Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Kế đến một uy áp trầm trọng như núi sâu biển cao khó lòng hình nổi buông xuống từ trên bầu trời Thiên Tàng tông, khiến tất cả tu sĩ từ Đạo Đài cảnh trở lên toàn thân tê cứng, khí huyết trong người ứ đọng không cách vận chuyển được. Ngay cả nguyên lực hùng hậu trong Khổ Hải bọn họ cũng bị phong bế, gần như đã biến thành phàm nhân.

Ai nấy hoảng sợ đến tột cùng. Rõ ràng trước mặt kẻ toả ra uy áp kia, bọn họ chẳng khác nào con kiến hôi, sinh tử vận mệnh đều nằm trong tay đối phương.

- Phương Trác Nhiên... Không, Phương tiền bối...

Thiên Tàng tông chủ vừa nghe giọng đã hiểu ngay cao thủ ẩn tàng trong lời nói Nguyệt Quang Thánh Mẫu là ai.

Phương Trác Nhiên gia nhập tông môn đã từ rất lâu, tu vi Đạo Đài hậu kỳ. Điểm đặc biệt của Phương Trác Nhiên này là sự đôn hậu trung thực, tận tâm tận tụy vì công việc. Thế nên mặc dù tu vi không cao lắm nhưng lão vẫn rất được Nguyệt Quang Thánh Mẫu tin tưởng, qua hai ngàn năm cống hiến cho Thiên Tàng liền được giao phó trọng trách trấn thủ đại truyền tống trận kia. Chẳng dám nghĩ tới lão già hiền hậu này vậy mà lại chính là tu sĩ Đế cảnh đỉnh phong, khí thế cơ hồ còn mạnh hơn Thanh Thiện và Thanh Thủy một bậc. Tu vi giữa lão và Nguyệt Quang cách nhau tới hai cấp độ, lại cố tình ẩn giấu tu vi làm một Đạo Đài ngoan ngoãn lo không tranh với đời, một câu dạ hai câu vâng, thảo nào bà ta suốt mấy ngàn qua chẳng hề phát giác điểm khác lạ gì.

Thiên Tàng tông chủ ngoài mặt thì khiếp nhược song lại truyền âm cho Nguyệt Quang Thánh Mẫu đang trầm mặc giữa không trung, gấp rút nói:

- Sư phụ, chúng ta còn có lá bài tẩy do các đời tổ sư để lại bên dưới lòng đất. Chỉ cần vận chuyển sẽ đủ sức diệt lão tặc này, vì sao người chưa dùng?

Bất kỳ cự đầu thế lực nào cũng có lá bài tẩy riêng của mình dành những thời khắc nguy cơ sinh tử diệt môn ập đến. Thiên Tàng thánh địa không phải ngoại lệ, thậm chí bọn họ còn sở hữu một thứ đến tu sĩ cường đại như Vương Trung Hư còn cảm thấy cố kỵ.

Đó là một đầu quỷ hồn bất tử đã tồn tại từ đầu thời kỳ tiền thái cổ đến nay. Nói bất tử cũng không đúng vì thực ra vòng đời của nó khá ngắn, ý thức liên tục chết đi nhưng quỷ thân lại được Thiên Tàng thánh địa dùng bí thuật bảo tồn, liên tục bồi dưỡng. Cứ tưởng tượng sẽ một quỷ thân tồn tại vô số tuế nguyệt như vậy, cho đến ngày hôm nay sẽ khủng bố cỡ nào. Dưới sự hung tàn của nó, đến cả cấp độ hào kiệt còn chưa chắc toàn mạng.

Đó là lý do vì sao Thiên Tàng mặc dù chỉ có một Đế cảnh chữ Chân toạ trấn lại đứng đầu tam tuyệt Đông Hải, có tiếng nói cực lớn trong các thế lực nhân giới.

- Sư phụ, khẩn xin người thả quỷ hồn ra giết chết Phương Trác Nhiên! Bằng không chúng ta hôm nay sẽ đi đến diệt vong...

Thiên Tàng tông chủ truyền âm lần nữa nhưng vẫn thấy Nguyệt Quang bảo trì sự im lặng.

Bà ta gượng cười, gương mặt biểu tình chua xót:

- Khá khen cho Tuyết Thương, các ngươi lại có thể nhẫn nại ẩn giấu sâu như vậy. Mưu tính mấy ngàn năm đến khi thời cơ chín muồi mới ra tay xuất thủ, một trận đoạt Đông Hải.

- Ý sư phụ là?

Nguyệt Quang lắc đầu tự giễu:

- Ta quá ngu ngốc lại tin tưởng Phương Trác Nhiên kia đến mức giao trọng trách chăm sóc quỷ hồn ba năm một lần cho y! Vừa rồi ta dùng bí thuật kêu gọi nó nhưng nó không hề đáp lại, còn thể hiện sự phẫn nộ căm thù với ta, giống như xem ta là sự uy hiếp với chủ nhân nó vậy!

Phương Trác Nhiên gia nhập Thiên Tàng từ ba hai ngàn năm trước, cứ ba năm một lần lão lại được phái đi cho quỷ hồn ăn. Tất nhiên vì tu vi quá kiệt xuất, còn trên cơ Nguyệt Quang Thánh Mẫu mấy bậc nên lão hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khiến bà ta không thể không thán phục, càng thêm phần tin tưởng.

Hai ngàn năm cho quỷ hồn ăn, chưa nói đến việc lão có đủ thời gian tìm ra phương pháp khống chế nó, chỉ riêng chuyện tiếp cận thân mật thường xuyên đã khiến nó nảy sinh tình cảm với lão rồi. Giờ đây nó xem lão như chủ nhân chân chính, chỉ cần nghe được hiệu lệnh sẽ lập tức phá vỡ mặt đất bò lên, đại khai sát giới diệt toàn bộ Thiên Tàng thánh địa.

