Việt quốc, Minh Không thành…
Trận ác chiến đã làm cho căn nhà gỗ của Độc Cô Minh trở nên tan hoang, xác người nằm ngổn ngang khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ cả tuyết trắng. Sau khi một kiếm giết chết hai cao thủ là Phi Hoa và Lâm Kiệt thì hắn ngay lập tức chạy lại đỡ Nhân Phi Nhân dậy, chỉ thấy gã ho ra một bụm máu đen, thở dốc liên tục rồi lắc đầu:
- Ta không sao, một kiếm vừa rồi hay lắm. Không ngờ Bạt Kiếm thức thật sự tồn tại, có lẽ truyền thuyết mà tổ tiên ta ghi chép lại là có thật…
Mặc dù hơi thở vô cùng yếu ớt nhưng hai con ngươi Nhân Phi Nhân lại sáng bừng thần quang. Trong đầu gã nhớ đến câu chuyện mà ngoại tổ phụ của mình thường hay kể lúc nhỏ. Nhân Phi Nhân tên thật Liễu Tùy Phong. Liễu trong câu “tiểu đình yên liễu thủy dung dung”, Tùy Phong trong câu “tùy phong chiếu nhật nghi khinh cử”.
Liễu gia của hắn không phải người bản địa Nam Hoang mà đến từ một địa phương xa xăm có tên gọi Đại La thiên. Bởi vì địa phương ấy phát sinh kiếp nạn mà nhất mạch của hắn phải chia ra làm hai, một nửa ở lại trấn thủ Đại La thiên, một nửa di dời tới Nam Hoang nhân giới. Trải qua tuế nguyệt tang thương mấy trăm vạn năm, rốt cuộc Liễu gia huyết mạch suy bại, mất đi khả năng tu luyện mà trở thành phàm nhân vĩnh viễn.
Mặc dù đây chỉ là truyền thuyết nhưng Nhân Phi Nhân luôn khắc sâu nó trong lòng. Thậm chí vì để tìm ra vị trí Đại La thiên kia mà gã bỏ công sức bảy tám năm ròng rã không ngừng nghiên cứu về bản đồ nhân giới, đi khắp các tửu lâu nơi có sự xuất hiện của tu luyện giả, hy vọng thông qua lời kể của bọn họ mà biết được tung tích của địa phương này. Nhưng sau cùng tất cả đều là công dã tràng, vùng đất Đại La thiên kia giống như bóng trăng đáy giếng, hoàn toàn chẳng có chút manh mối nào.
- Bạt Kiếm thức, Đại La thiên, điển tịch Liễu gia… Mau, hãy nhanh đưa ta tới Thiên Huyễn thành…
Nhân Phi Nhân thở gấp, chưởng lực của Lâm Kiệt quá hùng hậu, mặc dù nội công của Nhân Phi Nhân cũng rất cao nhưng vẫn bị một chưởng đánh cho lục phủ ngũ tạng dập nát, e rằng không gắng gượng được bao lâu nữa.
Độc Cô Minh thở dài:
- Từ Minh Không thành tới Thiên Huyễn thành nhanh thì bảy ngày, thương thế của huynh thế này đi không ổn…
- Mau đi, ta có thể cầm cự được ít nhất nửa tháng. Có chết ta cũng phải tới Tế Vũ lâu tìm Cố Lý công tử lấy lại điển tịch Liễu gia ta…
Nhìn sự cố chấp trong ánh mắt của Nhân Phi Nhân, Độc Cô Minh không biết nói gì thêm, đành dìu gã lên lưng con lừa đen rồi dắt mũi nó từ từ rời đi.
Cửa thành mở ra, trong màn đêm lạnh lẽo, gió tuyết phủ đầy, từ xa nhìn lại chỉ thấy bóng lưng cả ba dần dần bị hắc ám cắn nuốt, bỏ lại phía sau sự tĩnh lặng đến ghê người của Minh Không thành.
————————————————————
Căn lều của Mã Tư Thuần là loại lều lục giác cỡ lớn, bên trong bài bố rất nhiều vận dụng, thậm chí nếu so sánh với căn nhà gỗ ở Minh Không thành của Độc Cô Minh thì còn rộng lớn hơn rất nhiều.
Chính giữa phòng bày một bàn ghế bằng gỗ quý được chạm trổ khá đẹp đẽ, trên bàn đặt một chiếc đỉnh nhỏ đang tỏa ra khói hương nghi ngút. Mùi thơm nhè nhẹ của hoa mộc lan phả vào mũi Độc Cô Minh khiến hắn trở nên thanh tỉnh lại, tinh thần minh mẫn gấp bội phần.
