Ngũ hoàng tử nghe nam tử áo xám nói vậy thì cười đắc ý khiến chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong cực kỳ phẫn nộ.
- Phụ thân, hài nhi muốn đích thân xử lý ác phụ này…
Ngũ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, hai tay bẻ răng rắc, hiển nhiên nộ khí sau khi bị Phi Yến cưỡng hiếp rất lớn, đến bây giờ vẫn là mối hận không cách nào phai nhạt trong lòng gã.
Mọi người đều nín thở chờ quyết định của Độc Cô Đại Đế. Thậm chí không ít người còn vận lực đạo, chuẩn bị sẵn sàng liều mạng. Mã Tư Thuần rất bất bình muốn tiến lên chất vấn nhưng bị Đại Ngưu cản lại, lắc đầu ra hiệu không nên.
- Cùng lắm là bộ lạc ta quyết sống mái cùng Độc Cô thánh hoàng triều một trận. Nội tình họ thâm sâu, nội tình của chúng ta cũng chẳng kém, mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết đâu!
Mã Tư Thuần tức giận nói.
Chỉ thấy nam tử áo xám cười cười, gật đầu với ngũ hoàng tử:
- Được, ngươi có thể đích thân xử lý Phi Yến!
Ngũ hoàng tử ngẩng đầu lên trời cười to, cho rằng thù này đã được báo, hùng hổ bước tới chỗ Phi Yến đang cúi gầm mặt, nhưng mới đi được nửa đường đi mặt mày liền choáng váng, giống như có ai đó vừa cầm búa tạ đập vào đầu gã.
Câu nói tiếp theo của nam tử áo xám không to lắm nhưng mọi người ở bộ lạc Tây Phong đều nghe rõ mồn một, bọn họ tỏ ra kinh ngạc không thôi. Khi nghe được câu này, thế giới trong mắt ngũ hoàng tử hoàn toàn tan vỡ, mọi sự hùng hổ đều biến mất như chưa từng tồn tại, thứ còn đọng lại sau cùng chỉ còn là tuyệt vọng cùng thê lương.
- Sau khi hai ngươi trở thành phu thê liền có thể tùy ý đánh nhau mọi thời điểm. Dù là ngươi thắng, hay Phi Yến thắng thì ta đây cũng có cháu chắt để ẳm bồng…
Phi Yến run rẩy hỏi lại:
- Đại Đế không trách tội ta sao?
Nam tử áo xám nói:
- Tín Nhi từ lúc sinh ra đến giờ luôn được nuông chiều, tính cách hư hỏng háo thắng, không biết suy nghĩ trước sau, tu vi yếu ớt thua xa những ca ca muội muội ruột của nó. Để cô kèm cặp Tín Nhi chính là hình phạt nặng nề dành cho cô, hy vọng tương lai cô có thể giúp nó thay đổi, trở thành trụ cột của Độc Cô gia trong loạn thế.
- Phụ thân!
Ngũ hoàng tử mếu máo, đang định phản đối thì ở cổ liền có cảm giác nặng nặng. Một cánh tay mập mạp trắng bóc gác lên cổ gã, Phi Yến không biết từ lúc nào đã áp sát sau đó cúi người xuống dùng bờ vai lực lưỡng của mình vác ngang hông ngũ hoàng tử, nhấc bổng gã lên.
Chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong vỗ tay hoan hô không ngừng, một số người còn liên tục la hét:
- Phi Yến uy vũ! Bắt về một hoàng thất Độc Cô làm rể bộ lạc ta!
- Cho gã bớt vênh váo đi, tối nay hành hạ gã ta cho cẩn thận!
