Nghe Độc Cô Đại Đế nói anh kiệt trẻ tuổi kia đến từ Độc Cô gia, mọi người liền nghĩ ngay tới ba chữ “Độc Cô Minh”.
Đúng vậy, Độc Cô Minh sở hữu chiến lực cực kỳ vượt trội, đem so sánh với Pháp Táng và Mộng Yên Hoa còn trên một tầng nhỏ. Chiến tích hắn đạt được cũng không cần phải bàn. Bao nhiêu sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên, U Minh cấm địa, Nguyệt Dạ Sâm Lâm, Thiên Huyễn thành đã là quá đủ.
Về lý mà nói, đưa hắn đi tham gia đại hội tỷ đấu giữa hai giới thánh phàm là một sự lựa chọn không thể tuyệt vời hơn. Tuy nhiên, lần tham gia này có Vương Nhất của Tuyết Thương phái góp mặt, nếu song phương gặp được nhau thì e rằng lại xảy ra một trận huyết chiến.
- Không được! Tên Độc Cô Minh kia gây thù chuốc oán rất nhiều nơi, là tử địch của Vương Nhất. Nếu để hai bọn hắn đi chung thế nào cũng xảy ra chuyện.
Đông Hải Đại Đế là người đầu tiên phản đối. Có điều đây chỉ là cái cớ, nàng ta không muốn Mộng Yên Hoa bị mất chỗ mà thôi.
Thần Tiêu Nhân Chủ cũng cùng ý kiến như vậy nhưng lại ăn nói khôn khéo hơn, cười cười:
- Thiết Tâm à, ngay cả ái tử của ta, ta cũng để nó ở nhà để tránh xảy ra xung đột. Vậy nên nếu ngươi chọn Độc Cô Minh thì thôi đi. Yên tâm, tương lai sẽ không thiếu chiến trường cho hắn thể hiện mình đâu…
Độc Cô Đại Đế lắc đầu:
- Các vị nhầm rồi! Ta không tiến cử Độc Cô Minh. Người ta tiến cử là Độc Cô Nghiệp con trai của ta, cũng chính là đương kim thái tử Độc Cô thánh hoàng triều!
- Chuyện này…
Thần Tiêu lưỡng lự.
Rõ ràng vị trí thứ ba đang bị chúng đế tranh giành cực kỳ gay gắt. Để không mích lòng bọn họ, ông ta bắt buộc phải để họ có cơ hội tham gia ngang nhau.
Về vị trí thứ nhất và thứ hai đã được cố định là Vương Nhất và Hàn Phi, đây cũng là hai vị trí sẽ đảm bảo cho sự chiến thắng của Di địa. Còn vị trí thứ ba có thể lựa chọn yếu hơn một chút, bại cũng không sao, bù lại sẽ giúp cho mối quan hệ giữa chúng đế với Tổ Miếu khăng khít hơn. — QUẢNG CÁO —
Tất nhiên, ông ta cũng không thể để hai người đến từ cùng một thế lực mà lại độc chiếm cả hai vị trí, nên dù rằng vị trí thứ hai cũng có “dự khuyết”, nhưng tuyệt đối sẽ không chọn Độc Cô Minh, thay vào đó là Ngũ Hành tử hoặc Đại Ngưu của Tây Phong bộ lạc.
- Được rồi, sơ bộ như thế đã… Ta sẽ cử Vương Nhất tới tiếp nhận ứng chiến, ấn định ngày xây dựng và vị trí của tỷ võ đài! Đây là trận chiến rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng tới đại cục của Di địa nên mong các vị Đế giả hãy về chuẩn bị thật tốt. Ta cũng sẽ thông cáo đến đám anh kiệt được chọn để đưa chúng đến Tuyết Thương tham gia thí luyện.
Bất Động nhìn y tỏ ra hứng thú:
- Ngươi định đưa chúng ra ngoài thương khung sao?
Chúng đế nghe vậy thì lòng dạ liền sục sôi. Tuyết Thương phái trấn giữ mật đạo thông ra ngoài thương khung. Bọn họ đã từng bí mật đưa thiên kiêu các đời ra ngoài dùng thân phận giả để thí luyện, người có vinh dự này ở hiện tại chỉ có mỗi Vương Nhất và Sát Tiếu Thiên.
