Nhưng ông ta lại biến sắc lần nữa vì Lưu Tông quả thật rất nghiêm túc trong cuộc chiến này, chiêu đầu tiên còn chưa đến nơi thì chiêu thứ hai đã bắt đấu xuất kích.
- Phiên Thiên ấn!
Ma khí trên người Lưu Tông bốc lên cuồn cuộn tạo thành cơ số đám mây đen che phủ cả bầu trời trên cao. Gió lớn nổi lên thổi mái tóc và tà áo ông ta bay phần phật, giờ phút này đây Lưu Tông như hóa thân thành một ma vương cái thế vừa giáng lâm cõi phàm trần, muốn dùng sự tà ác của mình hủy diệt chúng sinh.
- Hắn chọn theo ma đạo!
Đan Ngư tỏ ra âm trầm.
Sử dụng sức mạnh của chủng loài khác, chỉ riêng nhân tộc mới có thể làm được điều này. Vì cơ thể tiên thiên của tu sĩ nhân tộc quá yếu nên khó lòng chống đỡ được sức mạnh của Đế cảnh, vậy nên vào lúc đột phá cảnh giới có thể lựa chọn khiến thân thể thuế biến để đạt đến đẳng cấp như sinh linh ngũ đạo tự phong, trở thành loại tồn tại tương đương họ.
Từ xưa đến nay, một tu sĩ nhân tộc chỉ có thể đi theo một trong năm đạo bao gồm "tiên, ma, yêu, quỷ, thần". Mỗi một đạo đều có điểm mạnh yếu riêng, khắc chế dung hoà lẫn nhau hệt như ngũ hành.
Tiên tộc thiên về thần thông biến hoá, phiêu dật xuất trần, rất gần với đại đạo. Kẻ lựa chọn đi theo tiên lộ sẽ là hạng tu sĩ như Thẩm Yến, Diệp Chính.
Yêu tộc lại đại diện cho sự tà dị, đa đoan, kết hợp với thể chất cường đại vô song. Tuổi thọ của tộc này cũng dài lâu bậc nhất trong năm tộc. Kẻ lựa chọn đi theo yêu lộ sẽ là những tu sĩ thiên về luyện thể ví như Đại Ngưu. Dĩ nhiên, bọn họ cũng có thể lựa chọn thần lộ vì hai con đường này cũng khá tương tự nhau, chỉ khác biệt ở tính cách.
Thần chủ cương liệt! Nhắc đến thần là nhắc đến những tồn tại hùng mạnh nhất thế gian. Thực tế mà nói, thần tộc sau kỷ hồng hoang tuy vẫn mang huyết mạch của thần nhưng không thể nào sánh bằng những vị thần khai thiên tích địa, điển hình như Hoả Thần, Thủy Thần được. Muốn đi theo thần lộ, dĩ nhiên tính cách cũng phải cương liệt, trong đạo pháp thần thông cũng phải ẩn chứa bảy phần ngang ngạnh cứng rắn mới được. Thế mạnh của thần chính là sức mạnh nguyên thủy vô địch thiên hạ, hay theo cách gọi dân gian là "thần lực". Lục Triết gần như hội đủ những yếu tố này, nếu tương lai gã ta phong thần thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Quỷ lại là một con đường thần bí, quỷ dị, mờ mịt như chính tên gọi của nó. Nó khác với yêu, vì yêu vẫn ở ngoài ánh sáng, mà nó thì lại ẩn sâu trong bóng tối, ở nơi mà chúng nhân khó lòng nhìn thấu được. Quỷ đạo xưa nay rất ít người đi theo, thành tựu của bọn họ cũng không cao lắm, nên Đế cảnh gần như chẳng mấy ai hứng thú với con đường này.
Mà ma! Ma chính là lựa chọn nhiều thứ hai chỉ sau tiên. Cũng là con đường lợi hại, dễ tu dễ luyện, uy lực mạnh mẽ thể hiện nổi trội nhất ở giai đoạn đầu. Có lẽ vì trong lòng mỗi chúng sinh đều có sẵn tâm ma, và sa đoạ vấy bẩn, bao giờ cũng dễ dàng hơn là thanh tâm quả dục.
