Sau khi thắp hương xong, Pháp Táng không nói không rằng mà tiến vào thông đạo do bốn vị trưởng lão Tuyết Thương phái dùng đạo thuật khai mở cách đó ít lâu. Theo như bọn họ nói chỉ cần tiến vào thông đạo này xong, mất tầm một tháng sẽ ra được bên ngoài thương khung. Mọi hiểm nguy lúc còn trong thông đạo không cần để ý vì đã có Bất Động Minh Vương lo liệu. Tuy nhiên ra đến bên ngoài rồi thì bọn họ phải tự dựa vào thực lực bản thân, lỡ như bất hạnh vẫn lạc thì cũng phải tự chịu, thế lực sau lưng không được kêu ca oán thán.
Khoảnh khắc Pháp Táng bước vào thông đạo, bốn vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau như đang cân nhắc gì đó. Tuy nhiên rất nhanh bọn họ vẫn để gã thông qua.
Ở trên một đài cao phía xa, Thần Tiêu Nhân Chủ và Bất Động Minh Vương đang quan sát tất cả.
Bất Động nói:
- Ngươi để kẻ diệt đạo ra ngoài thương khung, đây là muốn ném cho ngũ đạo tự phong một tràng tai kiếp…
Thần Tiêu đáp:
- Đành vậy, nhân giới này quá nhỏ không đủ để kẻ diệt đạo vùng vẫy. Nơi đó đất rộng người đông, những địa phương tập hợp sinh linh cấp thấp rất nhiều, có thôn phệ cắn nuốt cũng ít người chú ý tới. Cứ để nữ tử này ra bên ngoài thương khung để nàng ta làm đảo loạn ngũ giới. Dựa vào mối quan hệ giữa nàng ta và Độc Cô Minh, tương lai nhất định sẽ có ích cho nhân giới vào thời khắc tối hậu!
Bất Động thở dài:
- Coi chừng lợi bất cập hại. Kẻ diệt đạo luôn là kẻ sở hữu chiến lực cao nhất trong các hào kiệt. Cũng may từ xưa đến nay chưa từng có ai đi đến đỉnh phong, ngay cả Hồng Trần Kiếp Chủ cũng phải chết yểu ngay khi vừa đột phá Kiếp cảnh. Giả dụ để y vấn đỉnh, thật không dám tưởng tượng y có hủy diệt thương khung, thôn phệ tất cả chúng sinh hay không?
Thần Tiêu với điều này dường như đã có tính toán từ trước nên không biểu tình gì, chỉ nói mập mờ:
- Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta và Thập Thất hoàng tử, minh vương cứ an tâm!
Sau khi Pháp Táng mất dạng, Ngũ Hành tử và Mộng Yên Hoa cũng theo sau, chuẩn bị hành trình rời khỏi nhân giới.
Mấy ngày sau đó, từng cơn phong ba bão tố trên khắp ngũ châu Di địa bắt đầu phát sinh.
Tại Nam Hoang là cuộc chiến nảy lửa giữa Phong Lôi thánh địa và Tiêu gia.
Bọn họ từ bằng hữu trở mặt thành thù, một bên phụng sự Tổ Miếu, một bên lại chọn lựa phụng sự thánh giới.
Tiết Hồng Y với tư cách thánh chủ quyết đấu với Tiêu Mịch Nhi, kẻ đang là đệ nhất thiên tài Tiêu gia Di địa.
Cả hai quấn lấy nhau trên không trung, đạo pháp thần thông va chạm nảy lửa, đòn nào cũng là tất sát quyết không chừa cho đối phương đường lui.
Tiết Hồng Y cất tiếng:
- Di địa dưỡng dục cô, phản bội vùng đất này, cô không thấy xấu hổ sao?
Đáp trả lại, sau lưng Tiêu Mịch Nhi bắn ra vô số dải lụa hồng tấn công nàng ta, từ xa nhìn lại trông như một đóa hoa diễm lệ đang nở rộ.