- Không, phụ hoàng, cứu ta, ta không muốn, a a a…
Tiếng thét đầy bi thống của ngũ hoàng tử không làm nam tử áo xám động lòng, mặc dù y nhoẻn miệng cười nhưng Đại Tế Tửu đang đứng bên cạnh làm cảm nhận được sự bi ai ẩn giấu trong nụ cười của y. Là buồn vì con trai bị nữ nhân chèn ép sao? Không ai biết, mà cũng không ai dám hỏi. Đoạn y nói tiếp:
- Mạn Nhi, con và Đại Ngưu rất xứng đôi. Nhưng con là ái nữ ta thương yêu nhất, chỉ cần con không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng.
Đại Ngưu cực kỳ vui mừng, đang định tiến lên ôm quyền cảm ơn thì liền thấy Độc Cô Mạn hừ nhẹ một tiếng:
- Con không muốn cưới tên mãng phu này…
Sau khi nói xong Độc Cô Mạn liền quay đầu bỏ đi vào hàng ngũ tộc nhân dày đặc của bộ lạc Tây Phong. Không ai dám cản đường, đều tách ra chừa cho nàng một lối đi.
Đại Tế Tửu cười khổ lắc đầu, mà Đan Ngư Yêu Đế thấy hôn sự giữa bộ lạc Tây Phong và Độc Cô gia gặp trục trặc liền đưa tay lên miệng ho khan, vội chen vào:
- Đại Ngưu, Tiểu Mộng nhà ta cũng là hoàng hoa khuê nữ của yêu tộc Bắc vực, vừa hay cũng tới độ tuổi thành gia lập thất. Tiểu Mộng rất ôn nhu biết vâng lời, không giống nữ nhân Độc Cô gia vừa cố chấp vừa ngang ngạnh đâu.
Đại Ngưu thở dài, khéo léo từ chối:
- Đa tạ Yêu đế, nhưng Đại Ngưu đang tuổi trẻ khinh cuồng, chưa muốn thành gia lập thất sớm…
Hôn ước không thành khiến chúng tộc nhân bộ lạc Tây Phong tiếc nuối vô cùng. Độc Cô Mạn không phải loại phế vật như ngũ hoàng tử, thực lực của nàng nếu tung hết sức chí ít sánh ngang với Đại Ngưu, dung mạo lại như hoa như ngọc. Nếu hai người có thể thành đôi thì huyết mạch đời sau khẳng định sẽ rất mạnh mẽ, sự pha trộn giữa dòng máu Độc Cô gia và Thể Thần thượng cổ chắc chắn sẽ không khiến người ta phải thất vọng.
Đại Tế Tửu nghiêm nghị nhìn Mã Tư Thuần:
- Thánh nữ, con qua đây!
Mã Tư Thuần biết Đại Tế Tửu định nói điều gì vì vậy kiên quyết đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nói:
- Con có thể sủng hạnh hắn, nhưng tuyệt đối không cưới hắn. Mã Tư Thuần này sinh ra chốn thảo nguyên, hòa mình vào gió tây, từ lâu đã yêu thích tự do, làm sao chịu sự quản thúc của một nam nhân được?
Nam tử áo xám không hề tức giận, chỉ điềm nhiên nói:
- Cũng được! Ngươi cứ sủng hạnh hắn một đêm, ngày mai không hợp đường ai nấy đi. Ta hiểu phụ nữ bộ lạc ngươi rất phóng khoáng, nếu ép buộc các ngươi quá mức thì không hay cho lắm.
Mã Tư Thuần đỏ mặt, nàng chỉ dám cứng miệng nói “sủng hạnh” chứ thực chất chưa từng làm qua chuyện đó. Những tù binh trước đây sau khi từ lều nàng trở ra đều bị giết để che giấu chuyện này. Phong tục mỗi địa phương mỗi khác, nhất là nơi theo chế độ mẫu hệ như bộ lạc Tây Phong. Nữ nhân nếu không chứng minh được độ phóng khoáng và từng trải của mình đều sẽ bị tất cả tộc nhân khinh thường.
