Dưới ánh mắt chú mục của mấy trăm vạn yêu tộc, thân ảnh cao lớn sừng sững mường tượng vĩnh viễn không thể sụp đổ dần hiện ra.
- Hắn là?
Tròng mắt Đan Ngư Yêu Đế co rút lại.
Kẻ xuất hiện không phải ông ta chưa từng gặp. Đó là một hậu bối thuộc thế hệ sau ông ta hai đời, cùng thời với những thiên kiêu như Giang Trần của Chân Đại Đạo, Khổ Huyền của Đại Lôi Âm tự, hay Thiên Địch đế của Thiên Địch thánh hoàng triều. Bọn được tu luyện giới thời ấy gọi bằng cái tên “tứ anh” cực kỳ khí khái. Bốn người thể hiện tư chất, tính cách, bản lĩnh hoàn toàn áp đảo những chí tôn thiên kiêu cùng thế hệ của mình, khiến người đời ngưỡng vọng vô cùng, ngót nghét từ lúc đó đến nay đã trải qua bốn năm trăm năm.
Nếu Giang Trần, đại địch một thời của Lưu Tông đã chết từ rất lâu thì Khổ Huyền lại đang ở trên đỉnh cao ngất ngưởng của tu luyện giới. Ông ta giữ chức trụ trì của Đại Lôi Âm tự Tây Thiên, là thủ lĩnh Phật môn nơi đó, đồng thời cũng là sư phụ của Pháp Táng hòa thượng đang làm mưa làm gió tu luyện giới thời gian vừa qua. Sư huynh của ông ta bối phận lại càng cao hơn, chính là vị Đế giả thứ tư của Di địa, Tây Thiên Đại Đế, tức Khổ Diệu đại sư đức cao vọng trọng.
Còn Thiên Địch đế như đã biết, dù không sống thọ nhưng cũng để lại dấu ấn hết sức đậm sâu trong lòng chúng nhân. Trận đại chiến với Đào Ngột kia ông ta dùng tu vi Đế cảnh, khoác thêm Nghịch Nhân bào liền có thể đối kháng với Chủ cảnh trong thời gian dài, thậm chí còn đánh gãy tứ chi của Đào Ngột. Sự xuất chúng có thể nói không kém Lưu Tông bao nhiêu. Đáng tiếc số phận đã định sẵn ông chỉ có thể là một vệt sao băng tỏa sáng nhất thời, tô điểm thêm cho bức tranh loạn thế này thêm chút màu sắc mà thôi, không thể đi được quá xa.
“Tứ anh” xưng hùng xưng bá thế hệ trẻ năm xưa giờ đây chỉ còn sót lại mỗi Lưu Tông và Khổ Huyền. Mà kẻ sở hữu dáng người cao lớn như thần như ma, mái tóc ngắn ngang vai không gió tự bay, công thêm cặp mắt sáng như điện khiến người đối diện sợ hãi kia quá mức nổi bật. Bất kỳ ai gặp qua một lần đều không thể quên được loại thần thái và khí chất đặc biệt này của y.
Cái tên của y khi vang lên ở nơi nào thì mọi người đều hiểu rằn nơi đó sắp sửa trở thành một nơi gió tanh mưa máu, huyết tinh ngập tràn.
Giết chóc ở Đông Hải, đánh bại gần như toàn bộ những thiên kiêu nổi trội nhất, khiến những thế lực hàng đầu là Thượng Thanh cung, Quảng Hằng cung lực bất tòng tâm, phải ngó lơ bỏ qua thù hận với y. Sau khi đạt đến Đạo Đài đại viên mãn, y thậm chí xông thẳng vào Phong Lôi thánh địa đánh trọng thương tông chủ thế lực này, trước khi quay lưng rời đi còn một kiếm chém nát bức tượng Đế giả Nam Hoang, hành động cuồng ngạo tới cực điểm.