- Ta không có sự lựa chọn! Ta là người Tiêu gia, mang huyết mạch họ Tiêu!
- Vậy nếu Độc Cô Minh lựa chọn phụng sự Di địa, cô cũng sẽ cùng hắn phân sinh tử sao?
Tiết Hồng Y lạnh giọng, phất tay một cái dùng lôi đình xé tan những dải lụa kia.
Tiêu Mịch Nhi nghe nhắc tới ba chữ “Độc Cô Minh” không khỏi khẽ thở dài, thế công cũng hơi chùn lại.
- Giữa ta và huynh ấy chẳng có gì cả! Ta với ngươi cứ tự tương tư một mình, thầm thích huynh ấy nhưng chung quy lại, trong lòng huynh ấy chỉ có Trần Mạn Dao và Lưu Tích Quân, chưa từng có chúng ta! Hai nữ nhân chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một đoạn năm tháng tuổi trẻ nông nổi của huynh ấy mà thôi, ngươi tin vào cái ôm eo kia sao?
Tiết Hồng Y trầm mặc. Đột nhiên nàng ta nói một câu khiến cho Tiêu Mịch Nhi ngẩn ra.
- Không hẳn cứ phải song phương cùng đáp lại nhau mới là tình ái. Đơn phương cũng là một dạng tình ái. Ta chỉ cần quãng đời này của huynh ấy thật hạnh phúc, thật bình an là đủ rồi…
————————————————————
Độc Cô Minh có đang hạnh phúc không?
Chính bản thân hắn cũng không rõ, vì hắn đang kiếm tìm nó.
Hắn đi đến một địa phương nằm sâu trong Thiên Ý sơn, nơi đó vạn dặm thảo mộc bao phủ, từng cây cổ thụ cao chọc trời mọc san sát nhau. Đi sâu vào bên trong khu rừng rậm này còn có một con suối nhỏ vắt ngang qua, thi thoảng hắn lại trông thấy mấy con dã thú chạy lại uống nước với dáng vẻ cực kỳ hồn nhiên.
Rõ ràng không bị cấm kỵ ảnh hưởng giúp cho Thiên Ý sơn này được phát triển tối đa, vạn vật an định.
- Thiên ý... Đây là nơi ta sẽ gặp lại Mạn Dao ư?
Độc Cô Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh. Một loại cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Hắn chậm rãi cất bước, rất nhanh hắn đã phát hiện ra bờ bên kia con suối có ẩn hiện một căn nhà tranh nhỏ khá xinh xắn, dường như vừa được cất lên không lâu.
Phía trước nhà tranh có một nữ tử áo tím đang ngồi đánh cổ cầm, mái tóc đen tuyền xoã dài che lưng. Theo từng động tác gảy đàn của nàng, từng âm thanh du dương thánh thót vang vọng khắp khu rừng, phối hợp với tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng nước suối chảy róc rách tạo cho người nghe cảm giác thư giãn, thanh thản.
Cầm nghệ của nữ tử này không ngờ lại xuất chúng không thua kém gì Cố Lý. Chẳng qua phong cách cả hai khác nhau, một người chuyên tấu lên những khúc nhạc buồn, một người lại chuyên tấu lên những khúc nhạc êm đềm, thanh thoát.
Độc Cô Minh thoáng ngẩn ngơ, nhìn bóng dáng nữ tử áo tím kia đến xuất thần.
Từ phía xa, một gã tu sĩ yêu tộc vận sam y chậm rãi bước lại ôm quyền nói:
- Độc Cô đại nhân, chúng ta đã thông tri cho Trần cô nương biết rằng ngài sẽ đến. Đồng thời chuẩn bị cho hai vị một căn nhà nhỏ để dừng chân nghỉ ngơi. Trong vòng bán kính mười dặm quanh đây ta cũng đã cử người canh gác cẩn thận, đại nhân xin cứ an tâm an dưỡng...
Độc Cô Minh mỉm cười nói:
- Đa tạ Diệp Khang giúp ta, y rất chu đáo!
