Sở dĩ Độc Cô Minh có thể lấn áp chúng thiên kiêu yêu tộc như vậy là vì vốn liếng hắn có sau khi thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên quá nhiều, mười loại đạo vận quấn thân, linh lực trong khổ hải đã hùng hậu đến mức không cách nào đo lường. Chẳng những vậy hắn còn tự tìm ra con đường tu luyện riêng của bản thân, chia khổ hải ra làm mười phần nhỏ, mỗi một phần đều dùng một loại đạo vận khác nhau giúp chúng đạt đến hoàn mỹ. Mặc dù con đường này còn khiếm khuyết khiến hắn tạm thời chưa thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh, nhưng đã gần như là vô địch từ Khổ Hải trở xuống, đương thời khó lòng tìm thấy đối thủ.
Dĩ nhiên chúng hào kiệt nhân giới có không ít người đạt được thành tựu giống hắn, điển hình là Thẩm Yến, Côn Vũ, Kiếp chủ, Nguyệt Nhi, Pháp Táng, Ngũ Hành tử…
Nhưng con đường của Thẩm Yến tạo ra giờ đây khá phổ biến, ai cũng có thể học được, thậm chí còn tiến bộ vượt xa gã. Nếu dùng thành ngữ miêu tả về Thẩm Yến thì sẽ là “tiền vô cổ nhân, hậu đạo hữu nhân”.
Côn Vũ dùng ngạo khí sáng tạo ra hệ thống tu luyện Cửu Trùng Thiên, ngạo khí là dựa trên cơ sở của Ngạo Thiên Tôn, nhưng việc cải biên hệ thống tu luyện thì Ngạo Thiên Tôn chưa từng làm được, mà trước nay cũng chưa từng xuất hiện loại hệ thống tu luyện tương tự. Côn Vũ có thể xem như “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”.
Quan Thất thì khác, dùng thiên địch đạo vận làm gốc rễ, huyết mạch Thiên Địch Nhân Chủ làm cành lá, đường gã đi tuy là con đường cũ của Thiên Địch Nhân Chủ, nhưng đích đến lại khác. Vậy nên từ ngữ để miêu tả về Quan Thất chính là “học vu cổ đạo, hậu bất khả định”.
Đường đạo còn dài, tạm thời chưa thể phân định ai đúng ai sai, ai mạnh ai yếu. Tuy nhiên con đường của Thẩm Yến có phần lép vế so với chúng tu sĩ cùng đẳng cấp. Còn con đường của Côn Vũ thì tương tự Độc Cô Minh, Kiếp Chủ, Pháp Táng, Ngũ Hành tử.
Riêng Nguyệt Nhi học được Đại Thôn Phệ Thuật từ mặt nạ Hắc Diện của Kiếp Chủ, đời này chính là mô phỏng lại kiếp trước của y. Tuy nhiên cũng như Quan Thất, tương lai rất khó đoán định thành tựu.
Chỉ có những kẻ tự tìm ra con đường riêng của mình mới đủ tư cách giao thủ sòng phẳng với Độc Cô Minh. Tất nhiên, kết quả còn phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố ngoài lề như quyết đoán, tàn nhẫn, mưu mẹo và những đường lối phụ trợ như luyện thể, luyện đan, trận pháp, luyện bảo, kỹ thuật võ đạo, thần phù bảo mệnh… Nếu tất cả đều nằm ở thế cân bằng thì pháp bảo sẽ là điểm nhấn tạo nên sự khác biệt giữa cả hai.
Ở thời điểm hiện tại Độc Cô Minh sở hữu gần như trọn vẹn những yếu tố này, thậm chí trong tay hắn còn đang cầm Cực Phẩm Đế Bảo Thiên Nhai kiếm, trừ phi gặp phải Kiếp Chủ sử dụng hắc thương và mặt nạ màu đen, bằng không chắc chắn hắn sẽ chiếm được ưu thế trước các hào kiệt còn lại.
Trận chiến với ba trăm thiên kiêu yêu tộc không phải thi thố công bằng gì, đơn thuần là nghiền ép và tàn sát. Tất nhiên sự có mặt của bọn họ giúp cho hắn kích phát hết tiềm lực rút ngắn thời gian luyện thể của mình lại. Ở đây hắn đã hạn chế tối đa những bài tẩy của mình, Hóa Sinh thuật, Hô Phong thuật, Độc Cô Cửu Trảm, Diêm La Tam Trảm đều không sử dụng tới. Ngay cả hỏa đạo vận cũng bị hắn phong bế lại vì không muốn nó ảnh hưởng tới khả năng tôi luyện thân thể của mình. Hắn chỉ đơn thuần dùng kiếm và đạo vận chiến cuồng để giao chiến, trừ phi gặp phải hai thánh tử lợi hại nhất là Thạch Đầu và Tử Dực thì mới cần thể hiện bản lĩnh chân thật.
