Đại Ngưu nói tiếp:
- Nhớ năm xưa khi chúng thiên kiêu ít ỏi còn sống sót vừa được cứu ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, qua lời kể của bọn họ về những việc phát sinh ở đó thì những trận chiến, bố cục và đảm lượng của tu sĩ kia cũng dần được phác hoạ lại trong tâm trí mọi người. Ai cũng cảm thán không thôi. Không ngờ kẻ này dám cùng Mộng Tiểu Phàm, Lưu Tích Quân và kẻ diệt đạo Nguyệt Nhi dẫn đội quân khô lâu vây giết hơn ngàn tu sĩ, miệng hô khẩu hiệu "cướp, giết, hiếp", khiến toàn bộ một ngàn tu sĩ bỏ mạng toàn bộ. Nghe đồn Đả Cẩu huynh cũng có tham gia phải không?
- Không hề... Đả Cẩu ta lương thiện trong sáng, sao lại cùng bè lũ với tên kia được...
Đả Cẩu chối phăng ngay lập tức. Một ngàn thiên kiêu kia đa số là bị Nguyệt Nhi giết chết rồi thôn phệ. Việc này dấy lên lòng thù hận rất lớn của các thế lực ở nhân giới, dẫn đến việc kẻ diệt đạo luôn phải chạy đông chạy tây suốt mười bốn năm qua, chỉ cần ngừng lại sẽ lập tức bị đông đảo tu sĩ cảnh giới cao tiêu diệt.
Lưu Tích Quân đã biến mất không rõ tung tích được bốn năm, mọi người đồn đoán rằng nàng đang độ sinh tử kiếp lần thứ tư. Vì không có tiên đan diệu dược hỗ trợ nên e là đã hương tiêu ngọc vẫn ở nơi nào đó rồi. Thù hận dính trên người nàng cũng tạm thời bị lãng quên.
Mộng Tiểu Phàm thì khác, tuy có dính dáng đến thảm án kia nhưng hiện tại lại đang là nhân vật phong vân trong giới luyện đan ở Thần Tiêu thánh hoàng triều, rất được Thần Tiêu đế coi trọng.
Từ đan sư cấp một đến cấp ba gọi là nhập môn, cấp bốn đến cấp năm nhập đạo, cấp sáu và cấp bảy như Đinh trưởng lão thì gọi là luyện đan tông sư. Thẳng cho đến cấp tám thì luyện đan sư đã hoàn toàn trở thành một tồn tại sánh ngang Đại Đế, được xưng luyện đan tổ sư, vạn chúng phải kính ngưỡng, dù là cường giả mạnh đến đâu cũng phải dùng lễ đối đãi với người này. Đơn giản vì một khi đan đạo đi đến tận cùng thì độ hùng mạnh cũng không thua kém so với Đại Đế là bao, vung tay lên là luyện hóa trời đất, biến cả một quốc gia thành đan dược, không gì không làm được.
Cứ nhìn Đinh trưởng lão là biết sự lợi hại của luyện đan tông sư cấp bảy. Tu vi của ông ta chỉ là Đạo Đài đại viên mãn nhưng lại có thể cầm cự trước sự truy giết của bảy tu sĩ cùng cấp độ đến từ Tây Thiên và Bắc Vực.
Mộng Tiểu Phàm hiện nay có biểu hiện vô cùng xuất chúng, chỉ cần dùng mười bốn năm mà đã trở thành luyện đan sư cấp bốn, cũng tức là bước đầu tiên của cảnh giới nhập đạo, cho gã thêm một trăm năm, chắc chắn đủ sức tiến nhập vào cảnh giới tông sư.
Mã Tư Thuần nói:
- Sau khi ta nghe được kẻ kia từng làm ra những chuyện kinh diễm như vậy bèn liền tìm Thẩm Yến, Tiêu Ức Tình, Phong Diệt để xác nhận, quả nhiên bọn họ cùng kể một câu chuyện giống nhau. Mà hắn ta thậm chí không biết bỏ bùa mê gì cho hai cô nương Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi, trong đáy mắt họ đều có sự thê lương khi nhắc đến tên hắn.
Đả Cẩu nghi hoặc hỏi:
- Hắn đã đào hoa phong lưu như vậy, Mã thánh nữ còn hâm mộ hắn sao?
Mã Tư Thuần hơi ngẩng đầu, vẻ mặt toát lên sự kiêu ngạo:
- Nam nhân như thế mới là nam nhân. Lớn gan lớn mật, dám một mình cản bước chín cao thủ để bảo vệ nữ nhân của mình. Kẻ có khí phách hơn người như vậy, đừng nói là ta, dù là bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ cảm thấy hắn cực kỳ thú vị. Chỉ đáng tiếc, hào kiệt thường chết yểu, hắn lại bị Kiếp chủ đoạt xá. Bằng không ta nhất định tìm tới cướp hắn về, cạnh tranh công bằng với những nữ nhân kia. — QUẢNG CÁO —
Đại Ngưu cười ha hả:
- Nữ nhân có cá tính như thánh nữ, chỉ sợ hắn vừa gặp đã bỏ chạy thục mạng.