Chính phàm thể ở Bắc Vực dùng thân phận Yêu Tổ nhờ vả Diệp Khang làm điều này. Ban đầu y có hơi nghi hoặc nhưng rất nhanh cho rằng sở dĩ "Yêu Tổ" làm vậy là muốn cho mình một cơ hội lấy thiện cảm với tên Trường Sinh thể kia. Tương lai y sẽ phải tới Kim Phong lâu xin nương tựa, cũng nên biết trước biết sau một chút, lấy lòng kẻ này.
- Diệp thiếu chủ nói tương lai nếu đại nhân có yêu cầu gì cứ sai bảo, dù lên núi đao xuống biển lửa, chúng ta cũng sẽ không khước từ!
Yêu tộc nói xong kia khom người hành lễ đầy cung kính, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Độc Cô Minh.
Bên kia dòng suối, Trần Mạn Dao đang ngồi tập trung gảy đàn.
Dung mạo nàng không quá xinh đẹp, trông rất bình phàm, ngoại trừ đôi môi được điểm một chút màu đỏ nhạt ra thì chẳng trang điểm gì thêm.
Nàng cũng thích màu tím, thường xuyên mặc tử y. Với nàng, tím là màu sắc của sự huyền bí, cũng là màu của đoá hoa bỉ ngạn đang nở rộ trong linh hồn nàng, tượng trưng cho sự bất diệt, dù trải qua ngàn vạn luân hồi cũng không thay đổi.
Mười đầu ngón tay lướt nhanh trên dây đàn, tấu lên một khúc "Vọng Quân Thán" tuyệt diệu.
Đột nhiên xung quanh nàng bỗng xuất hiện cảm giác ấm áp, chẳng hiểu từ đâu một vòng tay nam nhân đã siết chặt vòng eo nhỏ gọn của nàng lại, ôm nàng vào trong lòng của hắn.
Trần Mạn Dao không phản ứng, đôi bàn tay thon dài khẽ buông dây đàn, hai mắt nàng rưng rưng ánh lệ, để mặc cho nam nhân kia ôm nàng thật chặt.
Tu vi của nàng đang nằm ở Đạo Đài trung kỳ vừa mới đột phá ít lâu, cho nên không lý nào lại không biết có một gã tu sĩ nãy giờ chầm chậm bước đến sau lưng mình.
Qua hơi thở toả ra, nàng cũng biết được hắn là ai.
Hơi thở này, có chết nàng cũng không quên được.
- Huynh tới rồi sao?
Nàng nhỏ giọng hỏi, mặc dù biết rằng câu hỏi này quá mức thừa thải.
- Ta tới rồi...
Độc Cô Minh ở phía sau gục đầu vào vai và cổ nàng, hai mắt nhắm nghiền lại, mùi hương hoa bỉ ngạn thơm nhẹ dịu thoang thoảng nơi mũi hắn, khiến hắn cảm thấy an bình.
Khoảnh khắc chữ "rồi" vừa dứt, Trần Mạn Dao cũng không kìm chế được cảm xúc, quay người lại ôm chồm hắn, oà khóc.
Tình ái là thế, đâu cần thiên tân vạn ngữ, lời ong mật ngọt ngào gì. Chỉ cần lúc mình gọi, đối phương trả lời đã là đủ rồi...
Hắn ôm nàng thật chặt, cảm nhận sự mềm mại nơi thân thể nàng.
Hơi thở cả hai hoà quyện vào nhau, cuối cùng nhỏ dần, biến thành âm thanh tiêu hồn đắm say lòng người.
- Minh vương...
Hoàng hôn buổi sớm, giữa tiếng suối chảy róc rách, giữa khung cảnh cỏ cây xanh ngát, bắt đầu nảy sinh xuân sắc ngập tràn.
Mặc kệ ngoài kia đầy rẫy phong ba bão tố, nhưng chỉ cần có lòng, rốt cuộc vẫn sẽ có một góc yên bình của riêng hai người.