Độc Cô Minh là loại tù nhân đặc biệt, trải qua thể hiện của hắn đêm nay, nàng không dám chắc sẽ đánh thắng được hắn. Lỡ như hắn thật sự nổi thú tính muốn làm chuyện bậy bạ thì thật không tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên nàng nghe được Đại Tế Tửu truyền âm bên tai:
- Không sao! Chốc nữa ta sẽ đưa cho con một bình nhỏ chứa Phá Hải Đoạn Hồn hương, sau khi hít vào thì công lực toàn thân tiêu tán, si ngốc như người điên. Nếu con thực sự không thích hôn sự này thì cứ nhẫn nhịn một đêm cho qua chuyện. Ta vì tuân theo ước định từ trước với Độc Cô tiểu nhi nên đành giả vờ nói vậy chứ làm sao giao con cho một tên trọc đầu được kia chứ? Con là hài tử ta yêu quý nhất, những gì con không muốn làm ta tuyệt đối không ép con…
- Thật sao?
Mã Tư Thuần truyền âm lại, mối lo trong lòng vơi dần. Đã có Đại Tế Tửu làm chủ thì nàng còn sợ cái gì?
- Chút nữa ta sẽ đưa con một viên đan dược, uống nó vào rồi lén mở bình hương ra. Chờ hắn mất đi khống chế thì con muốn đấm đạp gì tùy ý, trời sập đã có ta lo, hắc hắc…
- Đại Tế Tửu, giọng cười của ngài có chút không đúng!
Mã Tư Thuần cau mày hỏi lại, giọng cười này của Đại Tế Tửu thường cất lên mỗi khi lão ta định hố ai đó, theo chân Đại Tế Tửu từ bé nên nàng không xa lạ gì. Dường như biết mình hơi lố nên Đại Tế Tửu đằng hắng giọng đoạn thở dài:
- Hài tử, con yên tâm. Ta không bao giờ lừa con… Từ trước đến nay ta mặc dù hố người ngoài rất nhiều, nhưng con có thấy ta lừa con bao giờ chưa?
- Chức thánh nữ này là một tay lão nhân gia này dụ con mắc bẫy đó!
Mã Tư Thuần tức giận truyền âm lại. Lời nàng khiến Đại Tế Tửu đỏ mặt không thôi, quyết định không nói thêm gì nữa.
Năm xưa nàng chỉ là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn chẳng quan tâm tới mấy chuyện tranh giành đấu đá trong bộ lạc. Là Đại Tế Tửu một tay nâng đỡ nàng lên, hướng dẫn nàng tu thể. Trong cuộc chiến lựa chọn thánh nữ của bộ lạc, mặc dù Mã Tư Thuần đã hết lòng từ chối vì đối thủ sau cùng chính là tỷ tỷ ruột của nàng. Nhưng Đại Tế Tửu khi ấy vì muốn tranh giành quyền lực mà không tiếc thủ đoạn ép nàng giao thủ với Mã Lam Lăng, rốt cuộc Mã Lam Lăng bại trận, được Nhã Tịnh tế tửu đưa đi bỏ trốn khỏi Trung Thổ.
Nói về vị nữ tế tửu này, bà tay chính là địch thủ truyền kiếp của Đại Tế Tửu, cũng là vị cường giả có hy vọng đột phá trở thành thể tu lục cấp sau mười mấy vạn năm bộ lạc Tây Phong vắng bóng Đế giả. Tuy nhiên vì bất động quan điểm dẫn dắt bộ lạc, Đại Tế Tửu không hề nể tình bày mưu đánh trọng thương bà ta, còn cố tình triệt hạ con đường trở thành thánh nữ của Mã Lam Lăng.
- Đúng rồi, chất tử của Độc Cô huynh đâu, đã thắng trận vì sao còn không chịu tới bái kiến song đế?
Đại Tế Tửu đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Độc Cô Minh đang đứng ở phía xa trò chuyện với Đả Cẩu, thần sắc hắn hết sức lạnh nhạt, dường như không quan tâm lắm tới việc có tới ba vị cường giả đỉnh cấp nhân giới đang chú ý tới mình.
