- Dạy dỗ một Ứng Kiếp cường giả? Tiền bối muốn bảo ta đi chết hay sao?
Độc Cô Minh khó hiểu hỏi lại.
Trung niên nhân đáp.
- Yên tâm, có ta ở đây không ai giết nổi ngươi! Dù sao ngươi cũng là người hộ đạo cho truyền nhân Thần Hổ nhất mạch của ta, ta đâu có ngu ngốc mà tự đoạn đi tương lai của tộc mình!
- Vãn bối vẫn rất sợ a!
Độc Cô Minh ngờ ngợ nói. Đối đầu với một Ứng Kiếp cường giả không phải đơn giản. Ngay cả bổn tôn dù mạnh mẽ là thế nhưng đứng trước với hạng tu sĩ này cũng chẳng khác con kiến là bao, huống hồ là phàm thể đang ở đây.
Nghe hắn nói vậy, giọng trung niên nhân xuất hiện ý cười:
- Kẻ gan to bằng trời như ngươi mà sợ ai chứ? Người khác không sợ ngược lại ngươi thì thôi. Chân Long nhất mạch này trước giờ ta vẫn nhìn không thuận mắt, dù rằng bọn họ vẫn là một nhánh không thể thiếu của yêu tộc nhân giới. Ta bối phận quá cao, ra tay với chúng là chuyện không nên chút nào, nhưng ngươi thì khác, cùng trang phải lứa, có thể thay ta giáo huấn mấy con giun đất này một chút để chúng cải thiện tính cách, bỏ bớt đi sự kiêu ngạo cùng ti bỉ...
Ngừng một chút, ông ta truyền âm tiếp:
- Bên cạnh tên Ứng Kiếp kia có một tiểu tử long tộc rất xuất chúng, bản thể là lục trảo thần long, huyết mạch cực kỳ cường đại, thậm chí còn phản tổ, sánh ngang với Chân Long kỷ thần thoại. Tương lai chờ tu vi cảnh giới của y lên cao, nhất định sẽ ngạo thị quần hùng, nhìn cả thế gian bằng nửa con mắt. Bây giờ nhân lúc y chưa quật khởi thì cho y một cú sốc đầu đời để thu liễm lại đi...
- Đế Long cũng có mặt ở đây?
Độc Cô Minh vừa nghe liền biết nhân vật mà trung niên nhân nhắc tới là vị nào.
Thiên tài long tộc, huyết mạch phản tổ, lục trảo thần long, ngoài Đế Long - kẻ thảm bại dưới tay Sổ Tư cách đây mấy năm thì còn có ai chứ?
Sau đêm ở Tây Phong bộ lạc, y trở về yêu tộc Bắc Vực với sự tủi nhục lên tới đỉnh điểm. Tin tức truyền lại kể rằng y vì không chấp nhận thất bại, muốn tái chiến với Sổ Tư nên mới yêu cầu tộc trưởng Chân Long nhất mạch được đi vào Long Sào Tổ Địa, thí luyện sinh tử một phen để kích phát hết tiềm năng bản thân.
Từ đó đến nay, đã rất nhiều năm tu luyện giới không còn ai nghe thấy tung tích của y, mọi người đều đồn đoán rằng y đã vẫn lạc trong tổ địa. Không ngờ gã long tộc này vẫn còn sống, chẳng những thế giờ đây còn đang hiện diện rất gần Độc Cô Minh, đứng từ xa quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Còn về cú sốc đầu đời mà trung niên nhân nói, có lẽ Đế Long đã trải qua sau bị Sổ Tư vùi dập một trận ở Tây Phong bộ lạc rồi, không cần tới phiên hắn ra tay. Tuy nhiên, Thần Hổ nhất mạch đã cấp cho Độc Cô Minh một cái nhân tình rất lớn, bây giờ hắn làm cho họ chút việc cũng xem như báo đáp, cứ coi như là tên Đế Long kia xui xẻo làm cho họ gai mắt đi.
