tử Hạo tạo thành.
Trái ngược với cơn thịnh nộ đang trút xuống đầu hắn đến từ bách tính Lạc giới chính là sự tán thán, cảm thông với hoàn cảnh của Thái tử Hạo.
Mọi người cho rằng Thái tử Hạo quá mức đáng thương, coi trọng tình cảm đến độ có thể bỏ qua đế vị, cam tâm trở thành một thần tử phò tá anh trai.
Y càng nhún nhường, càng ôm phần thiệt về mình lại càng khiến mọi người thương cảm, quyết bằng mọi giá phải giữ lại vị trí thái tử này cho y.
Chiêu Văn hội là nơi đầu tiên thể hiện thái độ của mình. Họ liên tục dùng những lời lẽ sâu cay đả kích và tố cáo hắn đang thực hiện những âm mưu kế hoạch kinh khủng gây bất lợi cho Lạc giới.
Nếu Độc Cô Minh nghe được những âm mưu kế hoạch này thì chắc cũng phải ngã ngửa ra vì bất ngờ. Có lẽ chính hắn cũng không hình dung nổi “hắn” ở trong những câu chuyện họ bịa ra lại thâm độc, mưu tính sâu xa đến vậy.
Chiêu Võ hội không quá phô trương, bọn họ dùng vũ lực để giải quyết. Thế hệ anh kiệt ở đây tức tốc lên đường đi đến hạ diện để tìm kiếm tung tích nhị hoàng tử. Bọn họ giao ước với nhau bằng mọi giá phải giết được hắn, kể cả có phải đồng quy vu tận. Nếu không giết được thì chí ít phải khiến hắn trở thành tàn phế, hoặc sợ hãi rời khỏi Lạc giới.
Nhưng tin tức vẫn còn chưa lan truyền đến đây, ngoài Ý Lan thông qua vị Chủ cảnh truyền âm biết được ra thì chẳng ai nghe được phong phanh gì.
Dù sao tốc độ của thương thuyền rất chậm vì liên tục dừng lại ở các hải đảo nhận hàng hoá và tu sĩ ở dọc đường, nên việc tiếp nhận thông tin cũng kém hơn hẳn bên trong đất liền.
Sau khi tán gẫu với Công Tôn Văn một hồi, Độc Cô Minh cũng nói lời tạm biệt y. Hắn muốn trở về căn phòng của mình để bế quan một chút, tiếp tục ngưng tụ lại phân thân thứ mười đã bị Hoa Vô Thác hủy đi của mình. Một khi ngưng tụ được phân thân này lại xong, chiến lực của hắn sẽ lại càng mạnh mẽ, hành trình đến hoàng cung trùng phùng với thân nhân cũng sẽ an toàn hơn.
Vào lúc hắn quay người rời đi, từ bên trong khoang thuyền chợt bước ra một nam tử áo lục. Người này cũng trạc tuổi hắn, tu vi Đạo Đài cảnh, gương mặt góc cạnh phong sương, ánh mắt luôn nhìn xuống đất thể hiện rõ sự đè nén.
Khoảnh khắc thấy được người này, Công Tôn Văn vốn dĩ còn đang định ngồi lại mạn thuyền đọc sách liền vội vã đứng dậy, kéo Độc Cô Minh đi vào bên trong.
Với hành động này của y, gã nam tử kia nhìn thấy hết nhưng cũng chỉ cười lạnh rồi lấy một bầu rượu ra uống, sau đó nhìn ra phía chân trời bằng ánh mắt xa xăm, rõ ràng trong lòng ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
Công Tôn Văn kéo tay Độc Cô Minh đi vào trong, nói nhỏ bên tai hắn:
- Đừng tới gần tên điên này! Gã đến từ Triệu quốc Lam Mộc quận giống ta. Ở Triệu quốc gã rất nổi danh, nhưng không phải về “thanh danh” mà là “xú danh”. Tên này vừa cao ngạo, vừa ngông cuồng, lại vừa cố chấp, giống như tảng đá không chịu mở não lắng nghe lời nói của kẻ khác. Lúc nào gã cũng tin tưởng vào thuyết “Đại Tung Hoành” gì đó của bản thân mới là chân học thuật, chân đại đạo. Cho rằng đó mới là đại thế trong tương lai, kẻ nào nắm được sẽ trở thành chủ của cả thiên hạ. Gã dùng học thuyết này đi mời chào rất nhiều anh kiệt Triệu quốc nhưng không thành công, bị họ đuổi thẳng khỏi cửa, đến lúc chuyển phạm vi ra Lam Mộc quận cũng thế, chẳng ai nghe lọt tai nổi học thuyết này. Mà gã sau khi thuyết giảng xong nếu nhận được cái lắc đầu thì liền biểu hiện hết sức tiêu cực, phỉ bảng người đó, thậm chí gây hấn, cho rằng họ không đủ trí tuệ để hiểu sự sâu sắc bên trong. Nói chung, gã là hạng tiểu nhân hẹp hòi, quân tử như chúng ta không nên lại gần!