- Quả nhiên bộ lạc Tây Phong không đơn giản. Cả một tiểu đỉnh nhỏ cũng có chứa hương liệu sánh ngang với lục phẩm đan dược, ngủ nghỉ ở nơi này sẽ thúc đẩy công lực tăng tiến trong vô thức, thảo nào Mã Tư Thuần còn trẻ mà đã sở hữu tu vi kinh người như vậy.
Tính theo tuổi tác thì Độc Cô Minh năm nay bốn mươi tư tuổi, mà Mã Tư Thuần chỉ mới ba mươi mốt tuổi, thuộc thế hệ nổi lên sau sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên và Thiên Khanh.
Giá sách chứa rất nhiều ngọc giản xếp thành hàng. Bên trên mỗi ngọc giản có khắc tên những thiên kiêu nổi bật nhất hiện nay. Dịch qua một chút là bảy tám chậu hoa rực rỡ đủ màu sắc nằm kề nhau, bàn trang điểm ngay ngắn tươm tất bày biện cách đó không xa…Góc trong cùng của căn lều là một chiếc giường rộng lớn có trướng lụa bao phủ, chăn gối đều được sắp đặt cực kỳ ngăn nắp gọn gàng, có thể thấy rõ chủ nhân của căn phòng này là một người chỉnh chu, nội tâm cũng rất phong phú.
Bị Độc Cô Minh xăm xoi kỹ như vậy, Mã Tư Thuần hết sức khó chịu. Nàng ta giả vờ quay lưng đi đến góc bên trái nơi có đặt một chậu hoa lớn, sau đó đưa tay vặt đi những chiếc lá có dấu hiệu vàng úa, nhân lúc Độc Cô Minh không chú ý liền lấy chiếc bình nhỏ do Đại Tế Tửu đưa nhét vào sâu trong chậu cây. Một mùi hương vô sắc vô vị lan tỏa ra khắp căn phòng, nhìn thấy Độc Cô Minh vẫn đang lơ đãng cầm mấy ngọc giản trên giá sách đưa lên mi tâm nghiên cứu thì nàng ta khẽ cười lạnh trong lòng.
- Phen này không đánh ngươi thành đầu heo thì ta không phải là Mã Tư Thuần!
Thực ra Độc Cô Minh mặc dù tò mò với nội dung ghi trên các ngọc giản kia nhưng vẫn không quên nhiệm vụ mà Đinh trưởng lão giao. Ban nãy Mã Tư Thuần vừa quay lưng đi thì hắn đã lật nắp tiểu đỉnh lên, đổ hết bình chứa Mê Hồn Ám Dục hương vào trong. Mùi thơm của nó hòa lẫn với hương hoa mộc lan, mặc dù Mã Tư Thuần thoáng ngửi được có mùi gì đó là lạ song chỉ cho rằng là Phá Hải Đoạn Hồn hương của nàng đang phát huy tác dụng, chứ không nghĩ tới việc Độc Cô Minh cũng có thủ đoạn như mình.
Độc Cô Minh lật tới lật lui mấy chục ngọc giản, nhìn thấy ba cái tên lạ lẫm Hàn Phi, Vương Nhất và Hạ Thương Lan được đặt ngay bên cạnh ngọc giản ghi tên Kiếp chủ thì không khỏi giật mình. Đây là những kẻ hoàn toàn không có tên trên Nhân Giới Chí Tôn bảng, cũng chưa từng tham gia sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên và Thiên Khanh. Thậm chí nhân thế cũng chẳng có phong phanh gì về những trận so tài của họ với đám chí tôn thiên kiêu cùng thế hệ, vậy thì cớ làm sao lại được Mã Tư Thuần coi trọng đặt chung chỗ với Kiếp chủ như vậy?
Thấy biểu cảm của hắn, Mã Tư Thuần cười nhạt:
- Ngươi cho rằng mình đánh thắng được Tử Dực và Thạch Đầu thì đã là vô địch thiên hạ sao? Mà cách hành xử cuồng ngạo, điên cuồng giao chiến của ngươi cũng chưa hẳn đã là biện pháp duy nhất để thành đạo. Nếu ngươi gặp “y” một lần, ngươi chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác ngay.
- “Y” là ai?
Độc Cô Minh nhướng mày hỏi lại. Mã Tư Thuần đáp:
- Y họ Hàn tên Phi, là một tán tu vô danh ở Thiên Địch thánh hoàng triều Trung Thổ. Cách đây ba năm ta từng gặp y một lần. Kẻ này rất mạnh, cực mạnh, không những mạnh mà còn tính toán thâm sâu, mưu lược kinh người. Gần như trong mọi cuộc tranh đoạt truyền thừa bí bảo người được lợi sau cùng đều là y. Nhưng y hành động rất âm thầm, không muốn lưu lại bất kỳ danh tiếng nào. Đây là kẻ ta cảm thấy khâm phục sau Côn Vũ và Thẩm Yến. Cả ba có nét gì đó rất giống nhau. Một kẻ không màng thế sự, chỉ cầu một đời vô địch. Một người người tay không nhuốm máu, chỉ cầu sáng sớm được nghe đạo, chiều tử vong cũng cam lòng. Người còn lại thì không màng danh lợi, chỉ cầu trường sinh.
