Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Độc Cô Minh cảnh giác thu hồi lại mười phân thân đang ngồi xếp bằng xung quanh cơ thể. Sau khi cẩn thận phong ấn chúng lại để tránh tình trạng bị nguyên lực của chúng vì quá hùng hậu mà phá nát thân thể, hắn mới chậm rãi thu công, rũ vạt áo mà đứng lên.

Đây là lần đầu tiên hắn đứng lên sau hai mươi năm bế quan tu hành, xương cốt phát ra từng tiếng rôm rốp giòn tan, nhưng không hề có hại mà thực chất là đang giúp hắn lấy lại sự đàn hồi và dẻo dai như lúc trước.

Độc Cô Minh nhìn về nơi tiết điểm đang phát sinh dị tượng cách đó không xa, chỉ thấy tiết điểm nơi đó giống như bị một loại lực lượng khủng bố điên cuồng công kích, sắp sửa vỡ vụn tới nơi.

- Chuyện gì đây? Chẳng lẽ cũng có người du hành thời gian được giống như ta?

Hắn càng nghĩ càng âm trầm. Lý do này không phải không thể xảy ra. Lãnh Oán là một minh chứng sống động nhất cho việc du hành thời gian không phải cơ duyên dành riêng cho hắn. Dù không biết đối phương đang sắp sửa xuất hiện có tu vi gì, là dùng sức mạnh bản thân đánh phá tiết điểm hay dùng chí bảo hỗ trợ như hắn, nhưng việc đứng gần một kẻ như thế cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải hắn không thể khống chế Tuế Nguyệt kiếm thì đã sớm tạm thời tránh xa chỗ này rồi.

- Dù sao vẫn có kết giới của Tuế Nguyệt kiếm bảo vệ, trừ phi tu vi có thể nghịch thiên tới mức phá vỡ nó, bằng không ta vẫn an toàn... Dù vậy vẫn nên cẩn thận một chút...

Nghĩ như vậy, hắn cũng trấn định bớt phần nào. Tuy nhiên sự cảnh giác cao độ không hề mất đi mà càng lúc càng gia tăng.

Tiết điểm sau khi bị lực lượng thần bí kia điên cuồng công kích trong tầm mười khắc thì bỗng nổ tung tạo thành một lỗ thủng sâu hoắm bề ngang tầm mấy trượng, hắc ám bốn phía xung quanh cái lỗ này liên tục bị hút vào bên trong, từ đó truyền ra những âm thanh hết sức lạ lùng như tiếng khâu áo của nữ nhân. Đồng thời theo tiếng khâu áo vang lên ngày càng gấp rút, miệng lỗ thủng cũng ngày một nhỏ dần, có xu hướng thu hẹp lại, dường như đây là cơ chế tự sửa chữa của hư vô hắc ám nơi này khi bị tổn hại.

Chỉ thấy khoảnh khắc lỗ thủng kia bị thu hẹp lại chỉ còn nửa trượng, một đạo bạch quang từ trong đó bỗng lao vút ra mang theo tiên khí mãnh liệt không cách nào hình dung.

Tròng mắt Độc Cô Minh bỗng co rụt lại khi nhận ra thứ tồn tại trong đạo bạch quang kia.

Đó là một nam tử cũng mặc bạch y như hắn nhưng áo quần rất chỉnh chu ngay ngắn đang cưỡi trên một đoá hoa sen chín cánh.

Mái tóc đen nhánh của y được búi lên cao nằm gọn gàng trong một chiếc mũ quan màu bạc, hông đeo thắt lưng nạm ngọc màu tím. Hai tay y chắp sau lưng, gương mặt không chút biểu cảm nhìn về phía trước.

Điểm nổi bật nhất ở nam tử này chính là dung mạo quá mức tuyệt mỹ của y, chẳng khác nào trích tiên hạ phàm. Thậm chí nếu so sánh với những tiên tộc xuất chúng nhất mà Độc Cô Minh từng gặp thì nam tử này cũng quá mức vượt trội. Đẹp đến mức những mỹ nhân như Lưu Tích Quân, hay Mã Tư Thuần, Sơ Tuyết cũng phải ảm đạm thất sắc.

