Vào lúc chúng yêu tộc đang chờ phán quyết của Thiên Long Thần dành cho Lưu Tông thì chợt nghe nam tử trung niên dáng người cao lớn kia cười lạnh nói:
- Muốn giết thì cùng lên đi! Lưu Tông ta hôm nay máu nhuộm Bắc Vực! Mấy con rùa rút đầu các ngươi nếu có bản lĩnh thì ra mặt hết cho ta, trốn trốn núp núp thì thầm to nhỏ để làm gì!
Vì linh hồn của Lưu Tông đã đạt đến đẳng cấp cực cao nên rất mẫn cảm với những tia thần niệm cường đại đang ngược xui khắp nơi. Dù rằng không thể nghe trộm nhưng từ chúng ông ta có thể phát hiện vị trí và ước lượng tu vi của kẻ phát ra những cỗ thần niệm này.
Nói xong, Lưu Tông mặt mày dữ tợn, đế uy bạo phát, nguyên lực hùng hồn như trời như biển lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Đám Đan Ngư và Thiên Long Thần mặc dù đã đề phòng từ trước nhưng vẫn bị khí thế của y bức lui lại mấy trăm bước.
Ở cách đó mấy ngàn dặm, có một lão già béo mập đang ngồi bế quan sâu trong lòng đất, hai mắt lão ta nhắm hờ, trên người tỏa ra hơi thở mục nát già nua năm tháng, đôi môi khô nứt nẻ khẽ mấp máy truyền âm không ngừng. Hiển nhiên đây là một trong những cường giả vừa truyền thần niệm cho Thiên Long Thần, thậm chí, chính ông ta còn là người đề xuất ý tưởng quần công vây giết Lưu Tông.
Khoảnh khắc Lưu Tông xuất thủ thì phạm vi xung kích của y cũng bao trùm lấy cả địa phương lão già này ẩn náu, khiến mật thất nơi đây sụp xuống vì không chịu nổi áp lực.
- Hậu bối ngông cuồng! Lúc bổn đế thành đạo không biết ngươi đang luân hồi chuyển kiếp thành thứ gì!
Mặt đất nổ tung, lão già bay lên giữa thiên không, hướng về phía Lưu Tông nơi xa giận dữ hét lớn.
Mà Lưu Tông chẳng có chút gì sợ hãi, tuy bị ba cường giả Đế cảnh là Thiên Long Thần, Đan Ngư cùng lão già kia tạo thành thế chân kiềng vây lấy nhưng vẫn rất điềm tĩnh, mái tóc ngắn ngang vai bay phấp phới, cuồng tiếu liên hồi, dường như rất sảng khoái vì bức được lão già phải ra mặt.
- Cuối cùng cũng lò mặt ra! Hạng nhát gan không dám đột phá, cố giữ hơi thở để sống qua ngày giống ngươi mà cũng có tư cách so sánh với ta sao?
Lưu Tông cất giọng hỏi ngược lại.
Mấy trăm vạn yêu tộc nghe được thì liền sửng sốt, bọn họ không dám nghĩ đến yêu tộc Bắc Vực vậy mà lại có cường giả thứ hai đạt đến Đế cảnh ngoài Đan Ngư. Rõ ràng từ xưa đến nay, bọn họ luôn bị nhân tộc lấn áp, nhất là Bắc Vực Đại Đế của Man Tộc kia luôn khiêu khích chủ động tấn công bọn họ. Phải đến độ hai mươi năm gần đây thì sự hiếu chiến của đám Man tộc mới bất ngờ dừng lại. Theo tình báo truyền tin về thì dường như Bắc Vực Đại Đế đang ở vào thời điểm mấu chốt đột phá Chủ cảnh. Đây cũng là lần đột phá cuối cùng của ông ta vì thọ nguyên đã sắp cạn kiệt, không còn tiếp tục chống đỡ được lâu hơn nữa.