Hai kẻ này nhìn thấy hắn chém giết yêu tộc đồng loại của mình như thái rau mà vẻ mặt vẫn điềm tĩnh an nhiên, rõ ràng bọn họ cũng đủ khả năng làm được tương tự như hắn. Những gì mà hắn thể hiện ra chưa đủ gây bất ngờ lắm. Nếu có ấn tượng mạnh nhất thì chắc chắn thuộc về sự hồi phục bá đạo của Trường Sinh thể.
——————————
Chiến trường của Đế Long và Sổ Tư cũng đang tới hồi cam go.
Long Trảo thủ của Đế Long là tuyệt học cận chiến của Chân Long nhất mạch, một khi tu sĩ có thân thể yếu ớt bị long tộc tiếp cận thì sẽ ngay lập tức bị trảo pháp này khống chế, không cách nào thoát khỏi.
Chỉ thấy năm ngón tay Đế Long co lại thành trảo, thân hình uyển chuyển như rồng cuộn mình, chiêu thức biến ảo khôn lường liên tiếp chộp vào bả vai, cổ, mạn sườn, bắp đùi và đỉnh đầu của Sổ Tư. Mặc dù thân pháp mềm mại là vậy nhưng một khi năm đầu ngón tay chạm vào da thịt đối thủ thì lại giống như biến thành năm móc sắt xuyên thủng da thịt, bấu vào xương cốt.
Cương nhu tương tế, âm dương biến ảo, đây đích thực là một môn công phu võ đạo cận chiến cực kỳ lợi hại.
Sổ Tư mặc dù trúng liền mấy trảo, xương bả vai bị Đế Long dụng lực kéo ra ngoài nhưng nụ cười tàn nhẫn trên môi không hề mất đi. Y bất chấp cơn đau tê tâm liệt phế mà lấy thương đổi thương, dùng song chỉ đâm thẳng vào ngực trái Đế Long, tạo ra một lỗ thủng sâu hoắm nhìn thấu cả tim.
Đế Long nhăn mặt vì đau đớn, động tác bắt đầu chậm lại, có dấu hiệu muốn lui về sau phòng ngự để chờ cơ thể hồi phục lại. Chỉ thấy Sổ Tư cười lớn một tiếng, mặc kệ xương bả vai đang gãy làm hai vẫn điên cuồng dùng tay còn lại truy kích, để mặc Đế Long tấn công vào những bộ phận khác trên cơ thể mình, mục tiêu của y duy nhất vẫn chỉ là lỗ thủng trước lồng ngực trái của đối thủ.
Ánh mắt y hiện tại cực kỳ giống Độc Cô Minh, đều là sự kiên định không cách nào lay chuyển, ngay cả nụ cười điên cuồng kia nếu bỏ bớt mấy phần tàn nhẫn thì cũng như cùng một khuôn đúc ra. Nếu không phải cả hai một người là yêu tộc, một người là nhân tộc thì có lẽ ai cũng tưởng họ được sinh ra từ cùng một mẹ.
- Sổ Tư, làm hại thiếu chủ, yêu tộc Bắc Vực không còn chỗ cho ngươi dung thân đâu!
Một vị trưởng lão thấy Đế Long gặp nguy hiểm vội vã lên tiếng.
Ngay cả Đan Ngư Yêu Đế cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, ông ta là sợ mất mặt trước Đế giả Độc Cô gia và Đại Tế Tửu, bằng không đã sớm lao tới kết thúc cuộc chiến này rồi.
Với lời hăm dọa của trưởng lão kia, Sổ Tư liền cười lạnh, thế tấn công vẫn không dừng lại mà thậm chí còn hiểm độc hơn, móc mắt, đá vào hạ bộ, khi bị Đế Long dùng Long Trảo thủ khóa chặt cánh tay còn lại vẫn còn sử dụng được của mình thì liền dùng răng làm vũ khí, cắn mạnh vào ngón tay của Đế Long khiến gã hét thảm phải buông ra. Hành động này của y làm những trưởng lão yêu tộc đang ngồi ở những vòng đầu sợ hãi vô cùng, đồng loạt đứng bật dậy.
- Sổ Tư, ngươi dám cắn rớt ngón tay của thiếu chủ?
- Đại nghịch bất đạo! Mau quỳ xuống tạ tội!
- Lập tức nhả ngón tay của thiếu chủ ra!
“Ngón tay” với long tộc chính là thứ trân quý nhất. Mặc dù ở hình dáng nhân loại thì ngón tay thứ sáu của Đế Long đã bị giấu đi nhưng không có nghĩa không thể bị tổn thương. Bị cắn rớt ngón tay thì e rằng phải mất mười mấy năm trời dùng thiên tài địa bảo bồi bổ mới khôi phục lại được.
- Quỳ xuống? Nhả ra?
Sổ Tư cười khằng khặc, ngón tay út vừa cắn đứt của Đế Long vẫn còn đang được y ngậm trong miệng, kim huyết của Đế Long chảy đầy hai khóe môi của y tạo thành một cảnh tượng ám ảnh khó quên.