Dù vậy, vẻ đẹp của y không theo xu hướng mềm mại mà vẫn rất nam tính, chỉ là không quá rắn rỏi.

Thần thái của y hờ hững ung dung, ánh mắt cũng bình tĩnh, trong veo như mặt hồ mùa thu, đối diện với hư vô hắc ám nhưng vẫn không hề thảng thốt hay hoảng sợ. Dường như trên đời này chẳng thứ gì có thể làm y rung động. Ngay cả lúc phát hiện ra Độc Cô Minh đang đứng trên Tuế Nguyệt kiếm nhìn về phía mình bằng sự ngưng trọng xen lẫn lạnh lùng, thì nam tử này vẫn điềm nhiên coi hắn như không tồn tại.

Hoa sen chín cánh dưới chân y hiển nhiên cũng là loại cấm kỵ pháp bảo tương tự Tuế Nguyệt kiếm của Độc Cô Minh. Nó làm hắn liên tưởng tới một câu trong điển tịch phật môn.

"Cửu phẩm liên hoa vi phụ mẫu, hoa khai kiến phật ngộ vô sanh!"

Hoa sen chín cánh là biểu tượng cho sự vô căn vô trần, vô cấu vô nhiễm. Tương truyền rằng bậc thánh nhân trong trời đất đều sẽ được sinh ra từ trong một đoá hoa sen, hoa sen càng nhiều cánh thì phẩm hạnh và công đức của vị thánh nhân này sẽ càng cao, cơ hội đi đến tận cùng của giải thoát sẽ càng dễ dàng hơn. Giả dụ là cửu phẩm liên hoa, khoảnh khắc người đó vừa xuất hiện trên thế gian sẽ được diệu âm thánh pháp bao bọc xung quanh thân thể để tẩy lễ, đồng thời giúp người đó sở hữu khí vận cực lớn của thiên địa đại đạo. Trong suốt cuộc đời tu hành tuyệt đối sẽ không gặp chút trắc trở nào.

Loại liên hoa này một khi để người tiên tộc nhìn thấy chắc chắn chỉ có hai con đường. Một là chết không toàn thây, bị cướp đi liên hoa bổn mệnh để độc chiếm. Còn hai là quỳ xuống bái lạy thần phục, tôn y lên làm chủ.

Phùng Hằng đệ nhất nhân tiên tộc thời thái cổ cũng là như vậy mà xuất sinh. Nhưng y chỉ có tiên vị thất phẩm, không hề như nam tử trước mặt, cửu phẩm chí tôn.

Địch Vân người đang ở chung với phàm thể Độc Cô Minh ở Việt quốc cũng mang trong mình Vô Cấu đạo thể. Trừ phụ mẫu đã chết năm xưa của gã ra, chẳng ai biết gã lúc xuất sinh có bao nhiêu cánh hoa sen bao bọc. Nhưng có lẽ là chỉ tầm ba trở xuống, bằng không dị tượng đã sớm đánh động chúng tu sĩ nhân tộc. Mọi người cũng không dễ dàng bỏ qua loại thể chất nghịch thiên này như vậy.

- Liên Hoa này hẳn là do gã dùng cơ duyên đạt được. Bởi vì nhìn gã, ước chừng tu vi cũng chỉ ở tầng thấp như ta. Mặc dù gã trông như trấn định đến cực điểm nhưng rõ ràng cũng không điều khiển được liên hoa, để mặc nó di chuyển theo hướng đã định sẵn...

Đoá hoa sen chín cánh kia không ngờ lại đi cùng với hướng Tuế Nguyệt kiếm dưới chân Độc Cô Minh đang đi.

Thậm chí, Độc Cô Minh còn có linh cảm rằng nam tử kia cũng đang trở về cùng tiết điểm thời gian giống hắn. Nhưng là ở đâu, nơi nào trong lục giới? Là tiên giới sao?