Người trung niên kinh ngạc:
- Hóa ra y tên là Đế Long? Cái tên này đúng là có ý tứ, suốt từ kỷ hồng hoang đến nay, ngoại trừ tên Thiên Long Thần kia, chưa ai dám tự xưng là “Đế” trong long tộc, tiểu bối này nếu không phải thực sự đủ vốn liếng để làm vậy thì ắt sẽ bị chúng tộc nhân củ mình bẻ cổ chẳng chút do dự… Hừm, nói tóm lại ngươi vẫn nên giáo huấn y một trận trước, đè ngạo khí của y xuống đi, bằng không chờ ngày y thành đạo ngươi sẽ rất thảm đấy!
- Lục trảo thần long lợi hại đến vậy?
Độc Cô Minh tò mò hỏi.
Người trung niên cười cười:
- Lục trảo không giống với những thể chất long tộc khác. Bọn chúng sở hữu đế vương huyết, nếu đủ cơ duyên có thể lột xác trở thành thất trảo, chính là tương đương với bản thể Chân Long năm xưa. Mà Chân Long lại chính là tồn tại sánh ngang với Thần Hầu, có sức mạnh khai thiên tích địa, hủy diệt hoàn vũ, ngươi nói xem có lợi hại hay không?
- Ta thấy tiền bối có vẻ không thích Chân Long nhất mạch vì bọn họ so với Thần Hổ nhất mạch phát triển quá rực rỡ thì phải!
- Đúng, ta chính là có chút đố kỵ! Thần Hổ còn mạnh hơn Chân Long một bậc chiến lực, vậy mà lại sơ xác tiêu điều đến độ này... Ài...
Trung niên nhân rất thẳng thắn, không hề phủ nhận tâm tư của mình.
Loại tồn tại như ông ta đã đủ tư cách để xưng tụng là thánh nhân, vì lực lượng tu vi đã nằm ngoài hoàn toàn vòng hiểu biết của thế gian.
Nhưng thánh nhân cũng có đố kỵ riệng của bản thân. Nhìn thấy thiên địch đang xuất hiện anh tài lớp lớp, trong khi tộc đàn của mình lại bị tuyệt diệt, không còn chút mầm mống thuần huyết nào có thể mang đến hy vọng quật khởi, phải gửi gắm hy vọng trên người một nam tử nhân tộc, trung niên nhân cho dù không có ý làm hại Chân Long nhất mạch nhưng vẫn sẽ cho bọn họ một cái tát đau điếng, để Đế Long kia trong tương lai cho dù thành đạo cũng không quá cuồng ngạo bất kham.
-Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ không làm nhục mệnh!
Độc Cô Minh truyền âm lại, trong đầu bắt đầu suy nghĩ kế sách đối phó với hai kẻ đang nhìn trộm kia.
Rất nhanh, hắn truyền âm nói:
-Tiền bối, chút nữa ngài hãy phối hợp với ta! Ta sẽ hù dọa đám Chân Long này, khiến chúng hồn xiêu phách lạc, sau đánh thẳng tới Long Sào Tổ Địa của chúng cướp bóc một phen!
Trung niên nhân có vẻ rất hứng khởi với ý định của hắn, liền đáp:
-Tốt! Để ta xem ngươi làm nên trò trống gì! Nhưng mọi việc cũng chỉ nên dừng lại ở mức hù doạ, dù sao chúng cũng là yêu tộc, ta không thể tự làm tổn thương tộc quần của mình!
Ở bên ngoài, Sổ Tư tỏ ra nôn nóng:
- Mau thực hiện cách của ngươi đi, thời gian của chúng ta không nhiều đâu!
Đám tiểu ô quy, Độc Nhãn Kê cũng nhìn Độc Cô minh bằng ánh mắt nghi ngờ, không hề có chút tin tưởng tên phàm nhân này sẽ làm ra chuyện gì đặc sắc.
Độc Cô Minh cũng không quan tâm tới bọn chúng nghĩ gì, hắn chỉ để ý tới hai kẻ đang rình mò đằng xa. Đoạn hắn đi ra phía trước kết giới tuyệt địa, hít vào một hơi thật sau, kế đến bắt đầu nhắm nghiền hai mắt, hai cánh tay ôm tròn trước bụng, bắt đầu mô phỏng lại thức thần thông “Đẩu Chuyển Tinh Di”.
