Mấy ngày sau, Vương Nhất theo mệnh lệnh của Thần Tiêu Nhân Chủ dẫn theo ba ngàn tu sĩ Tuyết Thương phái đi một mạch tới Cách Giới Phàm Kiều, chấp nhận lời ước chiến của đại diện phía bên thánh giới, bắt đầu thương nghị về thời gian và địa điểm diễn ra tỷ đấu.
Kẻ ra mặt là một gã thanh niên áo đen tuổi còn rất trẻ, tu vi Đạo Đài cảnh sơ kỳ. Y tên Tề Lăng Sở, đạo tử đến từ Biến Tịnh thiên, tân tông chủ của Mặc tông, đồng thời cũng là người thừa kế của Tề Thiên Vương, chủ của giới diện này.
Về tu vi thì y cũng như bọn thiêu kiêu Di địa, chẳng có gì quá cách biệt. Mà đúng hơn không riêng gì y, gần như toàn bộ những thiên kiêu tốp đầu của thánh giới đều đang ở tầm cảnh giới như vậy, dao động giữa Đạo Đại sơ kỳ và trung kỳ.
Đơn giản vì vào lúc đại thế do Thẩm Yến tạo ra khiến thiên địa biến đổi, dấu vết về con đường đạo vận cũng được khắc ấn vào trong thương khung, giúp chúng sinh lục giới từ nay về sau có thể dễ dàng cảm nhận được và lần mò theo để tu luyện.
Đám thiên kiêu thánh giới hùng tâm không kém gì thiên kiêu phàm giới thời điểm ấy. Nếu những thiên kiêu phàm giới như Quan Thất, Ngũ Hành tử đều chấp nhận phế bỏ tu vi Tiên Thai để trùng tu trở lại thì những thiên kiêu thánh giới cũng vậy, tự phế hết tu vi mấy chục năm dày công tu luyện một cách cực kỳ dứt khoát.
Tề Lăng Sở năm xưa nguyên bản thậm chí đã đạt đến Đạo Đài hậu kỳ, tuy nhiên để không bị lạc hậu, y cũng như những kẻ khác, chọn lựa chạy theo đại thế cuồn cuộn đang diễn ra. Đây cũng là lựa chọn sáng suốt nhất đời y khi mà ở con đường tu luyện cũ y không xuất sắc nổi trội cho lắm, tuy nhiên khi song tu thêm con đường đạo vận lại bắt đầu làm mưa làm gió, hoành hành Biến Tịnh thiên, đả bại Lâm Uy, cố thiếu chủ của Mặc tông, sau đó thay thế hắn ta rồi trở thành tông chủ như ngày hôm nay.
Còn nói về Mặc tông, nó được xếp vào một trong những thế lực cường đại nhất thánh giới, tuy kém hơn Tu Chân Liên Minh một chút về quy mô nhưng nội tình hùng mạnh không phải bàn cãi. Người sáng lập ra tông phái này chẳng phải ai khác mà chính là một vị hào kiệt thái cổ cực kỳ trứ danh, được hoàng thất Bạch tộc tạc tượng ở miếu điện trong đế đô để tưởng nhớ - tà hùng Khán Bất Xuyên.
Trái ngược hoàn toàn với phe Vương Nhất, Tề Lăng Sở dẫn theo rất đông tu sĩ ra tiếp đãi, số lượng e rằng nhiều gấp mười lần phía phàm giới. Cả một đoạn cầu dài bị đám người này chiếm lấy, hoàn toàn không có kẻ hở nào bị lọt ra.
