Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Đối diện với thế tấn công dồn dập như muốn ăn tươi nuốt sống mình đến từ hồng y nữ tử trước mặt, Côn Vũ vẫn vô cùng điềm tĩnh.

Y đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, vẻ mặt kiên định, chân phải chậm rãi bước tới trước một bước.

Động tác của y rất chậm, giống như không hề quan tâm đến Độc Cô Yên Nhiên, chỉ tập trung để tiến vào trạng thái “vô ngã” nhằm thi triển một thúc thần thông hùng mạnh nào đó.

- Giả thần giả quỷ!

Độc Cô Yên Nhiên thét lớn, tấm lưới đỏ rực ẩn chứa ngàn vạn kim châm đổ ầm xuống người Côn Vũ bên dưới.

Côn Vũ vẫn lạnh lùng như không, yêu lực trong cơ thể hàm súc đến cực điểm, khoảnh khắc tấm lưới đỏ còn cách mình tầm mười trượng thì hai mắt y chợt lóe sáng, một loại đạo vận khủng bố bùng phát từ cơ thể đẩy lui hoàn toàn tấm lưới về phía sau mấy trăm trượng.

- Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên! Nhất Bộ Đăng Thiên!

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ngạo đạo vận của Côn Vũ ngập tràn khắp trời đất, mà bước chân kia của y tuy chưa chính thức buông xuống nhưng đã khiến cho ai nấy hít thở không thông.

Diệp Chính nói:

- Tại Tuyệt Vọng Ma Uyên y đoạt được truyền thừa của Ngạo Thiên Tôn, nhưng ông ta là thiên tôn của nhân tộc, quá khó tin khi lại truyền thừa hoàn mỹ đến vậy cho một yêu tộc.

Quan Thất lắc đầu:

- Ngươi nhầm rồi, đây tuy vẫn là Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên nhưng đã được thay đổi hoàn toàn, chỉ giữ lại mỗi cái tên. Côn Vũ rất mạnh, lấy đạo của bản thân tự hình thành một con đường riêng, hoàn toàn thoát ly khỏi hệ thống tu luyện hiện nay.

Diệp Chính kinh ngạc, quay sang hỏi:

- Vì sao ta không cảm nhận được gì mà ngươi lại biết nhiều đến vậy?

Nghe câu hỏi của Diệp Chính, Quan Thất chỉ khẽ cười một cách thần bí. Mà Lưu Bình đang đứng cách đó không xa cũng nhếch mép biểu tình khinh thường. Chiến lực thực sự của hai kẻ này vẫn là một dấu chấm hỏi rất lớn. Mặc dù xét thứ hạng trên Nhân Giới Chí Tôn bảng không cách biệt với Diệp Chính quá xa nhưng con đường tu đạo dường như ở trên một bậc.

Quan Thất nói:

- Mặc kệ Côn Vũ, chúng ta giải quyết Mã Tư Thuần và Độc Cô Minh trước!

Diệp Chính gật đầu, Quỷ Diện Quân và Lưu Bình cùng những thiên kiêu còn lại bắt đầu chuẩn bị xông lên. — QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này dị biến lại xảy ra, trong không trung vang lên giọng nói hờ hững, kèm theo đó là hai loại đạo vận mê man và truy cầu giống như hai trạng thái đối lập của thái cực lan tỏa khắp bốn phía.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Diệp Chính trở nên tái xanh. Không chỉ có gã mà toàn bộ những thiên kiêu đến từ Đông Hải đều bất giác lui lại một bước, biểu tình ngưng trọng.

- Quan Thất, quen biết đã lâu nhưng chưa từng có dịp cùng ngươi luận đạo! Hôm nay tác thành cho ta được chứ!

- Thẩm Yến! Ngươi cũng tới sao? Thường nghe kẻ tầm đạo tay không nhuốm máu, dùng thiên tư của bản thân khai sáng ra con đường mới cho chúng sinh, vậy mà cũng muốn nhúng tay vào ân oán thế gian như vậy, thật khiến ta thất vọng!

Quan Thất cười nhạt, phất tay một cái, dùng thiên địch đạo vận hóa giải hai loại đạo vận đang tấn công mình.

Người đến đúng là Thẩm Yến, kẻ mở màn cho đại thế này.

Áo xanh tóc đen búi cao, gương mặt ôn hòa cương nghị, khí tức của gã rất cổ quái, là phàm mà không phải phàm, phiêu diêu đắc đạo mà như sa đọa hồng trần, thông tuệ tột đỉnh mà giống ngơ ngẩn đến cực điểm.

Chỉ nghe Thẩm Yến nói:

- Ta dù là kẻ tầm đạo nhưng cũng là con người, bằng hữu gặp nạn tất phải ứng cứu. Huống hồ ta chỉ là muốn mời ngươi luận đạo, đâu có nói sẽ giết ngươi?