Độc Cô Minh nghe xong cũng không biểu tình gì là khinh chê hay hùa theo.
Đó là chuyện của người khác không phải của hắn.
Dù không biết học thuyết của nam tử kia có ra gì hay không nhưng ba chữ “Đại Tung Hoành” thật sự khiến hắn một lần nữa rợn cả da gà, về độ hoành tráng của cái tên xứng đáng đặt chung hàng với mấy thứ học thuyết “Thiên Hạ Cục”, “Thái Bình Thiên” mà hắn đã từng nghe qua.
- Huynh đã đọc qua học thuyết này lần nào chưa?
Độc Cô Minh cất giọng hỏi.
Công Tôn Văn đáp:
- Dĩ nhiên là rồi! Thuyết Đại Tung Hoành của y đề ra ý tưởng về việc phân nhỏ Lạc giới. Thông qua thương thuyết với tứ đạo tự phong gồm quỷ thần ma yêu để đưa bách tính nhân tộc tới nương tựa bọn họ. Từ đó tạo nên một trục “tung hoành” của riêng nhân tộc ở trong tinh không. Đây cũng giống như điều yêu tộc đã thực hiện từ thời xa xưa, giúp cho họ vượt qua biết bao nhiêu lần cấm kỵ, đồng thời thừa hưởng và học hỏi được tinh hoa của những chủng tộc khác. "Chia ra để biến mạnh, tung hợp liên kết, tuy xa mà gần, liền mạch không rời" là bước đầu của học thuyết này…
Độc Cô Minh nghe xong liền gật đầu:
- Nghe cũng hay, tuy rất khó thực hiện nhưng không phải không có đạo lý!
- Hay gì mà hay? Phụ thuộc một mình tiên tộc đã hèn mọn lắm rồi, ngươi muốn chúng ta phân ra để phụ thuộc cả tứ đạo còn lại sao? Rồi biết bao giờ chúng ta mới ngóc đầu lên được? Không thể đem so yêu tộc với nhân tộc vì bọn họ từ lúc chưa phân ra thì đã thuộc vào nhóm chí tôn của tinh không, tộc đàn rất đông và hùng mạnh. Còn nhân tộc chúng ta chưa từng được nghỉ ngơi bất kỳ năm tháng nào, luôn luôn chìm trong khói lửa chiến tranh, ngay cả thời điểm hiện tại cũng bị phân ra làm Lạc giới và cổ nhân giới. Nếu còn tiếp tục phân chia, sợ rằng chẳng bao giờ thống nhất được…
Độc Cô Minh nghe Công Tôn Văn nói vậy thì mỉm cười:
- Nhưng cứ tiếp tục bế quan tọa cảng, phụ thuộc tiên tộc mãi cũng không phải cách hay mà. Nếu tương lai thống nhất nhân tộc, đem tất cả quy về một mối thì cũng phải chịu sự khống chế của tiên tộc. Chi bằng tự tách ra mượn nhờ sức mạnh của tứ tộc còn lại để phát triển. Theo ta nghĩ, với sự phát triển vượt bậc của Lạc giới hiện nay, chắc chắn đã lọt vào tầm ngắm của tứ tộc, khiến cho bọn họ cảm thấy bị uy hiếp. Bọn họ sẽ cho rằng nếu chúng ta cứ kết hợp với tiên tộc như thế này thì một ngày nào đó sẽ khiến cho thế cân bằng của tinh không bị phá vỡ, đàn áp thống trị bọn họ. Vì vậy nếu như nhân tộc chúng ta chia nhỏ ra, chủ động tìm đến họ, họ nhất định sẽ dùng lễ đối đãi, tìm cách đầu tư tài nguyên để tạo ra “đệ nhị, đệ tam, đệ tứ Lạc giới”, nhằm biến những giới này thành đối trọng của Lạc giới phụ thuộc tiên tộc hiện tại! Chỉ có như vậy, thế cân bằng của tinh không mới một lần nữa được hình thành, chẳng ai chiếm được quyền lực quá lớn…
- Nhưng như vậy sẽ rất khó hợp nhất nhân tộc lại!