Lưu Tông, chính là tự mình phong ma! Một chiến ma điên cuồng bất bại!
Dưới ánh mắt kinh hãi cực độ của lão già phía xa, Lưu Tông lại đưa tay nhấn về phía trước thêm một cái.
Ma khí thao thiên từ bốn phương tám hướng lập tức ngưng tụ về trước mặt ông ta, sau đó hiển hóa ra một chưởng ấn khác còn khủng bố hơn chưởng ấn lúc trước gấp mấy lần. Chưởng trước là Diệt Sinh, dùng để giết chóc sinh mệnh, còn chưởng này là Phiên Thiên, dùng để lật trời!
Nếu có ai đủ tinh mắt sẽ thấy được trên chưởng ấn thứ hai thậm chí còn xuất hiện những đường nét vân tay cực kỳ chân thật, chồng chèo lên nhau tạo thành những ký tự kỳ lạ, đây là minh chứng cho sự phức tạp của thần thông mà Lưu Tông đang sử dụng, kỹ năng đấu pháp đã đạt tới cảnh giới siêu việt.
- Lưu đạo hữu, hạ thủ lưu tình! Thiên Long Thần ta đã nói là không muốn đối địch với ngươi.
Thiên Long Thần nghiêm mặt nói.
Tình huống bây giờ rất cấp bách, dựa theo những gì ông ta hiểu biết về Lưu Tông thì chắc chắn chỉ hai chưởng này thôi cũng đủ lấy mạng Trư Đế tuổi già sức yếu kia rồi. Nếu ông ta không tham chiến thì yêu tộc Bắc Vực sẽ nghi hoặc, thậm chí không tin tưởng vào vị hào kiệt vừa trở lại để dẫn dắt bọn họ này. Nhưng nếu tham chiến thì lại vô tình xô đổ sự hòa hoãn giữa ông ta và Lưu Tông, châm ngòi cho một cuộc chiến dai dẳng, mà yêu tộc, rất có thể tổn thất còn thảm trọng hơn là mất đi một Trư Đế.
Độc Cô Minh nhìn Lưu Tông đại phát cuồng uy như vậy, cũng hơi ngờ ngợ về quyết định của vị cha vợ này. Rõ ràng đứng giữa Bắc Vực, trong vòng vây rất nhiều cường giả mà táo báo như vậy không phải hành động quá thông minh.
“Trừ phi…”
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng đang phát sinh.
"Cha vợ, có lẽ tất cả đều nhìn nhầm ngài rồi..."
Hắn mỉm cười, trong đầu bất giác nghĩ đến một câu nói lúc trước của Cố Lý. Đó là "không thể dựa vào bề ngoài, lời nói, hay hành động của một người để đánh giá về độ nông sâu của người đó. Thế nhân chỉ tin vào mắt, tin vào tai nên luôn bị lừa".
Tất cả những người ở đây đều cho rằng Lưu Tông là một mãng phu chỉ biết cậy sức cắn càn, không có chút trí tuệ nào. Nhưng sự thực liệu có phải như thế?
- Lưu huynh, đắc tội! Trư Đế không thể chết dưới tay huynh!
Thiên Long Thần rốt cuộc ra tay, Đan Ngư cũng không nói nhiều lời, hợp lực với y tạo thành thế kiềng ba chân vây Lưu Tông vào chính giữa. Đồng thời bọn họ đánh ra thần thông nhằm giúp Trư Đế hoá giải hai chưởng thủ khủng bố đang đè ép lão ta.
Bị vây giữa tam đại cao thủ nhưng Lưu Tông chẳng hề nao núng, thậm chí ma khí toả ra còn khủng khiếp hơn. Ông ta ngẩng đầu rống lớn:
- Đế cảnh Yêu Tộc ra đây hết cho ta!