Giọng Phương Trác Nhiên tiếp tục vang xa:

- Tất nhiên bổn toạ sẽ không ỷ vào tu vi để khi dễ các ngươi! Nguyệt Quang, chẳng phải ngươi tự tin vào Tào Khê đệ tử mình lắm hay sao? Trận chiến giữa nó và sư điệt của ta, ta sẽ không can dự. Ta phải để các ngươi thấy việc tôn Bá Luân làm minh chủ sẽ là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời các ngươi!

Nguyệt Quang tuy thất thế nhưng vẫn cười lạnh:

- Vậy thì chúng ta chờ xem bảy mươi tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia làm nên điều gì?

--------------

Tiếng trống bí ẩn càng lúc càng dồn dập như muốn kích phát nhiệt huyết trong lòng người. Khơi dậy chiến tâm đã ngủ say suốt mấy ngàn năm của chúng tu sĩ Tuyết Thương.

- Lá bài tẩy của Tuyết Thương là tu sĩ Đế cảnh Thiên cấp đỉnh phong thứ ba... Nhờ đó nhất cử nắm Thiên Tàng vào tay... Nhưng chỉ vậy mà bọn họ cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của Tổ Miếu sao? Thực lực vẫn còn kém quá xa, hai mươi mốt tu sĩ Đế cảnh, trong số đó có sáu Thiên cấp đỉnh phong, riêng Vương Trung Hư Miếu chủ sánh ngang cấp độ hào kiệt, vẫn sẽ áp đảo ba tên kia!

Bỗng nhiên một vị Thiên cấp biến sắc, biểu tình không cách nào tin nổi nhìn về phía quần đảo nơi Phá Hư môn đóng quân. Mà Vân Mộc lão tổ cũng tỏ ra kinh hoàng, huy động toàn tông giới bị.

Trên bờ biển cát trắng trải dài xuất hiện một lão già ăn mày đang chống gậy chậm rãi đi về hướng sơn môn Phá Hư tông. Nếu để ý kỹ thì tay phải lão ta có cầm một cái trống nhỏ giống như dành con nít chơi. Theo động tác lắc nhẹ của lão, thanh âm trống trận cũng từ nó lan toả ra bốn phương tám hướng rồi vang vọng khắp trời đất, quanh quẩn bên tai mỗi người.

- Lại thêm một Thiên cấp đỉnh phong, rốt cuộc Tuyết Thương phái kiếm đâu ra nhiều cường giả như vậy?

Không ít Đế giả cảm thấy trời đất như xoay chuyển. Chỉ nghe Thanh Thiện nói bằng giọng cảm thán:

- Các ngươi có thấy bảy thiếu niên đang cùng Bá Luân đại đệ tử ta tấn công Thiên Tàng thánh địa hay không?

Mọi người còn đang mờ mịt thì Thanh Thủy tiếp lời sư huynh mình:

- Năm xưa hai ta cũng như bọn chúng, cùng với năm vị huynh đệ khác tình như thủ túc. Tuyết Thương Thất Tử, danh hiệu đó không phải đời này mới có mà là được truyền lại sau thế hệ của chúng ta. Đáng tiếc đại sư huynh yểu mệnh chết sớm, bằng không chúng ta đã xưng bá nhân giới từ lâu, sao để đến lượt một kẻ tầm đạo luôn được xếp hạng yếu nhất trong số hào kiệt cùng thời đại trở thành người bảo vệ của nhân giới cơ chứ?

Uyên Thâm tôn giả như muốn rớt tròng mắt ra vì quá kinh hãi:

- Bảy người chết một, bốn người xuất hiện đều là Thiên cấp đỉnh phong? Hai ngươi, Phương Trác Nhiên, lão ăn mày cầm trống, vậy vẫn còn hai Đế giả khác sao! Chẳng lẽ bọn họ cũng...

Thanh Thiện cười ha hả, vuốt râu nói lớn:

- Đúng vậy! Trong đó thất sư đệ của ta tư chất không thua kém đại sư huynh bao nhiêu, có lẽ tiếp cận rất gần với đẳng cấp hào kiệt. Nó lại không chết yểu mà một mực sống đến hôm nay, các ngươi đoán xem một khi nó xuất hiện thì sẽ cường đại thế nào?

Tin tức này chẳng khác nào một quả bom oanh tạc khiến toàn Đông Hải chấn động. Nếu những gì lão nói là đúng thì việc Tuyết Thương đứng đầu Đông Hải cũng hợp lẽ tự nhiên, thậm chí dù có độc chiếm Di địa, cát cứ xưng hoàng một phương thì Bạch Hoàng cũng sẽ không dám trách móc.

- Không cần lo lắng, có Miếu Chủ ở đây đủ sức đối phó bọn chúng rồi!

Mấy vị Đế giả trấn an lẫn nhau.

Vương Trung Hư sắc mặt như thường:

- Đã tới nước này không thể không nhường Đông Hải cho Tuyết Thương để tránh nhiều thiệt hại nếu trận chiến cấp Đế nổ ra. Họ đã chứng minh được thực lực hùng mạnh, đủ tư cách xưng hùng.

Ai nấy im lặng không nói gì. Bọn họ nghĩ tới việc tam đại tông Đông Hải trừ Tổ Miếu ra phải khom lưng trước một tiểu tử miệng còn hôi sữa thì không khỏi bất mãn.

- Để xem Bá Luân kia có tài cán gì! Chuyện lớp trẻ để lớp trẻ giải quyết! Chỉ cần nó bị Tào Khê đánh chết thì mọi mưu tính của Tuyết Thương xem như sụp đổ ba phần mười!
Nhấn Mở Bình Luận