Đả Cẩu nghe Mã Tư Thuần và Đại Ngưu nói thế thì càng quyết tâm giữ bí mật về thân phận của Độc Cô Minh, chờ đợi những tràng cảnh đặc sắc sắp diễn ra.
Mà Độc Cô Minh lúc này lại đang ung dung quan sát ba trăm thánh tử yêu tộc Bắc Vực đã hoàn thành xong số vòng cực hạn của mình.
Sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, hiển nhiên vì kích phát huyết mạch để đột phá giới hạn bản thân nên bây giờ đã trong tình trạng kiệt sức.
Không phải bọn họ không hiểu làm như vậy sẽ khiến bản thân yếu thế nếu phải giao chiến với Độc Cô Minh. Mà là bọn họ bị áp lực vào việc có Đan Ngư Yêu Đế đang đứng ở phía xa quan sát, lại thêm rất đông các trưởng lão yêu tộc đang ngồi ở mấy vòng đầu bảo vệ Đế Long cũng theo dõi sát sao biểu hiện của bọn họ.
Đây nói là thi thố, nhưng cũng là cơ hội tốt nhất để biểu lộ tiềm lực trước yêu đế và chư vị trưởng lão, bọn họ tất nhiên phải cố gắng hết sức. Dù sao ai cũng không tin Độc Cô Minh có thể một mình chống lại ba trăm thánh tử đa phần đã là Hỗn Nguyên cảnh như vậy. Chỉ là một tu sĩ Khổ Hải thôi mà, gây ra được bao nhiêu phong vân kia chứ?
- Vốn các ngươi có thể vùng vẫy một chút, còn bây giờ chính là tự tìm đường chết...
Độc Cô Minh cười nhạt, hắn không hề vội vàng chút nào mà chậm rãi bước lên vòng thứ sáu mươi rồi ngồi xuống xếp bằng, Thiên Nhai kiếm được hắn để ngay bên cạnh. Động tác của hắn cực kỳ từ tốn khiến cho đám thiên kiêu Bắc Vực vô cùng nóng ruột.
Đã tiến lên rồi thì không có lý gì lại lui về phía sau. Trước mặt Đan Ngư Yêu Đế và chúng trưởng lão yêu tộc mà làm như vậy thì đồng nghĩa đánh mất điểm trước mặt bọn họ.
Chu Yếm nghiến chặt răng, nhìn Độc Cô Minh đang điềm nhiên ngồi xếp bằng, thầm nói:
- Ta không tin ngươi có thể câu giờ quá lâu. Chưa tới hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, buổi tế lễ sẽ kết thúc, ngươi mà chưa đuổi kịp người cuối cùng là Sổ Tư thì xem như thất bại.
Ba trăm thiên kiêu ai cũng có cùng suy nghĩ này, cho rằng Độc Cô Minh chỉ là tạm thời câu giờ. Thời gian trôi qua, hắn sẽ nóng ruột hơn cả bọn họ.
Ở vòng thứ nhất, Đan Ngư Yêu Đế nói:
- Thú vị, thú vị, từ bao giờ Độc Cô gia lại xuất hiện một người thế này. Hắn tên họ là gì? — QUẢNG CÁO —
Nam tử áo xám mỉm cười:
- Đó là bí mật, đây là một chất tử họ hàng xa của ta. Cách đây mấy chục năm cha mẹ hắn có gửi gắm hắn cho ta, nhưng khi ấy tình thế bất diệu, ta không thể ra mặt được...
Đại Tế Tửu nói:
- Là người đến từ nơi kia sao?
Nam tử áo xám gật đầu:
- Các vị biết sự hiện diện của nơi kia, ắt cũng sẽ đoán được đôi ba phần, ta cũng không thể giấu quá lâu. Đúng vậy, trên người hắn không hề chịu sự lây nhiễm khí vận đến từ nhân giới, vậy nên hoàn toàn đủ khả năng trấn áp các thiên tài ở đây. Đó xem như lợi thế của hắn, có điều hắn thua thiệt chúng tu sĩ ở đây một cảnh giới, xem như là công bằng vậy. Mà khoảng thời gian cấm kỵ cũng sắp xảy ra, khi đó nguyền rủa khí vận sẽ tạm thời biến mất, chúng thiên kiêu ai cũng sẽ như nhau. Thời điểm những Côn Vũ, Thẩm Yến, hay thậm chí Mã Tư Thuần, Đại Ngưu vùng lên là điều sớm muộn mà thôi.