- Đây là?
Phía xa, Đế Long nhíu mày nghi hoặc.
Nhìn động tác biến ảo hai tay của Độc Cô Minh, Mục trưởng lão nhận xét:
- Cương nhu tương tế, âm dương giao hòa, cho dù không xuất hiện dao động linh lực nhưng vẫn cho thấy đẳng cấp rất cao về cảm nhận quy tắc thiên địa. Tên phàm nhân này không thể xem thường đâu!
Đế Long gật đầu, tiếp tục theo dõi từng cử chỉ động tác của nam tử phàm nhân kia.
- Thiên linh hề, địa linh hề, Thần Hổ nhất mạch hề! Hắc Hổ vô địch, triệu hoán người từ trong luân hồi trở về, giúp ta phá mở kết giới!
Sau khi đọc ra một đống chú ngữ khó hiểu, hắn bắt đầu xoay tròn đôi tay càng nhanh hơn. Hàng loạt hành động cùng chú ngữ bí ẩn này khiến đám Sổ Tư, tiểu ô quy tò mò không thôi, nhưng lại không dám cắt ngang hắn thi pháp.
Tiểu ô quy lẩm bẩm:
- Hắc Hổ là ai, sao chưa từng nghe đến? Cường giả trong Thần Hổ nhất mạch đa phần đều thuộc dòng dõi Bạch Hổ kỷ hồng hoang, làm gì có con Hắc Hổ nào kia chứ?
Vào lúc mọi người còn đang bán tín bán nghi thì nơi chính giữa bầu trời phía trên kết giới đột nhiên vang lên một tiếng nổ đì đùng.
Sấm chớp đánh xuống, một vòng xoáy xuất hiện giữa bầu trời, bên trong bay ra hư ảnh một con Hắc Hổ nguyên vẹn, từ đó bộc phát khí tức hùng mạnh không cách nào hình dung, dường như vượt xa sức chịu đựng của kết dưới xung quanh tuyệt địa bên dưới. Dưới tiếng gầm của nó, cả Vạn Yêu Mộ Địa chấn động mạnh từng đợt, đến long khí cuồn cuộn như thủy triều ở Long Sào Tổ Địa cách đó không xa cũng ảm đạm thất sắc, mấy trăm hư ảnh chân long đều sợ hãi chui về điện thờ của mình không dám diễu võ dương oai nữa.
- Thứ gì đây?
Tiểu ô quy kinh hô, Độc Nhãn Kê không tin vào những gì mình đang chứng kiến, đưa mắt quan sát kỹ lưỡng Độc Cô Minh từ trên xuống dưới nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì khác lạ.
Phía xa, tròng mắt Đế Long co rụt lại, Mục trưởng lão kế bên biểu tình nghiêm trọng. Đơn giản vì cả hai đều cảm giác long khí trong người sau sự xuất hiện của Hắc Hổ kia liền trở nên nhộn nhạo, tu vi bị đè ép xuống đến bảy thành.
- Không phải ảo giác! Phàm nhân kia có thể triệu hoán Hắc Hổ khủng bố thời cổ đến đây, khí tức của nó quá mạnh mẽ, thậm chí e rằng còn mạnh hơn cả Thiên Long Thần thời kỷ đỉnh phong!
Mục trưởng lão khiếp đảm nói.
- Phá cho ta!
Phía trước kết giới, Độc Cô Minh quát lớn, tay bắt ấn quyết đánh thẳng vòng sáng trước mắt.
Dưới động tác này của hắn, Hắc Hổ đang gầm rống trên không trung vung trảo đánh xuống kết giới bên dưới. Khoảnh khắc thú trảo và kết giới va chạm với nhau liền khiến không gian chấn động mạnh, lực phản chất mạnh đến mức làm cho mặt đất chu vi mấy vạn trượng xung quanh nổ tung từng đợt, ngoại trừ vị trí đám Độc Cô Minh đang đứng thì hầu như đều bị sụp xuống, khói bụi bay mù trời.