——————————————
- Còn sống là tốt, còn sống là tốt!
Đả Cẩu vui vẻ đưa tay vỗ vai Độc Cô Minh, nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, gật gù nói:
- Ngươi thay đổi quá nhiều, nhớ năm ấy ngươi khí huyết phương cương, gặp ai đánh đó chẳng khác nào một tên thất phu vô học, miệng lưỡi thì chửi nhặng cả lên. Bây giờ đầu trọc rồi, ánh mắt cũng điềm tĩnh, lạnh lùng hơn…
Trải qua đợt tẩy lễ của ngọn lửa từ tế đàn, không rõ vì nguyên cớ gì mà lông tóc toàn thân Độc Cô Minh bây giờ đã trụi lũi hoàn toàn. Mặc dù hắn thử thúc dục bảy giọt kim huyết trong người nhưng vẫn vô dụng. Bây giờ người không quen biết nhìn hắn từ xa cứ ngỡ hắn là cao tăng từ Tây Thiên đi tới Trung Thổ thỉnh kinh.
Nghe Đả Cẩu nói vậy, Độc Cô Minh khẽ mỉm cười lắc đầu. Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt một cái mà đã hai mươi mấy năm trôi qua.
- Con người ai mà chẳng phải thay đổi? Ta và ngươi tính theo tuổi tu đạo giới thì như trẻ sơ sinh, nhưng nếu đặt vào cuộc sống phàm nhân thì đã thành trung niên từ lâu rồi, làm sao có thể mang cái tính cách vô sỉ kia mãi được. Nhưng ngươi nói sai một điều, trước đây ta gặp ai đánh đó, còn hiện tại ta gặp ai liền giết kẻ đó, ra tay quyết liệt hơn rất nhiều…
Đả Cẩu cười ha hả:
- Trọc đầu rồi thì nên tu tâm dưỡng tánh đi, chém chém giết giết chỉ tổ mệt người. Mấy vị tiền bối Đế giả dường như đang gọi ngươi, mau sang ấy gặp mặt. Đúng rồi, ta còn ở lại bộ lạc Tây Phong mấy ngày, đợi ngươi tĩnh dưỡng hồi sức xong chúng ta uống rượu một trận thỏa thích!
- Nhất ngôn vi định!
Độc Cô Minh nói xong liền rảo bước đi tới vị trí Đại Tế Tửu, nam tử áo xám và bọn Mã Tư Thuần, Đại Ngưu.
Bọn họ ai nấy đều có những biểu tình khác lạ khi nhìn sự điềm tĩnh trên gương mặt hắn. Nhất là Tử Dực và Thạch Đầu tỏ vẻ không cam tâm. Cả hai chưa dốc hết bài tẩy ra mà đã bại trận chóng vánh.
Độc Cô Minh tiến tới trước mặt song đế và Đại Tế Tửu, ôm quyền, lưng hơi nghiêng nói:
- Tại hạ Độc Cô Như Nguyện các vị tiền bối, bái kiến thúc phụ…
Hắn dùng tên giả là vì không muốn quá đông người biết được thân phận của mình. Kiếp chủ vẫn đang tồn tại, một khi nghe được tin tức hắn còn sống chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá cưỡi Đào Ngột tới đây đuổi giết hắn. Đó là chưa kể tới đám Quan Thất, Diệp Chính và cơ số các thế lực hùng mạnh ở ngũ châu vẫn luôn ôm mối hận bị diệt sạch thiên kiêu trong Tuyệt Vọng Ma Uyên.
- Như Nguyện? Ngươi có ước nguyện gì? Mau nói ra chúng ta cùng nghe xem?
Đại Tế Tửu cười khà khà, càng nhìn càng thêm hài lòng về gã trọc đầu đang đứng trước mặt mình.