Công Tôn Văn vẫn không phục.
- Sẽ hợp nhất được, nếu nhân tộc xuất hiện một vị Thiên Đế! Người này sẽ thâu tóm giang sơn nhân tộc về một mối, đưa nhân tộc trở thành chí tôn trong hoàn vũ này!
Giọng nói cất lên không thuộc về Độc Cô Minh mà là đến từ phía sau lưng.
Nam tử áo lục kia chẳng biết từ bao giờ đã đứng phía sau nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Gã tiến lên nhìn Độc Cô Minh bằng ánh mắt lạ thường, ba phần dò xét, bảy phần tán thưởng.
Công Tôn Văn trông thấy ánh mắt này của gã ta thì lập tức run rẩy, truyền âm cho Độc Cô Minh:
- Chạy thôi, đừng để hắn lên cơn điên bắt đầu thuyết giảng học thuyết “Đại Tung Hoành” kia. Trước đây mỗi một lần gã mở miệng ra nói là thông bảy ngày bảy đêm, mặc kệ người đối diện có ý kiến hay nghi vấn gì. Gã cũng không cho người ta có cơ hội cắt ngang hay bỏ đi, rất cực đoan. Nhân lúc gã chưa mở miệng chúng ta mau chạy trước đi!
Dứt lời, y kéo tay Độc Cô Minh rời đi ngay trước mặt nam tử áo lục.
Mà nam tử áo lục chỉ cười nhạt, dường như đã quá quen với điều này, lại một lần nữa xoay người bước ra mạn thuyền, tay cầm vò rượu đưa lên miệng uống, ánh mắt dường như ẩn chứa sự khinh thường với cả thế gian.
Gã khẽ ngâm nga một bài thơ mà Độc Cô Minh rất quen thuộc, đã từng nghe qua lúc ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm.
“Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến ngũ lăng hào kiệt mộ,
Vô hoa vô tửu sừ tác điền…”
—————————————————
Độc Cô Minh trở về bên trong gian phòng của mình, sau khi đóng cửa cài then, đánh thêm mấy đạo phong ấn thô thiển thì mới an tâm chuẩn bị bế quan tu luyện. Trên bàn của hắn có thiếp mời tham dự đấu giá hội sẽ diễn ra vào buổi đêm nhưng hắn không quan tâm lắm, quyết định sẽ tập trung về việc ngưng tụ lại phân thân thứ mười.
Diệu âm phân thân đã bị Hoa Vô Thác phá hủy không có quá nhiều tác dụng với hắn. Hắn cũng đã khắc dấu được đạo vận của nó vào trong linh hồn, giúp tương lai có thể thi triển thần thông liên quan đến nó một cách dễ dàng mặc dù uy lực sẽ yếu hơn trước đây một chút. Vậy nên hiện tại hắn quyết định sẽ hướng đến loại đạo vận khác, có thể sẽ là một loại “đạo vô hình”, cũng tức là “xuất thế gian đạo” để giúp chiến lực mình thăng hoa và biến ảo khó lường nhiều hơn.
- Phong phân thân, hiện!
- Chiến phân thân, hiện!
- Cuồng phân thân, hiện!
- Chân phân thân, hiện!
- Giả phân thân, hiện!
- Tự nhiên phân thân, hiện!
- Kim cổ phân thân, hiện!
- Hạo nhiên phân thân, hiện!
- Trung dung phân thân, hiện!
Tám đạo vô hình, một đạo hữu hình! Đây đã là trạng thái cực mạnh của hắn, chân chính vô địch trong riêng lĩnh vực đạo vận!
Ngoài ra chưa tính tới những dấu ấn đạo vận cũ được khắc ấn vào trong linh hồn như kiếm, đao, hỏa, diệu âm, khinh hành. Không hề phóng đại khi cho rằng Thẩm Yến là người khai sáng con đường đạo vận, nhưng Độc Cô Minh hắn mới chính là người đi xa nhất trên con đường này, vượt qua tất cả tu sĩ cùng thế hệ!
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."