Bên ngoài kết giới đã khốc liệt như vậy, thì khung cảnh bên trong kết giới cũng thảm thiết không kém.
Khô lâu què chân Tẫn Cốt sau khi tiến nhập vào đạo hoa của Đông Hoa Nhân Chủ thì liền vấp phải sự phản kháng kịch liệt của tàn niệm bên trong.
- Hậu bối của Dục Ma tông mà muốn nhận được truyền thừa của Đông Hoa ta sao? Thật nực cười, năm xưa Đông Hoa ta được mệnh danh là lục giới đệ nhất tài tử, phong hoa tuyết nguyệt, thuận lý thành chương, bảy bước làm thơ… Từ bao giờ lại xuất hiện một kẻ chìm trong sắc dục lại muốn nhận truyền thừa của ta?
Tàn niệm của Đông Hoa Nhân Chủ đích thực nói đúng. Năm xưa Đông Hoa Nhân Chủ có dáng vẻ hệt như một vị thám hoa học vấn uyên bác, tay cầm quạt trắng, tiêu dao khắp nhân giới, thưởng hoa ngẫm nhân sinh, lúc thành đạo chân đi bảy bước, hoa sen đỡ gót, vì vậy mới được xưng tụng hai chữ “Đông Hoa”.
Mà Tẫn Cốt lại là một bộ khô lâu do một thiên tài trẻ tuổi Dục Ma tông chết để lại. Đạo khác nhau, hiển nhiên vấp phải sự phản đối kịch liệt của ông ta.
- Không được! Đông Hoa ta thà truyền thừa đứt đoạn vĩnh viễn, cũng quyết không thể để thanh danh cả đời bị hủy hoại trong tay ngươi…
Tàn niệm Đông Hoa hừ lạnh, kế đến dùng đạo vận liên tục hủy diệt khô lâu Tẫn Cốt trăm vạn lần. Mặc dù là thân bất tử bất diệt nhưng Tẫn Cốt cũng dần chịu không nổi, thân thể không ngừng mờ nhạt đi sau mỗi lần ngưng tụ lại. Chỉ có tiểu huynh đệ dưới hạ thân là không ngừng to ra, càng bị hủy diệt thì lần sau ngưng tụ lại càng vững chắc, dài ngoằng. Việc này khiến Đông Hoa Nhân Chủ biến sắc, quát lớn:
- Đúng là dâm ma biến thái, hạng người như ngươi một khi sử dụng Đông Hoa Pháp của ta chắc chắn sẽ khiến thiên hạ cười chê.. Chết đi!
Tàn niệm Đông Hoa định tung ra sát chiêu cuối cùng kết liễu Tẫn Cốt, nhưng đúng lúc này lại thấy nó ương ngạnh ngẩng đầu, chĩa tiểu huynh đệ đã to tổ chảng bằng cây cột đình lên trời, trong đáy mắt không có chút nào sợ hãi, nói ra mấy câu ngắt quãng nhưng đầy ngạo khí:
- Ta là dâm ma… nhưng là dâm ma yêu nước… Nhân giới mãi mãi trường tồn, lão đại đời đời bất diệt… Đời này kiếp này, huyết nhục tán loạn, bạch cốt phân ly vẫn quyết không hối hận…
Đạo vận khủng bố đang sắp ập xuống đầu Tẫn Cốt chợt đứng yên lại giữa không trung, tàn niệm của Đông Hoa Nhân Chủ từ phẫn nộ trở thành trầm mặc. Bầu không khí trầm trọng mà lại yên ắng đến cực điểm khiến cho khô lâu Tẫn Cốt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe Đông Hoa Nhân Chủ cười tự giễu:
- Ta không thể phủ nhận năm đó Dục Ma tông các ngươi đã hy sinh rất nhiều, thậm chí Dục Ma Đế Tôn đã có tu vi tiếp cận Chủ cảnh, nhưng lại khẳng khái xông vào chính giữa thiên binh vạn mã của tiên giới để tự bạo… Chấp niệm của ta với hai chữ chính tà thật quá mãnh liệt. Chính đạo, tà đạo, suy cho cùng chỉ là hình thái bề ngoài. Đến lúc nguy cấp chẳng phải đều hướng về “nhân đạo” đó ư?