Một người không phải ma, không phải tà mà là cuồng…
Ai dám cản bước y, dù cách xa mấy cảnh giới y cũng sẽ tìm mọi cách để giết. Thù hận dai dẳng, đeo bám tới cùng, quyết không bỏ cuộc, đó là tính cách của Lưu Tông, những thứ khiến cho những thế lực lớn phải cực kỳ ngao ngán, không muốn dây dưa với kẻ điên này…
- Lưu Tông!
Đan Ngư Yêu Đế híp mắt, sát khí bắt đầu dâng lên. — QUẢNG CÁO —
Việc một nhân tộc từ trong Vạn Yêu Mộ Địa đi ra chính là đại kỵ của yêu tộc. Huống hồ Lưu Tông đã mất tích mấy chục năm, trong mấy chục này y làm gì trong Vạn Yêu Mộ Địa, có hay không đoạt được thiên đại cơ duyên nào đó? Mà tất cả những thứ này theo lý mà nói đều thuộc về quyền sở hữu của yêu tộc. Chẳng lý nào mà lại bị một nhân tộc chiếm giữ được.
Lưu Tông không đi một mình, ngay tức khắc sau lưng của ông ta xuất hiện thêm một người, chính là một nhân vật mà Đan Ngư Yêu Đế ghét cay ghét đắng.
Sổ Tư nhìn Đan Ngư Yêu Đế, cười lạnh nói:
- Đan Ngư lão thất phu, lại tái ngộ rồi!
Đan Ngư hừ lạnh, cổ tay xoay một cái, một tầng uy áp thuộc về Đế cảnh hùng hồn tới cực điểm từ trên cao giáng xuống muốn đè ép Sổ Tư sau lưng Lưu Tông thành thịt vụn.
- Yêu Đế ra tay với cả Đạo Đài yêu thú?
Chúng tộc nhân yêu tộc Bắc vực khá bất ngờ với hành động này của ông ta. Tuy nhiên, lại nhận được lời giải thích của những trưởng lão và tộc trưởng phía trước.
- Ngài ấy là đang muốn thăm dò thực hư của Lưu Tông!
- Thăm dò? Thế hệ của Lưu Tông dù tu luyện nhanh đến đâu cũng là sao trở thành Đế cảnh được? Đến Đông Hải Đại Đế, cung chủ Quảng Hằng tiên cung, vị được xưng tụng sở hữu tư chất cao nhất từ thượng cổ đến nay cũng phải mất tận bảy trăm năm mới đột phá thành công cơ mà?
- Không thể lấy thành tựu của người trước làm thước đo cho thành tựu của người sau. Cứ quan sát đi, Lưu Tông kia không đơn giản đâu!
Mọi người chú mục vào thân ảnh của Lưu Tông và Sổ Tư nơi xa.
Chỉ thấy khoảnh khắc tầng uy áp Đế cảnh do Đan Ngư Yêu Đế tạo thành giáng xuống người Sổ Tư, Lưu Tông liền phất ống tay áo một cái, lập tức một tầng uy áp Đế cảnh khác còn mạnh mẽ gấp bội phần đồng thời giáng xuống phía mấy trăm vạn tộc nhân yêu tộc phía xa. — QUẢNG CÁO —
- Này là?
Ai nấy kinh hãi vội vàng vận chuyển toàn bộ tu vi chống đỡ, nhưng đáng tiếc tầng uy áp do Lưu Tông tạo thành quá mức mạnh mẽ, trong nháy mắt đã biến hơn mười vạn yêu thú thành thịt vụn.
Còn phía bên này, Sổ Tư phun ra mấy ngụm máu tươi, thân hình ngã quỵ xuống đất, ánh mắt đầy vẻ thù hằn nhìn chằm chằm Đan Ngư Yêu Đế.
- Lão thất phu, ngươi chỉ có vậy thôi sao? Thật khiến ta thật vọng! Tiếp nữa đi!
Gã cười ha hả, để mặc máu tươi đỏ lòm từ trong miệng trào ra.
Đan Ngư Yêu Đế biến sắc khi thấy yêu tộc sau lưng mình chết như ngã rạ, liền hỏi:
- Lưu Tông, ngươi có ý gì?
