Đây cũng chính là vốn liếng của hắn, giúp hắn trở nên khác biệt với phần đông những tu sĩ khác.
- Chỉ đáng tiếc thân thể quá yếu, không đủ sức chống đỡ lực lượng của mười phân thân xếp chồng lên nhau, bằng không ta sẽ lại càng mạnh hơn nữa!
Độc Cô Minh nhìn chín phân thân trước mặt cất tiếng thở dài.
Kế đến hắn bắt đầu nhắm mắt nhập định, tập trung nhớ lại những ký ức lúc trước, cố gắng lần mò ra một tia cảm ngộ nào đó để tìm kiếm ý cảnh tiếp theo, đưa nó trở thành đạo vận thứ mười của mình.
Không biết là bao lâu, có lẽ là tầm khoảng ba ngày sau. Vì trong lúc mơ màng hắn lại nghe tiếng gọi cửa từ hạ nhân trên thuyền, họ thông cáo cho hắn biết về lần đầu giá hội tiếp theo sẽ diễn ra vào khoảng đêm nay, mong hắn sẽ bỏ chút thời gian tới tham dự.
Dĩ nhiên hắn vẫn tỏ thái độ khá dị biệt, không thèm tham dự dù chỉ một phút, cứ yên vị ở đây tập trung cảm ngộ ra loại ý cảnh thứ mười.
Loại ý cảnh mới này khá mông lung mơ hồ, có lúc hắn tưởng như sắp nắm bắt được thì nó lại nhanh chóng biến mất không để lại chút dấu vết nào, khiến hắn cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Hai mắt vẫn nhắm nghiền, miệng hắn khẽ lẩm bẩm mấy câu nói khó hiểu:
- Kiên định, tinh tấn, bất biến, không thay đổi… điểm chung của nó rốt cuộc là gì? Dường như nếu ngộ ra loại đạo vận thứ mười này, nó sẽ khiến cho linh hồn ta thăng hoa, đạt tới một trình độ khá khó đoán…
Loại ý cảnh này phát sinh khi hắn nhớ lại lúc kiếp thể liên tục bị thiên kiếp hủy diệt ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Khi đó đứng giữa lằn ranh sống và chết, hủy diệt và tân sinh, tinh thần hắn vẫn kiên cường bất biến, dù thiên kiếp có hùng mạnh thế nào cũng không diệt nổi.
“Ở nơi có huyết hà, chỉ cần tâm ta bất tử, thân ta liền bất diệt!”
Câu nói ngày hôm đó một lần nữa vang vọng bên tai hắn, khiến cho hắn nảy sinh bao nghi hoặc.
Rốt cuộc tâm ta bất tử là vì huyết hà, hay là vì chính bản thân ta không muốn từ bỏ?
Ta vì Lưu Tích Quân, quyết không từ bỏ.
Ta vì Trần Mạn Dao, muốn điên cuồng đánh phá ra một tia hy vọng.
Ta vì chấp niệm phải cứu được các nàng, giữ lại những người thân yêu ở bên cạnh, vậy nên không chấp nhận sự diệt vong.
Ta bằng mọi giá phải sống, phải tồn tại, phải tiến lên!
Đây là một loại cố chấp, một sự ương ngạnh, cũng là một sự kiên định tinh tấn vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc hay lui bước.
Đúng là thân thể hắn bất diệt là nhờ huyết hà, nhưng tâm hắn thì không, sở dĩ ngày đó nó làm được như vậy đều là nhờ những chấp niệm kia của hắn.
Theo giọng thì thào cất lên, một loại ý cảnh không tên dần dần thành hình, mặc dù còn cách lúc trở thành đạo vận rất xa nhưng hắn đã nắm bắt được nó, tương lai việc nó trở thành loại đạo vận thứ mười là chuyện tất yếu sẽ xảy ra.
- Nên đặt tên cho nó là gì?
Độc Cô Minh thu công xong ngồi nghĩ ngợi cả nửa ngày song vẫn không nghĩ ra cái tên cho loại đạo vận này. Bất kể dùng cái tên nào thì cũng không lột tả được toàn bộ diệu dụng của nó. Dường như nó là sự tổng hòa lại của tất cả những yếu tố và cảm ngộ vừa rồi của hắn, hóa thành một loại “xuất thế gian đạo” cực kỳ siêu việt.
Muốn ngưng tụ ra phân thân không tên này ắt phải mất rất nhiều thời gian, tuy nhiên hắn tin tưởng thành quả sẽ khiến hắn cực kỳ hài lòng.
- Đợi nó thành hình rồi ta tiếp tục tán đi phong phân thân, hoặc là cho phong phân thân linh trí độc lập, chỉ giữ lại một tia thần niệm để giám sát. Chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục tạo ra càng nhiều phân thân mang theo đại đạo, khắc ấn vào linh hồn của ta. Đến một ngày nào đó, có lẽ không cần đợi đến “vạn đạo dung thân”, “vạn đạo dung hồn” cũng đủ để ta trở thành một tồn tại bất khả tư nghì… Còn giả dụ có cơ duyên hoàn thành cả hai thứ này thì...
Hai con ngươi Độc Cô Minh lóe lên tinh quang kỳ lạ, vẻ thâm thúy trong đáy mắt càng lúc càng đậm.
Con đường tu luyện đã vạch rõ trước mặt hắn, chỉ cần hắn không chết, nhất định sẽ một đường tiến thẳng cho tới khi nào vấn đỉnh.
Đúng lúc này, đột nhiên thương thuyền rung lắc dữ dội, ngay lập tức từ buồng kế bên có tiếng Công Tôn Văn hớt hải chạy sang.