Đại Tế Tửu cười cười:
- Xem ra phen này ba trăm thánh tử kia đành phải bỏ mạng rồi...
Đan Ngư Yêu Đế cười nhạt:
- Vậy thì chưa chắc, hắn chưa phải vô địch, làm sao có thể một mình đấu ba trăm người. Mặc dù đám thánh tử nhà ta có chút ngu ngốc, chỉ vì muốn biểu hiện xuất chúng trước ta mà tự đưa mình vào hiểm cảnh. Nhưng chất tử Độc Cô gia chưa từng luyện thể, làm sao trong một đêm chạm tới vòng mười được?
Nam tử áo xám chỉ lắc đầu, lớp sương mù dày dặc bao phủ khuôn mặt của y càng lúc càng đậm, đến cả Đan Ngư Yêu Đế và Đại Tế Tửu cũng không cách nào nhìn thấu.
- Vậy chờ xem, chút nữa đừng đau lòng. Nếu ngươi ra tay ngăn cản, ta lập tức không tiếc trả giá mà giết chết Đế Long.
Đan Ngư Yêu Đế khá ngạc nhiên vì sự tự tin của Độc Cô Đại Đế, chỉ nói:
- Được, dù sao chuyện của bọn trẻ, đám Đế giả chúng ta mà nhúng tay chẳng phải quá mất thân phận hay sao? — QUẢNG CÁO —
- Nhất ngôn vi định!
---------------
Độc Cô Minh ngồi xếp bằng nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu vận hành nghịch chuyển kinh mạch. Hắn vốn đã có ý định dùng khẩu quyết tầng một của Cửu Chuyển Thiên Công để luyện thể. Ở nhất cấp sẽ có chín lần Tiểu Chuyển, trước khi hướng đến Đại Chuyển ở lần thứ mười, tương đương với hoàn mỹ ở tu chân.
Đối đầu với ba trăm thiên kiêu yêu tộc, đây cũng không phải hắn bốc đồng mà buông lời vô căn cứ.
Cửu Chuyển Thiên Công là một trong bốn cấm kỵ công pháp của nhân tộc, từ xưa đến nay người luyện cấm kỵ công pháp nếu không chết yểu chắc chắn sẽ trở thành cấm kỵ đại thần lưu danh thiên cổ. Sự thần bí và cường hoành của nó không phải thứ mà tu sĩ bình thường có thể nhìn thấu.
Tất nhiên kẻ tu luyện cũng cần là nhân vật xuất chúng, thiên tư kinh người mới xứng để khai phá toàn bộ tiềm năng của nó.
Độc Cô Minh là một kẻ như vậy, đạo thể của hắn sinh ra từ trong vô số đạo vận hỗn loạn, căn cơ vốn đã rất tốt. Thêm vào Trường Sinh thể có khả năng hồi phục cực mạnh, nếu xét về độ thích hợp để luyện thể có lẽ hắn cũng được xếp chung mâm với Đại Ngưu và Mã Tư Thuần.
Đó mới chỉ là nguyên nhân đầu tiên, nguyên nhân thứ hai là hắn cần áp lực để thúc đẩy tốc độ tu luyện của mình. Trong điều kiện thông thường có lẽ hắn sẽ mất đến mấy năm để hoàn thành chín lần Tiểu Chuyển ở nhất cấp. Ở đây dưới sức ép từ ba trăm thiên kiêu yêu tộc, hay xa hơn là hàng chục vạn tộc nhân bộ lạc Tây Phong đang chú mục trên người mình, hắn không thể không bộc phát toàn bộ tiềm năng để dành giật lấy một đường sinh cơ.
Khiếu huyệt toàn thân bắt đầu nở ra thành vô số lỗ thủng, sau khi hấp nạp hoả khí từ ngọn lửa nóng bức kia, kinh mạch của hắn cũng ngay lập tức nghịch chuyển, máu bạc sôi trào khắp cơ thể rồi thẩm thấu vào xương cốt.
Đệ Nhất Tiểu Chuyển hoàn thành rất dễ, nhưng đến Đệ Nhị Tiểu Chuyển lại có cảm giác đau nhói trong xương cốt, giống như có hàng vạn giòi bọ đang gặm nhấm trong đó. Nhưng mọi thứ vẫn đang nằm trong giới hạn chịu đựng của Độc Cô Minh.
- Hai canh giờ sao, ta nhất định làm được!
Hắn nhất định phải làm được, mà phàm thể đang cùng Nhân Phi Nhân giao chiến sinh tử với ba trăm sát thủ đến từ Hắc Thủ cũng phải làm được.
Dưới áp lực sinh tử, không thành thì sẽ vong, chỉ còn cách liều mạng tiến lên.