Lúc chúng tu sĩ phàm giới dưới sự dẫn dắt của Vương Nhất đến giữa Cách Thế Phàm Kiều, đứng đối diện với y, y liền mỉm cười nhìn họ rồi nói với vẻ khinh bỉ:
- Di địa các ngươi điêu linh tới mức độ này sao? Đám tùy tùng đi theo không quá mười chí tôn thiên kiêu, số lượng tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không đủ năm trăm người… Qua lời kể của mấy tên Thạch Dương, Hỏa Vân tử, ta còn tưởng Di địa có gì ghê gớm lắm. Hóa ra còn thua cả Mặc tông của ta…
Nghe Tề Lăng Sở nói vậy, phía bên Di địa liền phẫn nộ vô cùng nhưng không dám nói gì, đồng loạt nhìn về phía Vương Nhất, chờ đợi y sẽ thay bọn họ giáo huấn tên này.
Vương Nhất lạnh nhạt nói:
— QUẢNG CÁO —
- Đây không phải thiên kiêu toàn Di địa mà chỉ của riêng Tuyết Thương phái của ta. Ngươi có muốn khiêu khích thì cũng nên dùng đầu óc mà suy nghĩ trước?
Tề Lăng Sở cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo không hề thu liễm lại chút nào, lại buông một câu khiến đám thiên kiêu Tuyết Thương phái sôi máu:
- Cũng như nhau mà thôi. Tuyết Thương của ngươi ít người tài như vậy chứng tỏ đã suy bại đến tận cùng rồi. Nếu không phải có liên can tới Tổ Miếu, dựa dẫm vào mấy vị tổ tông đang ngủ say ở đó chống đỡ thì đã bị người ta kéo sập từ lâu!
- Đúng vậy, Tuyết Thương thì là cái thá gì?
Đám tu sĩ Mặc tông liên tục buông lời chế nhạo. Nhìn biểu cảm chẳng khác nào một đám thất phu tuy nhiên ánh mắt của bọn chúng ẩn chứa đầy sát ý, khí tức hùng hậu trầm ổn, bất kỳ kẻ nào cũng đều cho tu sĩ Di địa phía đối diện cảm nhận được sự nguy hiểm đến cùng cực. Rõ ràng lời châm chọc kia không phải đơn giản nhằm mục đích giễu cợt.
- Vậy sao?
Ánh mắt Vương Nhất lóe lên quang mang khác thường, đột nhiên động thủ, hướng về phía Tề Lăng Sở đánh ra một quyền. Quyền này mạnh và nhanh tới mức tạo thành lốc xoáy đẩy lui mấy ngàn tu sĩ sau lưng y, thanh thế bức người khiến y không nhịn được khẽ kêu lên "tốt".
Nhưng Tề Lăng Sở rõ ràng cũng không phải vật trong ao, vậy mà có thể nhanh chóng phản công Vương Nhất, kéo gã lên giữa không trung phía trên Cách Giới Phàm Kiều mà giao thủ qua lại mấy chục chiêu.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, chúng tu sĩ hai bên nhìn thân pháp và chiêu số của họ mà hoa cả mắt, cuối cùng Tề Lăng Sở là người đầu tiên phải lui lại, chấm dứt cuộc thăm dò này. Trong lòng y thầm kinh hãi về sự mạnh mẽ của Vương Nhất.
Trước khi đến đây y đã nắm rõ danh sách những thiên kiêu hàng đầu của Di địa, đồng thời trong danh sách này còn bao gồm những phân tích về thần thông đạo pháp, điểm yếu điểm mạnh của họ do một vị Chủ cảnh đang có nhiệm vụ canh giữ Tàng Kinh các của Bạch tộc dày công biên soạn. Nếu phía Di địa biết thánh giới chơi lớn đến như vậy thì hẳn cũng sẽ rất kinh hãi.
Thông tin về Vương Nhất trong danh sách này cực kỳ dày đặc, đa phần là nói đến công pháp thần thông, đại đạo tu luyện, sau đó là cách khắc chế gã ta. Mặc dù Tề Lăng Sở đã nghiên cứu rất kỹ, sau đó thao diễn vô số lần trước khi diễn ra cuộc va chạm ngày hôm nay nhưng vẫn không tránh khỏi được sự thất thế.