Tẫn Cốt nói trong mê man, tiểu huynh đệ vẫn ngẩng cao:
- Đế Tôn nói chính tà nằm trong nhất niệm… giết người bằng đao kiếm, so với giết người bằng côn thịt có khác gì nhau? Đế Tôn nói, Đông Hoa…
- Cái gì? Tên khốn đó dám nhắc tới tên bổn Nhân Chủ?
Đông Hoa Nhân Chủ cực kỳ tò mò. Dù sao thời thượng cổ, lúc chưa thành đạo ông ta cũng từng giao chiến qua với Dục Ma Đế Tôn vài lần, người này đích xác sở hữu thiên phú kinh diễm, là nhân vật sánh ngang với Kiếm Thiên Tôn.
- Đế Tôn nói, muốn dùng côn thịt đâm mông Đông Hoa… khặc khặc, trói hắn lại, mỗi ngày đâm một lần…
- Con bà ngươi!
Tàn niệm Đông Hoa chết điếng người, biểu tình giận dữ đến cực điểm, không kiềm nổi cảm xúc chửi tục một câu. Trong suốt cuộc đời tu đạo của ông ta thì đây là câu chửi tục đầu tiên. Đông Hoa Pháp luôn chú trọng ung dung tự tại, tiêu sái phong lưu, chính khí lẫm liệt, không thể dính chút bụi trần nào.
- Đạo ta ô nhiễm rồi, ý trời ý trời…
Đạo vận khủng bố kia từ trên đầu ập xuống Tẫn Cốt đang ngơ ngác bên dưới, dường như nó không hề cảm nhận được nguy cơ sinh tử, chỉ không ngừng thét vang:
- Tẫn Cốt đâm khắp thiên hạ không đối thủ, về sau đi theo lão đại, cùng lão đại đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ…
Đó là cảnh tượng phát sinh trong đạo hoa của Đông Hoa Nhân Chủ, còn khô lâu dị tật tay Tỏa Cốt lúc này đang đứng trong không gian hư ảo do đạo hoa Kiếm Thiên Tôn tạo nên.
Đối diện với nó là một nam tử áo lục, y đứng đó khoanh tay sau lưng lạnh lùng nhìn Tỏa Cốt. Sự sắc bén tỏa ra từ đôi mắt của y khiến Tỏa Cốt cảm giác thứ đứng trước mặt mình không phải tàn niệm của một người, mà là “kiếm”. Không rõ là kiếm ý, kiếm khí, kiếm quyết, kiếm pháp hay là bảo kiếm, chỉ biết y đứng đó hệt như một thanh kiếm.
- Ta chính là kiếm, kiếm chính là ta, vĩnh viễn không thể bị chia cắt. Cho dù ta đã vẫn lạc thì kiếm ý của ta vẫn còn, kiếm đạo của ta vĩnh viễn trường tồn, mà kiếm khí lại hóa thành vết chém lưu lại trong dòng chảy lịch sử… Ngươi là người ta chờ đợi sau năm tháng cô liêu thượng cổ, đến đây kéo dài kiếm đạo chưa được hoàn mỹ của ta hay sao?
Khô lâu Tỏa Cốt không hề mê man như Tẫn Cốt. Nó đã sớm thức tỉnh ký ức tiền kiếp, biết mình tên gì, là ai, đến từ đâu. Chính vì vậy nó luôn có bộ dáng trầm mặc, lạnh lùng với tất cả. Trừ người mà nó gọi là “lão đại” đã giúp nó thức tỉnh, dùng linh thạch cho nó cảm giác ấm áp ra, nó không muốn có liên quan với bất kỳ ai.
- Vãn bối, Vạn Hà Sinh, năm xưa là đệ tử nhập thất tại Đoạt Thiên môn của Diệu Thủ Thần Thâu. Năm tháng quá lâu dài, vì chí tình của một người mà tỉnh lại. Nếu như có thể nhận được truyền thừa, nhất định sẽ khiến cho kiếm đạo của tiền bối được hoàn mỹ. Một khi thời gian cấm kỵ trở lại, cũng sẽ dùng máu báo đáp, chết không hối tiếc…
Kiếm Thiên Tôn mỉm cười, hỏi lại:
- Chí tình? Hắn cho ngươi cái gì mà ngươi lại gọi là chí tình?
