu vi, trở về làm phàm nhân còn hơn!
Ngạo khí của Côn Vũ bốc tới trời xanh, càng đánh càng mạnh. Chúng tu sĩ xung quanh cũng bị loại ngạo khí này ảnh hưởng, chém giết tới đỏ mắt.
Lưu Bình sau khi đoạt được hai loại truyền thừa của Biện Thành Minh Vương và Hắc Ám Quỷ Vương thì thực lực đại tiến. Dù cơ sở khuyết thiếu nhưng công pháp lại cực kỳ quỷ dị khó đoán. Giống như Chân Võ đã từng nhận xét về y, kẻ này từ nhân đã cải biến hoàn toàn thành quỷ, không còn là nhân tộc chính thống nữa. Giả dụ sau đại chiến hôm nay y còn sống sót trở ra, bắt đầu trùng tu lần nữa để bổ khuyết cơ sở thì thành tựu thật không thể tưởng tượng nổi.