Lợi ích của việc này quá mức to lớn không phải bàn cãi. Nó giúp cho vị thiên kiêu tham dự có cơ hội chính thức đối đầu với quần hùng ngũ đạo tự phong, trải nghiệm huyết chiến như thái cổ và thượng cổ, đồng thời tiếp xúc với nguồn tài nguyên cùng khí cơ nồng đậm bên ngoài.
Cứ nhìn Vương Nhất và Sát Tiếu Thiên là biết hiệu quả của hình thức thí luyện này.
Di địa có Nhân Giới Chí Tôn bảng thì ngoài thương khung cũng có Phong Vân bảng đã được tồn tại từ ngàn vạn năm.
Hai vị thiên kiêu trên dùng tên giả đã chiếm được thứ hạng không hề thấp tại Phong Vân bảng, thậm chí Vương Nhất còn từng bài danh đệ ngũ dù thời gian hành tẩu không nhiều, chỉ thi thoảng xuất hiện gây nên náo động gì đó rồi biệt tăm biệt tích.
Mấy ngày sau, rất nhanh bố cáo lệnh đến từ Tổ Miếu đã được đưa ra, triệu tập các thanh niên tài tuấn nhất bấy giờ là Ngũ Hành tử, Đại Ngưu, Mộng Yên Hoa, Hàn Phi, Pháp Táng về chân trời Đông Hải khẩn cấp. Trong số những cái tên này, còn có một cái tên vẫn khá xa lạ với phần đông tu luyện giới, ngay cả tình báo của các thế lực cũng chỉ nghe phong phanh về hắn chứ chưa từng phát hiện hắn tham gia vào tranh đoạt hay có chiến tích nào đáng chú ý.
Độc Cô thái tử, Độc Cô Nghiệp, trưởng tử của Độc Cô Đại Đế hùng mạnh!
Ban đầu mọi người còn cho rằng bọn họ làm ra chuyện đại sự gì nghiêm trọng, nhưng sau khi hiểu ra đầu đuôi sự việc thì liền cảm thấy đây là một sự vinh quang cực kỳ to lớn, thậm chí còn bố cáo cho đệ tử dưới trướng biết để nâng cao sĩ khí. — QUẢNG CÁO —
Phàm giới chiến thánh giới!
Đây là cuộc tỷ đấu với sự tham gia của cấp bậc Đại Đế! Thấp hơn một bậc còn có sự tham dự của những nhân vật xuất sắc nhất thế hệ trẻ hai bên.
Mỗi bên cử ra ba người ở mỗi cảnh giới, rõ ràng những kẻ được chọn đều phải rất nổi bật, thuyết phục được những người đứng đầu Tổ Miếu về khả năng thắng trận của họ.
Đế giả thì không nói, hiển nhiên ngoài ba vị Độc Cô, Tử Lạp, Khổ Diệu ra thì vẫn chưa có nhân tuyển nào sáng giá hơn. Trong suy nghĩ của mọi người, mặc dù Lưu Tông bây giờ đúng là hào quang chói lóa, trở thành luồng gió tươi mát mới thổi khắp Di địa nhưng nếu đem so với lợi ích thâm căn cố đế của những thế lực như Quảng Hằng tiên cung, Tuyết Thương phái thì vẫn chẳng đáng là bao.
Dù gì thì Quảng Hằng tiên cung cũng là thế lực trực thuộc Tuyết Thương phái, mà Tuyết Thương phái lại được mệnh danh là sân sau của Tổ Miếu. Vậy nên Tổ Miếu chắc chắn sẽ ưu tiên cho Tử Lạp tiên tử hơn là ưu tiên Lưu Tông.
Có lẽ hai trận đầu tiên Tổ Miếu sẽ dốc hết sức nhằm bảo đảm chiến thắng, đến trận thứ ba sẽ lỏng tay một chút, không quan trọng thắng bại, chủ yếu là lấy lòng những thế lực kia.
Đó chính là phỏng đoán sơ bộ của mọi người.
- Các ngươi có nghe gì không, chỉ có ba suất, Vương Nhất chắc chắn chiếm suất đầu, Hàn Phi và Ngũ Hành tử, Đại Ngưu cạnh tranh vị trí thứ hai. Mà Độc Cô thái tử thần bí kia sẽ cùng Pháp Táng, Mộng Yên Hoa tranh đoạt vị trí thứ ba.
