Trải qua gần hai tháng tĩnh tọa bên cạnh huyết hà, tu vi của Trần Mạn Dao đã hồi phục đến Tiên Thai sơ kỳ. Với tư cách là truyền nhân của U Minh quỷ chủ, Bỉ Ngạn hoa nhập thân, nàng hoàn toàn không thua kém bất cứ chí tôn thiên kiêu nào hiện nay. Có điều trước mắt địch nhân quá đông, riêng chí tôn thiên kiêu thôi đã có tới ba vị, tuyệt đỉnh thiên kiêu không dưới bảy mươi người. Một khi đám người này liên thủ thì dù nàng mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng khó lòng nghịch thiên. Đó là chưa nói tới một Quan Thất cực kỳ đáng sợ ở trước mặt.
- Đi bắt sống nàng ta về đây!
- Tuân lệnh Quan công tử!
Hai chí tôn thiên kiêu của Thiên Địch thánh hoàng triều lao tới vây công Trần Mạn Dao. Một trận ác chiến nổ ra, Trần Mạn Dao bộc lộ chiến lực kinh người, hư ảnh Bỉ Ngạn hoa màu tím phủ kín cả trời đất, dùng sức một mình đè ép hai vị thiên kiêu.
- Quỷ Đăng Dẫn Phách!
Trong tay Trần Mạn Dao xuất hiện một chiếc đèn lồng đang phát sáng, ánh đèn lay lắt tỏa ra từ chiếc đèn lồng khiến chúng tu sĩ ở phía xa cảm thấy khó thở. Tương truyền rằng mỗi khi có sinh linh nào chết đi thì đều sẽ xuất hiện hai vị Hắc Bạch Dạ Xoa tay cầm quỷ đăng tới tiếp dẫn linh hồn họ. Ở đây chiếc đèn lồng trong tay Trần Mạn Dao vừa ra, trời đất bỗng trở nên tối tăm, mọi thứ như đều tắt lịm trước ánh nến leo lắt trong chiếc đèn lồng.
- Câu Hồn Đoạt Phách!
Từ chiếc đèn lồng phát ra lực hút cực mạnh khiến hai chí tôn thiên kiêu kia thét lên đau đớn, cảm giác linh hồn của mình bị một lực lượng thần bí nào đó lôi mạnh ra khỏi cơ thể. Cả hai phải dùng toàn lực mới vùng ra khỏi thần thông khủng bố này, nhưng vừa lui lại đã phát hiện sau lưng mình có một trăm lệ quỷ bộ dáng dữ tợn đang cười lên khặc khặc, đồng loạt lao đến tấn công.
- Bách Quỷ Dạ Hành!
Trần Mạn Dao lạnh lùng hô, đây là đòn tấn công sau cùng của nàng. Hai chí tôn thiên kiêu kia đều có cơ sở khổ hải tám vạn trượng không ngờ đến sức hoàn thủ cũng chẳng có, bị nàng một hơi thi triển ra ba thần thông giết chết. Một trăm lệ quỷ kia thôn phệ sạch sẽ hai chí tôn thiên kiêu sau đó tiếp tục lao đến tấn công Quan Thất.
- Rất mạnh, nhưng muốn giết ta không dễ vậy đâu! Ta vẫn không hiểu vì sao Đại Diễn quyết lại tính ra cảnh tượng ta chết trước mặt cô!
Quan Thất mỉm cười, cũng không làm ra động tác nào. Chúng tu sĩ chỉ cảm thấy trong trời đất đột nhiên xuất hiện một loại ý cảnh mơ hồ, hệt như trời thu ảm đạm, gió nhẹ hiu hắt, cành lá úa tàn. Thân thể trăm lệ quỷ kia vậy mà vô thanh vô tức tan rã vào hư không, giống như mùa thu đến khiến cho trăm lá cây dù đang xanh tươi cùng phải úa tàn rơi rụng.
- Đây là thần thông Thu Ý Lâm do ta tự sáng tạo ra! Cô cảm thấy thế nào?