Lưu Tông lạnh lùng đáp:
- Ngươi muốn lấy tính mạng đệ tử ta, vậy thì ta lấy tính mạng toàn bộ mấy trăm vạn tộc nhân yêu tộc các ngươi! Cứ thử xem bên nào chết nhanh hơn!
- Ngông cuồng, ngươi nghĩ mình là ai? Cho dù ngươi dùng cơ duyên nào đó đẩy nhanh tiến cảnh tu vi, đột phá Đế cảnh. Nhưng cùng lắm cũng chỉ nằm ở Chân cấp, thêm vào đó căn cơ thiếu bền vững, sự tích lũy vỏn vẻn mấy chục năm của ngươi có thể so sánh với mấy trăm năm của ta sao?
Đan Ngư Yêu Đế nghiêm mặt nói, tầng uy áp kia không đè lên người Sổ Tư nữa mà chuyển hướng sang Lưu Tông.
Tu vi Đan Ngư Yêu Đế ngang với Độc Cô Đại Đế ở Trung Thổ, đều là hậu kỳ Chân cấp, thiếu chút ít cơ duyên là sẽ có thể đột phá tới Huyền cấp. Theo suy nghĩ của ông ta, Lưu Tông chắc chắn không phải đối thủ của mình. — QUẢNG CÁO —
Theo uy áp của Đan Ngư giáng xuống, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội, vô số vết nứt dọc ngang xuất hiện xung quanh vị trí Lưu Tông đang đứng. Chưa dừng lại ở đó, luồng uy áp kia khi lên đến đỉnh điểm liền ngưng tụ lại thành một con cá chép khổng lồ màu vàng đang bơi lội giữa thiên không.
Đây chính là hình dáng chân thân của Nghịch Ngư nhất mạch, màu vàng tượng trưng cho huyết mạch chạm đến đẳng cấp đế trong hoàng tộc, rõ ràng không thể xem thường Đan Ngư, dù rằng thế hệ của ông ta khá tiêu điều, nhân tài như lá mùa thu.
- Chết cho ta!
Đan Ngư quát to, bàn tay phải nhấn xuống, cỗ uy áp như trời như biển kia cũng giáng xuống thân thể cao lớn của Lưu Tông.
Mà dáng vẻ Lưu Tông vẫn rất điềm tĩnh, lạnh lùng nhìn Đan Ngư khiến ông ta cảm giác có gì đó không đúng lắm.
- Lưu Tông là đang làm màu sao? Chết đến nơi vẫn tỏ vẻ nguy hiểm!
Không ít yêu tộc bĩu môi dè biểu.
Nhưng bọn họ đâu biết rằng Đan Ngư lúc này đây đang sởn cả da gà vì loại cảm giác tử vong đang xâm chiếm bản thân mình. Mường tượng chỉ cần đế uy kia trút xuống toàn bộ thì tức thì mình cũng sẽ mất mạng ngay lập tức.
- Hừ! Ta sở hữu tư chất hào kiệt! Nếu không phải thiếu chút khí vận gia trì thì đã đột phá Chủ cảnh từ lâu! Bằng vào một tên thiên kiêu đời sau như ngươi mà muốn giết ta? Vọng tưởng!
Đan Ngư nghiến răng. Cuộc đời ông ta luôn tôn trọng thứ cực kỳ mơ hồ nhưng tối quan trọng với tu sĩ chính là "linh cảm". Nhờ linh cảm diệu kỳ này mà bao phen ông ta thoát được hiểm cảnh, đồng thời thu hoạch được rất nhiều thiên đại cơ duyên. Nhưng việc hôm nay quá vô lý. Một Lưu Tông cách đây mấy chục năm vẫn chỉ là Đạo Đài đại viên mãn, tuy giờ đây bằng cách nào đó cũng tiến giai Đế cảnh nhưng làm sao giết nổi ông ta, một người đã tích lũy ở cảnh giới này suốt mấy trăm năm, từng bước căn cơ đều vững vàng được chứ?
Lưu Tông biểu cảm lạnh lùng như băng tuyết, cánh tay phải chậm rãi đưa lên, chuẩn bị súc thế tung ra thần thông phản đòn của mình.