- Kỳ lạ, mấy vị trí này ngoài Vương Nhất và Ngũ Hành tử là có lý ra thì vị trí thứ ba dường như có chút không ổn lắm, bị chính trị chi phối quá nhiều. Đáng lý nó phải thuộc về Độc Cô Minh chứ? Chiến lực của gã nằm chung mâm với Kiếp Chủ, Vương Nhất, vì sao lại bị loại?
- Hàn Phi là ai? Vì sao chưa nghe qua bao giờ? Gã ta vậy mà lại được Tổ Miếu đánh giá cao hơn cả Ngũ Hành tử?
- Còn Độc Cô Nghiệp nữa, hắn mạnh yếu ra sao, nếu so đấu với Pháp Táng và Mộng Yên Hoa có thắng được hay không?
Vô số lời thì thầm bàn tán xuất hiện khắp mọi nơi trên Di địa. — QUẢNG CÁO —
Tại một tửu lầu nọ ở biên giới Trung Thổ, Trần Mạn Dao vừa ngồi nâng tách trà vừa ngóng tai nghe mọi người bàn luận.
Đến đoạn bọn họ nói về Độc Cô Minh thì nàng liền biểu tình hứng thú, chú tâm nghe không sót một chữ.
- Độc Cô Minh này tính cách điên cuồng táo bạo, thần thông đạo pháp sáng tạo vô cùng, luận về khía cạnh tình cảm cũng phong phú hơn người. Một tay ôm Trần Mạn Dao, tình nhân kiếp trước của Hồng Trần Kiếp Chủ; một tay lại ôm Nam Hoang đệ nhất mỹ nhân. Phía sau lưng còn có không ít nữ tài như Tiêu Mịch Nhi, Tiết Hồng Y ngày đêm nhớ nhung. Ngươi nói xem nhân sinh của hắn đã đi đến đỉnh phong chưa?
- Đỉnh đâu thì ta không biết, chứ hiện tại hắn quá thảm. Lưu Tích Quân bất hạnh vẫn lạc sau khi độ sinh tử kiếp của Cửu Chuyển Thiên công. Mà Lưu Tông phụ thân nàng ta vừa trở lại, tu vi đã chạm đến Đế cảnh. Nghe đồn rằng ông ta đang lục tung cả Di địa lên để tìm kiếm tung tích của hắn...
- Tìm gì mà tìm, hắn chẳng phải đang ở Tuyệt Vọng Ma Uyên sao? Mấy tên đạo tử của Tu Chân Liên Minh đang bế quan xung quanh nơi đó chờ hắn xuất hiện. Dường như là đang muốn khẳng định xem hắn rốt cuộc có phải là vị minh chủ mà bọn họ đang chờ đợi từ trong luân hồi trở lại hay không!
Tiếng cãi cọ xôn xao vẫn liên tục diễn ra, nhưng giờ phút này đây Trần Mạn Dao đã chẳng còn tâm trí ngồi nghe tiếp nữa, mau chóng đứng dậy quay lưng đi.
Phương hướng nàng cất bước chính là Nam Hoang quen thuộc kia, cũng là vị trí tồn tại Tuyệt Vọng Ma Uyên, nơi nàng và hắn bắt đầu cuộc chia ly kéo dài suốt hơn hai mươi năm nay.
Trần Mạn Dao không biết rằng khoảnh khắc nàng biến mất vào biển người mênh mông thì từ phía trên một lầu các gần đó, một gã vận y phục đen, đội mũ trùm che kín mặt cũng lặng lẽ quay đầu bỏ đi, dường như đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Kế đến, từ hai gian hàng rong hai bên con đường bỗng từ đâu đi ra hai gã hắc y nhân khác cũng mặc y phục tương tự đi ra, bám theo sát nút bóng lưng của nàng.
Mà Trần Mạn Dao vẫn chẳng mảy may cảm nhận được, gấp gáp đi về phía hướng của Tuyệt Vọng Ma Uyên, vừa đi trong đầu vừa hiện lên thân ảnh nam tử ngày đó từng bảo vệ mình, dù là trong mộng cảnh hay ngoài thực tại.