Mặt đất trong phạm vi mấy trăm dặm nổ ầm ầm, mấy trăm vạn yêu tộc trong nháy mắt đã chết thêm ba mươi vạn vì không chịu nổi làn sóng xung kích toả ta từ Lưu Tông.
- Lưu Tông, ngươi ra tay với cả hậu bối tộc ta! Không sợ ta cũng sẽ làm vậy với hậu bối tộc ngươi sao?
Đan Ngư nghiến răng nói. Hai người thoáng chốc đã va chạm với nhau mấy chục lần. Phải tới tận khi chính thức giao thủ như vậy thì y mới hiểu vì sao Thiên Long Thần cố kỵ Lưu Tông đến thế. Đơn giản vì tuy Lưu Tông theo ma đạo nhưng xét về độ cường hãn của thân thể, cộng thêm sức mạnh nguyên thủy vẫn quá vượt trội, thậm chí cả yêu tộc Đế cảnh cũng chưa chắc thắng được. Chỉ đỡ hai quyền của y thôi mà Đan Ngư đã run cả hai tay, phải tìm cách tách ra chờ thân thể hồi phục mới dám giao chiến tiếp.
- Thì đã sao? Nếu các ngươi đã có gan chặn đường vây công ta, thì cũng phải chấp nhận tinh thần bị ta diệt sát đi!
Lưu Tông vẫn như cũ hờ hững, một quyền giáng xuống đấm Đan Ngư bay thẳng xuống đất, sau một tiếng nổ ầm liền mất tăm mất dạng.
- Quá biến thái, nhân tộc từ bao giờ xuất hiện một quái tài như vậy?
Những kẻ đang quan chiến đều có chung một câu hỏi.
Ngày hôm nay trôi qua rồi, có lẽ tin tức về sự trở lại của Lưu Tông sẽ được cả tu luyện giới Di địa biết đến. Nhân tộc sẽ lại dậy sóng vì vị cuồng nhân này. Mà nơi vui vẻ nhất, có lẽ chính là Nam Hoang.
Có Đế giả xuất hiện đồng nghĩa với việc khí vận của bọn họ cũng sẽ được đề thăng. Đám thiên kiêu như Tiết Hồng Y, Tiêu Mịch Nhi, Tiêu Ức Tình cũng sẽ không còn thua kém đám thiên kiêu đại lục khác về mặt này nữa.
Tuy Lưu Tông liên tục lấn lướt, thậm chí đánh cho Trư Đế thổ huyết bại lui. Sau đó một chưởng đánh gãy xương vai Đan Ngư, bức Thiên Long Thần phải ngừng chiến bảo vệ hai Đế cảnh này nhưng vẫn không cách nào ép những cường giả đang ẩn mình khác của yêu tộc xuất đầu lộ diện.
Bọn họ giả câm giả điếc, bàng quang hờ hững với cuộc chiến.
Rốt cuộc, Lưu Tông cũng không có ý định truy cùng giết tận, chiến thắng tam đại cường giả một cách đường đường chính chính xong liền ung dung cùng Sổ Tư rời đi. Trước khi mất bóng còn để lại một câu nói khiến chúng yêu tộc Bắc Vực ai nấy run rẩy hoảng sợ không thôi.
- Nhớ kỹ! Đừng chọc đến nhân tộc ta, bằng không lần sau không đơn giản chỉ là giáo huấn thế này đâu!
Thiên Long Thần đỡ Đan Ngư và Trư Đế dậy. Cả ba biểu tình trầm mặc, cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây hô hào chúng yêu, đành phải hạ lệnh giải tán.
Độc Cô Minh dĩ nhiên cùng với tiểu ô quy, Độc Nhãn Kê, lừa ngốc đi theo sau lưng Thiên Long Thần về tổng bộ của yêu tộc Bắc Vực. Ánh mắt những yêu loại xung quanh khi liếc đến họ đều hàm chứa sự hiếu kỳ đến cực điểm. Rõ ràng là đang phán đoán về thân phận của họ.