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Kẻ ẩn mình như vậy mà cô cũng điều tra ra được tư liệu về y, thật không đơn giản. Còn Vương Nhất, Hạ Thương Lan thì sao?
Hắn cố tình hỏi chuyện để kéo dài thời gian, mục đích để mê hương ngấm dần vào người Mã Tư Thuần. Mà Mã Tư Thuần cũng có chung suy nghĩ này, còn tưởng rằng tên đầu trọc trước mắt quá ngu ngốc, sắp rơi vào tay mình mà không biết.
Nàng chậm rãi nói:
- Vương Nhất là người còn sống sót cuối cùng trong Vương gia thất tử của Vương gia Nam Hoang. Sáu đệ đệ của y đều bị một tu sĩ thần bí giết chết. Sau khi xuất quan, Vương Nhất tìm hiểu được tu sĩ thần bí kia giờ đây đã bị Kiếp chủ đoạt xá thì liền đổ hết thù hận lên đầu gã. Bọn họ va chạm nhau cách nơi này không xa về phía bắc chừng bốn ngàn dặm. Kết quả trận chiến không một ai biết được, do thám của chúng ta chỉ kịp đến lúc giao tranh đã kết thúc. Hiện trường sót lại là ba ngọn đồi sụp đổ, vô số hố sâu lưu lại trên mặt đất, dấu vết thần thông in vào không trung rất đậm. Rốt cuộc sau khi tra xét mấy canh giờ liền bọn họ mới thấy vị trí có máu tươi đổ ra thấm đẫm mặt đất. Máu này khiến cây cối xung quanh hoàn toàn héo rũ, rõ ràng là máu của Kiếp chủ. Điều này chứng minh cái gì? Thực lực Vương Nhất chắc chắn rất cường hãn, thậm chí vượt trội hơn Kiếp chủ một chút. Điều đáng sợ là nếu không có trận chiến này, và trận chiến không tình cờ phát sinh ở vùng lân cận bộ lạc Tây Phong thì sẽ chẳng có ai biết được thế gian có tồn tại một thiên kiêu đáng sợ như vậy.
Lời kể của Mã Tư Thuần khiến Độc Cô Minh khiếp sợ vô cùng. Tâm ma mạnh mẽ như thế nào hắn hiểu rất rõ.
Kiếp chủ năm xưa chính là người dùng sức bản thân diệt sạch cường giả tiên ma. Nay y khôi phục trí nhớ, mặc dù con đường tu luyện phải cải biên lại, nhưng độ cường hãn và kinh nghiệm chiến đấu thì e rằng ngay cả chúng Đế giả nhân giới cũng không thể bì kịp. Nếu Độc Cô Minh gặp phải Kiếp chủ thời điểm này, hắn không dám chắc mình có một phần mười cơ hội sống sót hay không. Vậy mà Vương Nhất lại có thể khiến Kiếp chủ bị thương, thật bất khả tư nghì.
- Kiếp chủ kia cũng là kẻ đáng được tôn trọng. Dựa vào dấu vết cuộc chiến thì hung linh Đào Ngột không hề xuất kích hay tỏa ra uy áp, đơn giản là đứng bên cạnh quan chiến. Gã thật sự coi Vương Nhất là viên đá mài đao trên con đường trùng tu, nhưng viên đá này có vẻ hơi cứng rồi…
Mã Tư Thuần nói xong thì trước mắt liền nhòe đi, đầu choáng váng, thân hình lảo đảo muốn té ngã, chẳng những vậy từ trong bụng xuất hiện cảm giác nóng ran đang dần lan tỏa khắp cơ thể. Sự nóng bức này khiến nàng nảy sinh ảo giác muốn xé toang hết quần áo đang mặc trên người hòng giải tỏa nó.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Không chỉ Mã Tư Thuần mà Độc Cô Minh cũng bắt đầu có triệu chứng tương tự. Thậm chí triệu trứng của hắn còn nặng nề hơn, toàn thân căng cứng, đến tiểu huynh đệ dưới hạ thân cũng hùng dũng ngóc đầu dậy bất chấp sự chèn ép từ cái quần vải dày.
- Đinh trưởng lão, người âm ta!
Đến nước này rồi hắn liền hiểu ra mọi chuyện, không khỏi hét lên một tiếng giận dữ vang vọng cả căn lều.