- Độc Cô huynh, huynh mau ra đây có chuyện rất gấp!
Giọng Công Tôn Văn rất gấp gáp, rõ ràng bên ngoài đang phát sinh chuyện gì đó ghê gớm lắm mới khiến y trở nên mất bình tĩnh như vậy.
Mà chẳng những y, ngay tức khắc chưa tới một giây sau thì từ các buồng phòng khác ở bên cạnh cũng truyền tới tiếng la hét ầm ĩ, đi kèm theo đó là âm thanh xoèn xoẹt giống như kiếm đâm chém vào da thịt.
Những âm thanh này vang lên ngày một mãnh liệt, mỗi lần nó đi tới đâu là những tiếng la hét ầm ĩ lại ngưng bặt tới đó, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc. Cả đuôi thuyền nhanh chóng chìm trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề, ngoài tiếng bước chân lộp cộp và mở cửa không ngừng của đám người nào đó ra thì chẳng còn gì nữa.
Công Tôn Văn đã không còn dám ra ngoài kêu gọi Độc Cô Minh.
Lúc này đây y đang trốn vào một góc trong gian phòng của mình, tay cầm trường kiếm thủ thế.
- Lục soát cho ta, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Theo như Gia Cát đại nhân tính toán thì phương vị của “người kia” là đến từ Dư Hải rồi trở về bờ. Một tuần nay cũng chỉ có bốn thương thuyền tới lui trên biển. Chúng ta cứ đem người trên cả bốn chiếc thuyền giết sạch là được!
- Tuân lệnh đường chủ!
- Nhớ động thủ nhanh gọn, dốc toàn lực giết chúng, không được dây dưa kéo dài thời gian!
Công Tôn Văn nghe xong đổ mồ hôi hột. Nghĩ thầm trong lòng cái danh xưng “đường chủ” trong tu luyện giới này rất nhiều, nhưng để mà nói mạnh tới mức dám chặn đầu thương thuyền có chủ cảnh tọa trận để đánh cướp thì chắc chắn chỉ có một – Thất Sát bang.
Thất Sát bang có quy mô rất lớn, bang chúng phủ khắp tam vị diện của Lạc giới.
Cường giả Đạo Đài, Ứng Kiếp của họ nhiều như mây. Ngay cả Đế cảnh tính sơ qua thôi cũng gần ba mươi người. Chủ cảnh là một ẩn số, không ai rõ họ có bao nhiêu cường giả đẳng cấp này, nhưng chắc chắn phải có cũng không ít thì mới đủ sức chống đỡ trước sức ép đến từ phe cánh của Lạc Thần. Còn Kiếp cảnh, mọi người thường đồn rằng cũng có một vị đang tọa trấn ở tổng đài Thất Sát bang, nhờ sự tồn tại của y mới khiến cho hai Kiếp cảnh ở hoàng cung thượng diện không dám xuất thủ bứng đi gốc rễ tổ chức phản loạn này mà để họ tác oai tác quái đến tận ngày hôm nay.
Mà dù có là gì đi chăng nữa, hành động của Thất Sát bang hôm nay là quá mức càn rỡ.
Muốn diệt hết tu sĩ trên bốn chiếc thương thuyền ư?
Đó là gần tám ngàn tu sĩ đủ mọi cảnh giới, ngay cả Chủ cảnh và Đế cảnh cũng có.
Chưa nói tới chuyện phải huy động số nhân thủ áp đảo hoàn toàn thì mới làm được, chỉ tính riêng việc trong số tám ngàn tu sĩ có rất nhiều công tử thế gia, hay thiên kiêu của những thế lực cự đầu thì hành động càn rỡ lần này của họ sẽ khiến cả Lạc giới dậy sóng, dấy lên một cơn thịnh nộ khủng khiếp chưa từng có kể từ khi Lạc giới được thành lập.
Vì cái gì mà họ lại điên cuồng bất chấp đến vậy?
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, rốt cuộc bọn họ đang nhắm tới ai?
Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Công Tôn Văn nhưng vẫn không thể lấn áp nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm tâm trí y.
Tiếng bước chân, tiếng mở cửa và âm thanh kiếm đâm xoàn xoạt vang lên mỗi lúc một gần, chứng tỏ đám người Thất Sát bang đã sắp giết tới chỗ y rồi.
Trái tim Công Tôn Văn giật liên hồi, kêu thịch, thịch, thịch như đang hòa cùng những tiếng bước chân kia.
Y nuốt nước bọt ừng ực vì quá căng thẳng, đến mức khiến cho cổ họng trở nên khô ran rồi đau nhói.
Khoảnh khắc những tiếng bước chân kia dừng lại trước cửa buồng phòng của y, y cũng đình chỉ hẳn hô hấp, tu vi Tiên Thai cảnh áp súc đến cực điểm, toàn thân run rẩy liên tục vì hồi hộp.
Sự tĩnh lặng đến ghê người này kéo dài trong ba nhịp thở, nhưng chỉ phút giây ngắn ngủi như vậy cũng khiến cho Công Tôn Văn có cảm tưởng như mấy trăm năm.
Bụp!
Âm thanh đặt tay lên cánh cửa buồng phòng đã vang lên khiến Công Tôn Văn lạnh toát cả sống lưng, mặt mày trắng bệch như xác chết vì sợ hãi.
Sau cùng thứ gì đến cũng phải đến, cánh cửa bật tung ra, quả nhiên phía sau cánh cửa là một thân ảnh màu trắng tỏa ra hàn khí lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm không tan.
Khoảnh khắc người này vừa hiện thân, Công Tôn Văn liền thét dài một tiếng rồi nhắm trường kiếm đâm thẳng vào tim hắn một nhát chí tử.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."