Đan Ngư Yêu Đế cũng đứng dậy, trong sự bất ngờ của mọi người liền tỏa ra uy áp Đế cảnh khiến ai nấy sửng sốt.
- Sổ Tư, nhả ngón tay của Đế Long ra, ngươi vẫn là thánh tử của Thần Điểu nhất mạch…
Tuy nói là mất ngón tay thì có vẫn có thể hồi phục nhưng lại mất mười mấy năm, đây là khoảng thời gian cực kỳ nhạy cảm. Phía nhân tộc có kỳ hạn ba mươi năm tiến về nơi chân trời Đông Hải thì phía yêu tộc cũng có kỳ hạn tương tự để đi vào cấm địa Bắc Vực phản tổ nghịch huyết, giúp tộc nhân rút ngắn thời gian đột phá tu vi.
Ở cấm địa này ngoại nhân không thể vào, chỉ có mười yêu tộc trẻ tuổi kiệt xuất nhất là đủ tư cách đi vào trong. Mà cơ hội phản tổ nghịch huyết chỉ có ba, một khi xảy ra sự cố bất ngờ gì phát sinh thì chẳng ai ngăn cản được. Mất đi một ngón tay sẽ khiến chiến lực Đế Long suy giảm, nguy cơ khi phải đối mặt với những yêu tộc khác cũng tăng cao. Vì vậy Đan Ngư Yêu Đế không muốn để cho cả Thông Bích và Đế Long chịu tổn thương trong ba mươi năm này, nếu không phải Thông Bích cố tình cải trang xuất thế thì hiện tại vẫn sẽ nằm trong sự bao bọc tuyệt đối của yêu tộc Bắc Vực.
Uy áp của Đan Ngư Yêu Đế tuy tỏa ra khắp tổng đài Tây Phong bộ lạc nhưng không hề gây hại cho người khác, chỉ nhắm vào duy nhất một mình Sổ Tư, giống như muốn bức y quỳ xuống, phải khuất phục trước số mệnh là một yêu loại hèn kém, vĩnh viễn không cách nào ngóc đầu lên cho dù có biểu hiện xuất sắc thế nào.
Chỉ thấy Sổ Tư cười gằn, hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng sợ. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người y liền nhai ngấu nghiến ngón tay đang ngậm trong miệng, bất chấp đế uy đè xuống người khiến xương cốt vang lên những tiếng lách cách gãy nát.
- Đây là yêu tộc sao?
Sổ Tư ngẩng đầu lên, thất khiếu đều chảy máu, hai cánh trắng sau lưng bị bóp chặt lại co rúm không còn nhận ra được hình dạng, hiển nhiên đã bị Đan Ngư Yêu Đế phế đi.
- Đây chính là yêu tộc!
Đan Ngư Yêu Đế nhàn nhạt nói.
Sổ Tư không hề quan tâm đến thương thế cực kỳ nghiêm trọng của mình. Gã đảo xung quanh một lượt, thấy hàng chục ánh mắt của những trưởng lão đức cao vọng trọng của yêu tộc đều bộc lộ sát khí khi nhìn về phía mình thì liền cười lạnh lùng, hiểu rằng mình đã không còn đường lui nữa rồi:
- Thảo nào Côn Vũ quyết tâm và dứt khoát như vậy. Không phải các ngươi từ bỏ hắn, mà chính hắn từ bỏ các ngươi. Một yêu tộc chỉ biết coi huyết mạch làm đầu, yêu tộc này chết rồi. Từ nay về sau, Sổ Tư ta độc hành thiên hạ, không còn bất kỳ quan hệ nào với Thần Điểu nhất mạch hay yêu tộc Bắc Vực!
Chúng trưởng lão yêu tộc quát lớn:
- Sổ Tư, ngươi dám bất kính với yêu đế sao?
Đan Ngư Yêu Đế thở dài lắc đầu:
- Ngươi vĩnh viễn là con chim sẻ không hiểu chuyện!
Sổ Tư không đáp, chỉ nhìn lên ráng hồng nơi chân trời, mặt trời đã sắp ló dạng, ngày mai bình minh trời lại sáng, ai đúng ai sai làm sao đoán định? Y nhàn nhạt buông:
- Cho ta năm trăm năm, ta nhất định vượt qua ông. Cho ta một vạn năm, nhất định vượt qua chúng yêu tộc toàn nhân giới. Cho ta mười vạn năm, nhất định vượt qua tổ tiên, kể cả Yêu Tổ kỷ thần thoại. Sổ Tư ta, nói được làm được…
- Chết đến nơi còn khoác lác!
Đám trưởng lão yêu tộc hừ lạnh. Với kẻ dám cuồng ngôn loạn ngữ, bất kính với yêu đế, thậm chí còn ngông cuồng tuyên bố cắt đứt quan hệ với yêu tộc Bắc Vực thì bọn họ không còn kiêng nể gì nữa. Bàn tay một lão già lóe lên lam quang, đánh thẳng về phía Sổ Tư, muốn nhanh chóng giết chết cuồng đồ này.