Một thiên kiêu Đông Hải nghe câu này không khỏi giận đến run người, chỉ tay thẳng mặt gã mắng:

- Luận đạo? Luận đạo con mẹ ngươi! Ai luận đạo với ngươi xong cũng đều ngã lăn ra chết, còn ngươi lại làm ra bộ dáng bi ai tiếc thương nhân tài sau đó quay mông bỏ đi. Ngươi nào phải kẻ tầm đạo mà là tên vô sỉ ti bỉ, giả nhân giả nghĩa nhất thế hệ này!

Thẩm Yến ho khan, mặt đỏ lên:

- Đạo hữu nói thế là không đúng! Triêu văn đạo, tịch khả tử. Người sống trên đời, sáng nghe được đạo, chiều chết cũng cam lòng. Thắng bại, vinh nhục có gì đáng để tâm, kiếp này không thành đạo, cuối đời cũng hóa hư không. Những vị tu sĩ kia vì luận đạo mà chết đi, ta thấy bọn họ hoàn toàn cam lòng, đâu có chút gì hối tiếc. Ta chỉ là đưa bọn họ đến gần với bến bờ chân đạo hơn thôi!

- Tên thần côn nhà ngươi, ta nhổ vào!

Thiên kiêu kia chỉ đứng từ xa chửi rủa mà không dám lại gần, sợ bị hai loại đạo vận mê man và truy cầu quấn lấy.

Mà Quan Thất biết hôm nay Thẩm Yến nhất định xen vào nên cũng cười lạnh, đạo vận thiên địch bùng phát, thân hình khẽ động hóa thành đạo tàn ảnh xông thẳng về phía gã.

- Hay lắm!

Thẩm Yến cười vang, chân cũng bước nhanh về phía trước nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bộ pháp của hắn rất hỗn loạn, không theo bất kỳ quy tắc nào cả. Nếu quan sát lâu thì người quan chiến thậm chí còn bị cuốn vào trong đó, ý thức bắt đầu dần trở nên mê man. — QUẢNG CÁO —

- Đường đạo vô định khiến tâm ta vô định, tâm ta vô định khiến chân ta lạc lối. Ta hỏi ngươi có như ta không? Ngươi đáp có, tức là đã rơi vào trầm luân. Ngươi đáp không, nghĩa là ngươi đã đi đúng đường, vậy đường của ngươi ở đâu? Tầm Đạo Vô Định Cước!

Quan Thất không đáp, y lựa chọn cách mà Tiêu Ức Tình dùng để giữ vững bản tâm trước thần thông kinh khủng này của Thẩm Yến.

Nếu “truy cầu” và “mê man” của Thẩm Yến giống như âm dương của thái cực, có nhu có cương thì “thiên địch” của Quan Thất lại ương ngạnh bá đạo, biểu đạt ý chí không khuất phục trước thiên mệnh.

- Ngã Mệnh Bất Do Thiên! Nghịch Thiên Nhi Hành!

Trong tiếng nổ ầm ầm, hai loại thần thông của Thẩm Yến và Quan Thất va chạm vào nhau.

Mà phía bên kia bước chân đầu tiên của Côn Vũ cũng hạ xuống, hình thành thế cân bằng với Loạn Thế Giai Nhân đến từ Độc Cô Yên Nhiên.

Quỷ Diện Quân nói:

- Nhiệm vụ của chúng ta vẫn chỉ có một, giết Độc Cô Minh, không nên do dự để đám bằng hữu của hắn tới phá rối nữa…

- Muộn rồi! Ông nội ngươi tới đây!

Tiếng cười ha hả tiêu sái vang lên, Doãn Chí Bình chân đạp phi kiếm bay tới, bộ dáng hào hoa phong nhã, ánh mắt tiếu ý đa tình. Dáng vẻ này của y có thể tự xưng là nhân giới đệ nhất mỹ nam, đủ khiến tất cả nữ nhân phải rung động khi vừa gặp mặt. Chỉ đáng tiếc khẩu vị của y rất mặn, nếu đối phương không có phu quân hay đạo lữ thì y sẽ lập tức quay đầu mặc kệ, dù cho nàng ta có nhan sắc diễm lệ tới mức nào.

Luận về thiên tư, Doãn Chí Bình chắc chắn được xếp ở tốp đầu nhân giới.

Mặc dù trong hai sự kiện U Minh cấm địa và Tuyệt Vọng Ma Uyên hoàn toàn không thu thập được gì nhưng lại vẫn có thể sáng tạo ra con đường riêng, lấy tình nhập đạo theo một cách cổ quái.

Y bế quan một mạch mười năm, khi vừa xuất quan liền mạnh mẽ đánh bại hai mươi tư chí tôn thiên kiêu khắp năm châu lục, cuối cùng chiếm giữ vị trí thứ mười một trên Nhân Giới Chí Tôn bảng. Nghe đồn thực lực của y không kém gì bọn Pháp Táng, Quan Thất cả, chỉ là chưa tới lúc quyết định, tuyệt sẽ không dốc hết thủ đoạn để người ta nắm bắt.