— QUẢNG CÁO —
Điều khiến y cảm thụ rõ nhất chính là khả năng điều tiết và khống chế nguyên lực, biến ảo chiêu số, kỹ năng đấu pháp của Vương Nhất quá đỗi hoàn mỹ. Ngay cả toàn bộ thánh giới e rằng cũng khó lòng tìm thấy quá ba người làm được điều này.
Người đầu tiên dĩ nhiên là Bất Bại Tiểu Bá Vương Lục Triết đang cùng Thiên Hạ bang hoành hành Trung Thổ Di địa.
Người thứ hai cũng không phải quá xa lạ, y được mệnh danh thiên hạ đệ nhất kiếm trong lớp trẻ hiện tại, đồng thời cũng là kiếm khách có tiềm lực mạnh nhất trong lịch sử hoàng thất Bạch gia, thành tựu trong cùng độ tuổi vượt qua cả người sáng lập Chân Kiếm tông, Bạch Kỳ Giai thời thái cổ. Người này chẳng phải ai khác chính là đương kim thái tử của Bạch tộc thánh giới, Phiên Thiên Thần Kiếm Bạch U Mộng.
Mà người thứ ba, hành tung cực kỳ bất định, danh tính bí ẩn, một kẻ mà người ta chỉ thông qua những xác các đạo tử bị y giết mà phỏng đoán chiến lực của y. Những cái xác kia trên cổ họng đều chỉ có một vết đâm duy nhất, miệng vết thương có độ sâu như nhau, đâm đúng vị trí như nhau ngay cả nửa phân cũng không chút nào nghiêng lệch. Kẻ thần bí này đã mất tích khỏi thánh giới từ rất lâu, cùng với khoảng thời gian mà Thập Thất hoàng tử phản loạn bỏ trốn đến Di địa. Mọi người đều đồn đoán rằng y đã trở thành thuộc hạ của vị hoàng tử này.
Tề Lăng Sở cười nói:
- Rất tốt! Quả không hổ là đệ nhất nhân Di địa. Cũng may Tuyết Thương có ngươi kéo lại cho họ một chút uy phong, bằng không đúng là quá thảm...
Vương Nhất không để tâm tới mấy lời tâng bốc này, lạnh lùng hỏi:
- Vậy đã bàn địa điểm và thời gian ước chiến được chưa?
Tề Lăng Sở cười cười, đột nhiên nghiêng đầu nhíu mày hỏi lại:
- Ngươi nói bàn cái cơ?
Vương Nhất hừ lạnh:
- Ngươi còn muốn giở trò gì đây? Chẳng phải thánh giới các ngươi liên tục khiêu khích, nói muốn tổ chức quyết đấu với Di địa chúng ta hay sao? Ta đại diện cho Di địa đến đây ước chiến!
— QUẢNG CÁO —
- Ồ...
Tề Lăng Sở gật gật đầu ra chiều "đã hiểu".
Biểu tình của y khiến ai nấy không hiểu rốt cuộc y đang suy nghĩ thứ gì trong đầu.
- Đúng là ta cũng đến đây để ước chiến theo lệnh của Bạch Hoàng, nhưng không phải với ngươi.
Tề Lăng Sở cười lạnh nói tiếp:
- Từ bao giờ một tên thường dân lại trở thành người đại diện cho một giới kia chứ?
Thấy Vương Nhất nhíu mày, Tề Lăng Sở cao ngạo nói:
- Ta thuộc dòng dõi hoàng thất của Tề gia Biến Tịnh thiên, từ lâu đã được bố cáo trở thành người thừa kế giới diện đó. Lời của ta đủ uy vọng để thay thế cho mấy ngàn thế lực cùng ức vạn chúng sinh ở đó. Mà ngươi, ngươi tuy là tông chủ Tuyết Thương phái nhưng đã nhận được sự tin phục của toàn Di địa hay chưa? Lấy tư cách gì để thay mặt bọn họ? Theo ta biết, ngươi thậm chí còn chưa thể khiến Đông Hải Di địa quy phục mình, đừng nói chi xa xôi tới ngũ châu...