Mà Đả Cẩu - bằng hữu của Độc Cô Minh, hiện tại vừa mới tiếp nhận chức tộc trưởng Man tộc, thống lĩnh cả trăm vạn tộc nhân trấn thủ nơi đây, uy phong có thể nói còn vượt xa đám Thẩm Yến, Diệp Chính, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình năm đó nhiều lần.
Nếu ngoái đầu ra sau nhìn lại quá khứ một lần nữa, chắc hẳn chẳng ai có thể ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Thoáng cái đã hơn hai mươi năm, thế hệ thiên kiêu trẻ tuổi năm đó từng đụng độ nhau trong U Minh cấm địa, Tuyệt Vọng Ma Uyên, Thiên Khanh… tất cả đều đã trưởng thành, nối bước tiền nhân gánh vác trọng trách trở thành đầu tàu dẫn dắt thế lực của mình.
Nếu nói về kẻ có thành tích thấp nhất trong việc gây dựng thế lực, thì chắc hẳn chính là đám “vô tông vô phái” như Độc Cô Minh, Kiếp Chủ, Côn Vũ.
Mà thực tế, cũng không phải Độc Cô Minh không có tế lực, chẳng qua thế lực của hắn hiện tại nhỏ yếu đến mức đáng thương, không có một cường giả Ứng Kiếp kỳ nào chống đỡ, đang phải dựa vào sự “bảo kê” đến từ Độc Cô Đại Đế ở Trung Thổ, mức độ đánh giá của mọi người đối với nó cũng chỉ dừng lại ở hai chữ “tiềm năng”.
Thế lực này là do Tô Viễn thay hắn tạo dựng nên, gồm ba tòa lâu các Kim Phong lâu, Ngã Kiếm lâu và Dục Hoa lâu, hiện tại nhân thủ tầm bảy ngàn, đã tương đương với một tiểu thế lực dạng khá. Tuy nhiên, khi không có cường giả Ứng Kiếp tọa trấn thì quy mô dù lớn đến đâu cũng vĩnh viễn bị xem là tiểu thế lực.
Quay lại hiện tại, nghe Lưu Tông nói vậy, lão già hừ lạnh:
- Thiên Long Thần, hắn đã không biết tôn ti như vậy, xin ngài đừng xen vào, để ta cùng hắn đấu pháp một trận! Thành hay bại, sống hay chết không liên quan gì đến yêu tộc!
Mặc dù rất tức giận về hành động lỗ mãng của Lưu Tông, tuy nhiên lão già này suy cho cùng vẫn rất điềm đĩnh cáo đời. Ông ta hiểu rằng Thiên Long Thần đã kiêng dè nam tử trung niên kia như vậy ắt có đạo lý. Có điều, địch nhân đã bức tận nơi mà lão lại không dám đánh trả thì quá mất mặt, việc này cũng sẽ làm suy giảm đinhuệ khí của yêu tộc Bắc Vực. Vậy nên nhân dịp này ra tay thử sức nam tử trung niên cũng là một ý tưởng không tồi. Thêm vào đó, cuộc chiến này cũng có thể dùng để dò xét thái độ và thực hư của Man tộc Bắc Vực, xem rằng lão Man nhân kia tình trạng như thế nào rồi, có tiến triển gì trong việc đột phá Chủ cảnh hay không. Vì với tính cách của lão, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn một anh kiệt nhân tộc đầy tiềm năng ngã xuống dưới tay họ.
- Hậu bối, tu vi ta là Đế cảnh Huyền cấp hậu kỳ! Đúng như ngươi nói, ta vì sợ hãi không dám đột phá lên Thiên cấp mà chấp nhận dừng chân ở cột mốc này. Nhưng năm xưa lúc mới tu đạo, tốc độ tu luyện của ta tuyệt đối không kém gì ngươi! Đừng cho rằng mình thành tựu quá nhanh mà kiêu ngạo, đợi đến lúc gặp phải bình chướng, ngươi cũng sẽ bị hậu nhân của mình vượt qua như ta thôi!