Trần Mạn Dao tỏ ra nghiêm trọng, thần thông của U Minh Quỷ Chủ không ngờ lại bị phá bởi một thần thông khác do hậu bối nhân tộc sáng tạo. Thiên tư thiếu niên trước mặt cũng không khỏi quá tuyệt diễm đi.
- Ta rất thích bốn mùa trong năm, vì vậy mỗi thời khắc chuyển giao mùa ta sẽ đều có mặt để cảm nhận, nhờ vậy may mắn sáng tạo ra bốn loại thần thông khác nhau, nay mời cô đánh giá xem.
Quan Thất vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, điềm tĩnh nhìn Trần Mạn Dao. Lại một ý cảnh khác thay thế ý cảnh hiu hắt mùa thu bao phủ khắp không gian. Loại ý cảnh này mang theo lạnh lẽo của mùa đông khiến trời đất như muốn đóng băng lại.
Trần Mạn Dao cảm nhận được sự nguy hiểm của thần thông này nên vội vàng thúc dục đèn lồng trong tay không ngừng thiêu đốt, xua tan băng giá xung quanh.
- Đây là một loại thần thông ta ngộ ra lúc ngắm trời đông tuyết rơi, khi ấy nhìn những cơn gió lạnh rét buốt thổi qua, trong lòng ta thường tự hỏi rốt cuộc nhân sinh của tu sĩ có khác gì với phàm nhân hay không? Phàm nhân trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, sinh ra ở xuân, bệnh ở hạ, già lão ở thu, lại chết ở đông. Còn tu sĩ? Dù cường đại đến đâu cuối cùng thân thể cũng sẽ trở nên lạnh lẽo, hồn đọa hoàng tuyền, thật là bi ai… Khi ấy ta cũng chỉ biết cười tự giễu, nụ cười này được ta đặt tên là Tiếu Đông Phong…
Lời cảm thán của Quan Thất chậm rãi vang lên, gần như đồng thời Trần Mạn Dao cảm thấy bốn phía xung quanh không ngờ lại hoàn toàn bị đóng băng, chẳng những thế cơ thể nàng cũng bị ý cảnh này xâm nhập khiến cho tóc trên đầu không ngừng bạc trắng, làn da bắt đầu nhăn nheo như đã thật sự già lão. Theo những cơn gió lạnh rét buốt, ý cảnh mùa đông dần thay thế cho mùa thu, khí tức tử vong trên người Trần Mạn Dao cũng ngày một nhiều hơn.
Con rùa đen co rụt tròng mắt:
- Hậu bối này quá kinh khủng! Ở cảnh giới Tiên Thai mà lại cảm ngộ được đại đạo trời đất đến độ này. Thiên tư không hề thua kém những cường giả vô địch năm xưa…
Gió đông lạnh buốt chợt thổi mạnh khiến ngọn nến trong lồng đèn tắt ngấm, Trần Mạn Dao phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo suýt nữa đã rơi xuống huyết hà.
- Dốc toàn lực chạy mau, thiếu niên này quá kinh khủng!
Rùa đen vội nói.
- Nhưng còn Minh Vương?
Trần Mạn Dao không cam tâm, ngoái đầu nhìn về phía huyết hà đang chảy cuồn cuộn.
- Hắn sinh tử không rõ, nhưng nếu có thể sống chắc chắn không muốn thấy cô vì chờ đợi hắn mà chết. Bây giờ chúng ta phải giữ tính mạng rồi tính tiếp!
- Được!
Trần Mạn Dao tỏ ra quyết đoán, chộp lấy con rùa đen trên mặt đất rồi nhằm hướng ít người nhất tấn công tới, mở ra một đường máu chạy trốn. Mà điều kỳ lạ là Quan Thất không hề ra tay ngăn cản, chỉ nhíu mày suy tư:
- Bằng vào cô ta làm sao đủ khả năng giết được ta? Chẳng lẽ cảnh tượng tương lai do Đại Diễn quyết thôi diễn ra lại là sai?
- Công tử, mấy vị trưởng bối đã dặn nhất định phải giết cô gái này…
Một tuyệt thế thiên kiêu bước tới nói nhỏ.