Hai người đứng trên pháp bảo, một hoa sen một trường kiếm, thần sắc một tĩnh lặng một trầm mặc. Không ai nói ra câu nào, cứ như vậy nhìn về hắc ám vô biên phía trước.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...

Một tháng...

Độc Cô Minh và nam tử kia vẫn im lặng đứng chắp tay nhìn về phía trước. Trong suốt một tháng này ngoại trừ điều tức bảo trì hơi thở ra thì cả người họ đều không động đậy. Dường như là đang so xem ai sẽ là người đầu tiên không chịu nổi.

Nhưng Độc Cô Minh có thể chịu cô độc bế quan tiềm tu nơi hắc ám hư vô này suốt hai mươi năm, làm sao mà lại không chịu nổi quãng thời gian ngắn ngủi này kia chứ?

Mà nam tử kia cũng rất hờ hững, đến cả ánh nhìn cũng chưa từng thay đổi. Nếu không phải từng thấy y thoáng cử động lúc vừa thoát ra khỏi lỗ đen kia thì Độc Cô Minh chắc chắn sẽ nhầm tưởng y là một cái xác chết, đã mất đi hoàn toàn tự chủ.

Thêm ba năm nữa trôi qua, cả hai vẫn bảo trì dáng vẻ cũ. Sự kiên định và đạo tâm của hai người thật sự đã đạt đến mức hiếm thấy trong những tu sĩ cùng thế hệ.

Cho đến một ngày, Độc Cô Minh đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự tĩnh lặng này.

- Nhân tộc Độc Cô Minh...

Nam tử kia nghe xong cũng cong khoé miệng, dù là nụ cười nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy nụ cười này rất vô cảm, chẳng khác xã giao là mấy.

- Tiên tộc Hoa Vô Thác...

Im lặng một chút, Hoa Vô Thác nói tiếp:

- Ta vốn còn đang định mở miệng chào hỏi, dù sao quãng thời gian ba năm vừa rồi quá mức nhàm chán. Không ngờ tới ngươi lại lên tiếng trước...

Độc Cô Minh lắc đầu:

- Thật sự vô nghĩa. Chúng ta vì sao không nói chuyện thử một lần, biết đâu sẽ đạt được những thông tin mình cần?

Điểm này đúng là cả hai đều đang rất mong muốn nhưng vì cẩn thận dè chừng nên không vội vã nói ra ý định của mình. Giả dụ tỏ ra gấp gáp, chắc chắn sẽ bị đối phương chiếm cơ trên, đưa ra không ít yêu cầu bất lợi.

Độc Cô Minh cho dù đang trong tình hình cạn kiệt tài nguyên nhưng vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh để che mắt Hoa Vô Thác. Trong khoảng không hắc ám này, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhất là đối với dạng thiên kiêu kiệt xuất như bọn họ. Đã có thể tồn tại trong hắc ám, trở thành người du hành thời gian làm sao có thể là hạng tầm thường cho được.

- Ngươi cần nguyên thạch sao?

Hoa Vô Thác hỏi rất thẳng thắn vào đúng tim đen của Độc Cô Minh. Quả thật đây là nhu cầu cấp bách nhất của hắn hiện tại. Hắn tuyệt đối không thể duy trì tiếp quá sáu tháng ở trong kết giới.

Đối phương đã biết, bây giờ dù tỏ vẻ hay giả vờ thế nào cũng không gạt được, vì vậy Độc Cô Minh đành gật đầu.

Hoa Vô Thác nói:

- Ta có rất nhiều nguyên thạch, đủ để cho ngươi dùng trong mười năm. Quan trọng ngươi có thứ gì đủ đáng giá đổi với ta hay không?

Độc Cô Minh nhướng máy hỏi:

- Ngươi cần thứ gì?

- Một ít thông tin thôi. Chỉ cần ngươi trả lời đúng cho ta biết là được...

Dứt lời, Hoa Vô Thác từ bên trong kết giới cũng mình ném ra một túi trữ vật lớn.
Nhấn Mở Bình Luận