- Không kém gì ta? Tốc độ tu luyện phải đi kèm với căn cơ vững chắc. Ngươi tu luyện nhanh nhưng nền móng không vững, không nắm được tinh túy mỗi cảnh giới thì cũng bằng thừa.
- Hoang đường! Nếu nền móng không vững làm sao đạt tới Đế cảnh chứ? Tu đạo như trăm sông đổ về một bể, dù ngươi tu luyện ra sao thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ như ta mà thôi!
Lão già kia phản bác.
Chỉ nghe Lưu Tông cất tiếng trả lời, thanh âm hùng hậu truyền khắp Bắc Vực, khí độ đường đường chính chính khiến ai nấy động dung.
-Người đời thường nói “tu đạo như trăm sông đổ về một biển, dù đi đường nào cũng sẽ về chung đích đến”. Câu này đúng là không sai. Nhưng thử hỏi có mấy ai biết "đích đến" rốt cuộc ở đâu, khi nào bản thân sẽ chạm được đến nó? Chệch đường một chút ban đầu sẽ rất khó nhận ra, vì ảnh hưởng không lớn. Nhưng về lâu về dài, lúc ngươi đã đi thật xa rồi thì hậu quả của sự chệch đường này mới hiển lộ hoàn toàn, khiến ngươi cách "đích đến" kia xa đến vạn dặm. Khoảng cách này chính là bình chướng trong tu luyện mà ngươi đang mắc phải! Còn ta, chưa bao giờ cầu nhanh! Tốc độ này với ta, xem như chút sự cố ngoài ý muốn mà thôi!
Ông ta vừa nói xong ai nấy đều lạnh xương sống. Cả Độc Cô Minh cũng vậy.
Ngoài ý muốn mà tu luyện đến Đế cảnh sao? Đây có còn là người không chứ?
Độc Cô Minh trầm tư. Nếu ông ta đã không hài lòng với tiến cảnh của mình, có hay không sẽ tự phá bỏ tu vi mà tu luyện lại từ đầu? Tuy nhiên hắn nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ vớ vẩn này. Tu đạo không dễ dàng, tu vi từ Đạo Đài trở xuống trùng tu còn khả thi, nhưng đạt đến Đế cảnh rồi còn nói muốn trùng tu thì trừ phi là kẻ điên.
Lão già hừ nhẹ:
- Nói thì hay lắm! Ta vẫn không tin với chênh lệch một cấp độ từ Chân cấp đến Huyền cấp, ngươi có thể tạo ra cho ta sóng gió gì!
Lưu Tông cười nhạt:
- Mười chiêu đủ lấy mạng ngươi!
Dứt lời ông ta lạnh lùng phất tay, thức thứ nhất xuất ra, chính là một thức thần thông mà Thiên Long Thần cực kỳ quen mắt.
- Diệt Sinh chưởng!
Lưu Tông đánh ra một chưởng về phía lão già, lập tức thiên địa nguyên lực trong thiên địa ngưng tụ lại thành hình dáng một chưởng thủ khổng lồ màu đen tuyền, mang theo khí thế dời sông lấp biển cùng sát khí như muốn diệt tận sinh linh lao thẳng tới thân hình nhỏ bé của lão già. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào con kiến và ngọn núi, nếu bị chưởng thủ này đánh trúng chắc chắn lão già sẽ hình câu thần diệt, thậm chí đến tư cách hấp hối cũng không có.
- Ngươi… Ngay từ chiêu đầu tiên mà dùng mười phần chiến lực rồi sao?
Con ngươi lão già co rút lại, thân hình liên tục lùi về sau. Yêu khí từ cơ thể lão bắt đầu hình thành một vòng kết giới hình tròn màu bạc bảo vệ thân thể. Đối đầu với loại thần thông công kích mãnh liệt bá đạo như vậy, lão lựa chọn phòng ngự trước sau đó mới phản công khi đối phương đã kiệt lực.