- Hừm, thánh hoàng triều của ta tên gọi Thiên Địch! Có hiểu “thiên địch” là gì không? Tức là cả đời nghịch hành mà đi, không tuân theo thiên mệnh, trở thành kẻ địch của thiên địa. Ta vẫn muốn đánh cược thử xem ba năm sau mình có chết dưới tay nàng ta không! Đuổi theo cho ta, bắt sống nàng!
Quan Thất nhìn về hướng Trần Mạn Dao chạy trốn, ánh mắt càng thêm phần âm trầm.
Gã hoàn toàn không biết lúc này đây phía dưới huyết hà vẫn còn một người đang nằm yên trong đống bùn lầy. Khí tức người này ngày một trở nên mạnh mẽ, máu chúng sinh lục đạo không ngừng bị hắn thôn phệ rồi hóa thành máu bổn nguyên chảy trong cơ thể. Khổ hải của hắn hoàn toàn khô cạn không còn linh dịch nữa mà bị lấp đầy bởi loại máu đen này. Mà độ rộng khổ hải dưới sự công phá liên tục của máu đen cũng nhanh chóng tăng lên thần tốc, trước đây vốn chỉ có vỏn vẹn năm vạn trượng mà nay đột phá trở thành bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, chỉ kém một tia là sẽ bước vào hàng ngũ chí tôn.
Mặc dù bị năm sợi dây xích vô hình trói chặt tứ chi và cổ, nhưng khí tức của hắn tỏa ra vẫn cực kỳ mạnh mẽ, trong đó còn ẩn chứa một loại kiếp lực tương tự thi thể màu đỏ không rõ mặt mũi đang nằm đối diện.
- Tạ ơn cứu mạng và truyền đạo! Nếu sau này vãn bối đủ tu vi nhất định sẽ quay lại đây chôn cất người cẩn thận!
Độc Cô Minh sau khi khôi phục hoàn toàn thì bắt đầu tìm cách trườn ra khỏi đống bùn lầy, trước khi đi còn thử lôi thi thể người thần bí ra theo nhưng không thành công.
- Đào Ngột tiền bối, tạ ơn người!
Độc Cô Minh hét to một tiếng vang vọng cả lòng sông. Mà lúc này đây Đào Ngột đã hoàn toàn biến mất, cũng chẳng biết đang ở nơi đâu, hoàn toàn không hồi âm cho hắn. Độc Cô Minh vươn vai bắt đầu bơi lên mặt sông. Con sông này đúng là rất sâu, hắn phải bơi tới nửa ngày trời thì mới thấy ánh sáng le lói xuất hiện. Ùm một cái đầu hắn nhô lên khỏi mặt nước, ma khí trong không trung lập tức tràn vào mũi nhưng không còn gây ra sự khó chịu.
- Bây giờ ta đã chẳng khác gì một ma nhân… Mạn Dao đâu rồi?
Sau khi lên bờ, Độc Cô Minh chợt biến sắc vì phát hiện ra dấu vết của một trận đại chiến vừa diễn ra chỉ khoảng ba bốn ngày. Mà theo phân tích của hắn cho thấy người cạnh bờ hồ đã chịu thua thiệt rất lớn, công pháp ẩn chứa quỷ khí u ám, đây nếu không phải Trần Mạn Dao thì còn là ai được nữa chứ?
- Là ai ra tay với Mạn Dao? Chẳng lẽ có người cũng vào được bí cảnh, không đúng, số lượng phải lên tới hơn trăm người.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, bắt đầu dựa vào dấu vết để lại trên mặt đất để truy tung. Thi triển Bách Bộ Hồng Trần khiến thân thể hắn nhanh chóng biến mất, chỉ lưu lại một tàn ảnh ở vị trí đứng cũ. Chẳng mấy chốc hắn lại gặp được hai cố nhân khá quen thuộc từng gặp ở U Minh bí cảnh.
- Hả Độc Cô Minh!
Tiết Hồng Y thấy hắn thì thoáng kinh ngạc, nhưng kế tiếp hét toáng lên:
- Mau chạy đi! Trung Thổ, Tây Thiên, Bắc Vực và Đông Hải không ngờ lại muốn truy sát toàn bộ thiên kiêu của Nam Hoang chúng ta…
Người còn lại chính là Tiêu Mịch Nhi của Tiêu gia, lúc này đây người nàng dính đầy máu tươi nhễu nhại, vội lao tới nắm lấy tay Độc Cô Minh dẫn hắn bỏ chạy.