Tỏa Cốt thở dài, lấy hai viên linh thạch ở hốc mắt, ngửa lòng bàn tay ra cho Kiếm Thiên Tôn xem:
- Ngài ấy hoàn thành lời hứa mà giới cao tầng thời thượng cổ không thể… Hơn nữa, lúc chúng ta sắp bị hủy diệt, chính ngài ấy đứng nơi đầu sóng, không ngại dùng tính mạng bảo vệ những khô lâu vô tri, ngây ngốc như chúng ta… Thứ tình cảm này, ta gọi nó là chí tình. Nhân giới vĩnh viễn trường tồn, lão đại đời đời bất diệt…
Kiếm Thiên Tôn hừ lạnh:
- Vậy Bạch Hoàng ở đâu trong lòng của ngươi?
Tỏa Cốt lắc đầu, không hề sợ hãi mà nói một câu khiến Kiếm Thiên Tôn chấn động:
- Vậy Bạch Hoàng ở đâu trong lòng của tiền bối?
Kiếm Thiên Tôn ngơ ngẩn một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu cười dài:
- Ha ha, được… Đã vậy thì không còn gì để nói. Tâm như kiếm, kiếm như tâm, nếu muốn đoạt được truyền thừa của ta thì hãy chấp nhận hóa kiếm đi!
Tiếng kiếm minh vang vọng khắp không trung, ngàn vạn thanh kiếm hiện ra đâm tới biến khô lâu Tỏa Cốt thành một đám bụi bặm, triệt để hủy diệt. Nhưng nếu nhìn kỹ có thể khiến đám bụi bặm này đang dần ngưng tụ trở lại biến thành một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, từ nó tỏa ra đạo vận khủng bố không cách nào hình dung.
——————————————————————
Trần Mạn Dao lúc này đây đang đứng trước cây hắc thương đâm xuyên thủng ngực ma chủ, ghim thi thể y trên mặt đất. Thần hồn của ma chủ hoàn toàn bị hủy diệt, ngay cả đạo hoa cũng không thể ngưng tụ ra, bị hồng trần đạo tiêu trừ hoàn toàn. Mà xác tiên chủ cũng vậy, ngoài bộ khung ra thì chẳng còn để lại gì.
“Kiếp của ta, là hồng trần kiếp…”
“Giữ lấy trăng sáng giữ lấy người. Giữ lại hồng trần… giữ lại ngươi…”
“Năm tháng hồng trần ba chìm bảy nổi, là vì ai nên mới quay đầu lại, thề chẳng làm tiên?”
“Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành xông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…”
Mặt trăng trên cao sáng vằng vặc, chiếu xuống hắc thương đang ghim trên ngực tiên chủ bên dưới. Tiếng thì thào của một nam tử vang lên, giống như ẩn chứa thê lương ai oán từ vạn cổ, cộng thêm si tình cố chấp, nguyện vì người sa đọa chốn hồng trần.
Trần Mạn Dao bước đi trong vô thức, sau khi tới trước cái xác ma chủ thì liền bước đến đưa bàn tay thon dài trắng muốt của mình ra chạm nhẹ lên nó. Khoảnh khắc tay nàng và hắc thương tiếp xúc với nhau thì kết giới bỗng phát ra tiếng nổ ầm ầm, mặt trăng trên cao như mất đi ý nghĩa tồn tại bắt đầu toái liệt. Mà tiếng thì thào kia cũng dần chuyển thành tiếng giận dữ truyền vào tai Trần Mạn Dao, khiến sắc mặc nàng trắng bệch.
“Vì sao ta đã làm mọi thứ, níu kéo trăng sáng, quyến luyến hồng trần, mà rốt cuộc vẫn không thể giữ nàng ở lại?”
“Ta khinh thường lục đạo, đứng trên hồng trần, lại vì người mà sa đọa, mà người vì sao vẫn luôn quay lưng về phía ta?”
“Ta vì nàng giết cả thiên hạ, mà nàng lại vì hắn mà rời bỏ ta!”
“Ta hận!”
Chữ “hận” vừa ra, hắc thương run lên bần bật, cuối cùng tan rã biến thành làn khói uốn lượn xung quanh cổ tay của Trần Mạn Dao. Một vòng tay màu đen được bện từ cỏ chậm rãi ngưng tụ ra. Mà trăng sáng trên cao xong khi tan rã thành muôn mảnh lại dung nhập vào thân thể nàng, hiển hóa ra một cảnh tượng khiến nàng thoáng hốt hoảng, nước mắt chảy dài, cảm giác bản thân như hóa thành nhân vật chính trong đó.