- Nhất Dạ Trường Giác!

Doãn Chí Bình phất ống tay áo, ngay lập tức chúng thiên kiêu cảm thấy đỉnh đầu mình đau nhói. Lúc đưa tay lên thì phát hiện một khúc sừng dày cộm từ lúc nào đã đâm thủng lớp da đầu mà nhô ra ngoài, biểu tình ai nấy trở nên quái dị, sau đó đùng đùng nổi giận quát lớn:

- Doãn Chí Bình, ngươi dám sỉ nhục chúng ta?

Doãn Chí Bình cười ha hả: — QUẢNG CÁO —

- Gặp phải ta thì qua một đêm các ngươi sẽ mọc sừng hết, trúng phải thần thông này của ta giống như trúng phải nguyền rủa vậy. Tốt nhất về sau đừng nên thành gia lập thất, cưới đạo lữ hay gả chồng, bằng không sừng sẽ còn dài thêm đấy…

- Ta giết ngươi!

Chúng thiên kiêu tức giận đồng thời lao về phía y, nhưng Doãn Chí Bình không hề đến một mình. Phía sau lưng liên tục xuất hiện thêm mấy thân ảnh mà Độc Cô Minh hết sức quen thuộc.

Tiêu Mịch Nhi, thiếu nữ ngây thơ năm xưa thường xuyên nhìn hắn mỉm cười.

Tiêu Ức Tình tên mồm thối khiến đám Phong Diệt, Lôi Diệt và Côn Vũ bị lật thuyền trong mương mấy lần.

Còn có cô nàng Tiết Hồng Y dù tuổi còn nhỏ nhưng thần thái điềm tĩnh, với mọi việc đều suy xét cặn kẽ chẳng khác gì nam nhân.

Phong Diệt và Lôi Diệt cũng đến. Tuy tu vi không còn tranh hùng được với đám Quan Thất, Quỷ Diện quân nhưng cũng không hề tầm thường, đủ sức xếp vào hàng ngũ Bách Nhân Địch tương đương với Tư Mã Ngang.

Có bọn họ trợ giúp, mặt dù còn khá yếu thế trước phe của Quan Thất nhưng để bảo toàn tính mạng cho Độc Cô Minh thì không thành vấn đề.

Nhưng không hiểu sao đáy lòng Độc Cô Minh càng lúc càng trầm trọng. Trực giác của hắn nói cho hắn biết ở phương xa còn có một kẻ chưa xuất hiện. Kẻ này đang rất nhanh chuẩn bị tới đây, khí tức dù ẩn tàng song vẫn làm cho lông tóc toàn thân hắn dựng đứng, chẳng khác nào một đầu mãnh thú hung bạo đang điên cuồng xông tới chỗ con mồi.

- Hắn là ai? Chẳng lẽ có thể so sánh với Kiếp chủ sao?

Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, ánh mắt hướng về phía chân trời. Mà ở đó quả nhiên có một bóng người đang dùng tốc độ nhanh như sao băng lướt tới.

Mái tóc y xõa dài tung bay trong gió, mày kiếm mắt sao, vẻ mặt lạnh lùng ngang tàng, nếu Kiếp chủ có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra kẻ này.

Đây nào phải ai khác ngoài Vương Nhất, người được Thần Tiêu cảm thán là nhân tài vạn cổ có một, dù Bá Luân đại thần sống lại cũng chưa chắc đã kinh diễm đến vậy. Điều này cũng được Kiếp chủ công nhận. Trong trận chiến bí mật giữa hai người, khi Mã Tư Thuần và Đại Ngưu tới nơi thì chỉ thấy máu đỏ của Kiếp chủ đã thấm đẫm mặt đất, mà kẻ kia hoàn toàn không để lại chút vết tích gì của sự thương tổn, đủ hiểu y khủng bố tới mức nào.

Mà Độc Cô Minh dù chưa gặp Vương Nhất nhưng thù hận giữa cả hai phải nói là sâu như trời như biển.

Vương gia có bảy người con thiên tư tuyệt thế nhưng sáu người đã chết dưới tay hắn, chỉ còn sót lại mỗi Vương Nhất đi đến chân trời Đông Hải trở thành môn hạ Tuyết Thương phái nên không thể gặp.

Bá Luân đại thần chính là đi ra từ môn phái này, sau đó một đường quật khởi trở thành vô địch trong lục giới. Mà cấm kỵ công pháp Thiên Thượng Thiên Hạ Độc Ngã Duy Tôn công do ông ta sáng tạo ra có lẽ cũng cất giấu ở đó. Trong trận chiến với Kiếp chủ, Vương Nhất chưa từng dùng đến nó nhưng vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Giả dụ y học được toàn bộ thì thật là bất khả tư nghì, có lẽ bốn chữ “Nhân Giả Vô Địch” từ thái cổ đến nay chưa có ai đủ sức mang vác tương lai sẽ chính thức do y đảm nhận.
Nhấn Mở Bình Luận