- Đi mau, đám người phía sau có tới bảy tuyệt đỉnh thiên kiêu cảnh giới Khổ Hải, ai nấy đều có cơ sở vượt quá sáu vạn trượng, còn có ba kẻ nửa bước chí tôn thiên kiêu, huynh không đánh lại chúng được đâu…
- Cái này…?
Độc Cô Minh vừa mới ra khỏi đống bùn, nghe tới đối phương có đông cường giả đến nhường này thì trong lòng cũng giật thót, vội vã cắm đầu chạy một lèo, thậm chí vì tốc độ quá nhanh khiến mặt đất lưu lại một vệt khói dài khiến Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y đều sửng sờ, lòng tự hỏi đây chẳng phải là cảnh giới “chạy tóe khói” trong truyền thuyết đó sao?
- A ta quên mất hai cô, yên tâm, chuyện bỏ chạy này ta có kinh nghiệm, để ta mang theo hai cô cho nhanh…
Hai cô gái còn chưa kịp nói thêm điều gì thì đã thấy thân hình của hắn lù lù xuất hiện trước mặt, sau đó đột ngột nắm lấy tay hai nàng chạy như bay.
- Ngươi, sao khí tức của ngươi lại mạnh đến khủng bố vậy? Ta thấy ngươi có thể đánh bại đám người đang đuổi theo…
Sau khi Độc Cô Minh thi triển một lèo mấy chục lần Bách Bộ Hồng Trần, tốc độ nhanh đến mức khiến hai nàng hoa mắt chóng mặt, rốt cuộc Tiết Hồng Y phải cười khổ nói:
- Ngươi thật mạnh, ta cảm giác ngươi mạnh không kém chí tôn thiên kiêu là mấy…
Tiêu Mịch Nhi thở không ra hơi, cũng gật đầu:
- Độc Cô đại ca, lão đại nhà ta cũng từng mang ta chạy trốn khỏi một cổ thú Đạo Đài cảnh. Khi ấy khổ hải huynh ấy đã là chín vạn trượng nhưng cũng không nhanh như huynh!
- Vậy à?
Độc Cô Minh dừng lại ngẩn ra.
Điều hai cô gái này nói khiến hắn cảm thấy có chút không đúng. Tu vi bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng làm sao có thể sánh bằng chí tôn thiên kiêu cơ chứ? Nên biết mỗi cột mốc khổ hải đều sẽ khiến cơ thể biến đổi nghiêng trời lệch đất, vì vậy người ta mới chia chúng làm ba cột mốc thiên kiêu, tuyệt đỉnh thiên kiêu, và chí tôn thiên kiêu… Trong đó chí tôn đã là loại tu sĩ chạm đến cực hạn của nhân loại, độ hùng mạnh vượt xa tuyệt đỉnh thiên kiêu. Thậm chí họ có thể vượt giai chiến đấu với những tu sĩ Hỗn Nguyên cơ sở yếu hơn mình.
Mà lúc này phía sau lưng Độc Cô Minh, đám người của Trung Thổ đang đuổi giết hai cô gái hoàn toàn bất ngờ khi bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật sở hữu tốc độ nhanh đến lạ thường. Vốn họ còn tưởng đó là chí tôn thiên kiêu nào, đang sẵn sàng chuẩn bị bỏ trốn thì lại thấy kẻ kia xoay người mang theo hai cô gái chạy tóe khói trước.
- Hóa ra là dùng pháp bảo phi hành!
Một tên cười lạnh.
- Kiện pháp bảo kia giúp hắn có được tốc độ của chí tôn thiên kiêu, chúng ta bằng mọi giá phải cướp lấy…
- Đúng vậy, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Chúng ta cướp bảo vật của hắn, sau đó hãm hiếp hai nha đầu xinh đẹp kia. Ai bảo chúng là người Nam Hoang kia chứ?