- Chết cho ta!
Công Tôn Văn thét lớn, trường kiếm như lưu tinh đâm tới.
Kiếm của y đã nhanh nhưng không ngờ hai ngón tay phải của kẻ áo trắng kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đưa lên kẹp chặt mũi kiếm chỉ còn cách tim mình chừng một tấc lại.
Mặc dù đây chỉ là hai ngón tay thôi nhưng lại cứng chắc còn hơn cả gọng kìm, dù Công Tôn Văn có cố dùng hết sức vùng vẫy cũng không tài nào rút kiếm ra được.
- Bình tĩnh lại, ta là Độc Cô Minh!
Kẻ áo trắng lên tiếng.
Hắn đúng là Độc Cô Minh, nhưng làm sao hắn lại xuất hiện sau cánh cửa, khi mà đám người của Thất Sát bang rõ ràng cũng vừa dừng bước tại đây được kia chứ?
- Ngươi, ngươi…
Công Tôn Văn lắp bắp, nhưng kịp đưa ra câu hỏi thì đã nghe Độc Cô Minh lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía ngoài khoang thuyền với vẻ dè chừng:
- Nơi này không tiện ở lâu, ta vừa ra ngoài thám thính xong. Vị Chủ cảnh và Đế cảnh của thương thuyền đang ác chiến với rất nhiều cường giả ở cách đây rất xa. Hiện tại xung quanh thương thuyền đang bị bao vây bởi gần năm ngàn tu sĩ, Ứng Kiếp thôi cũng có tới gần trăm người. Bọn họ quyết tâm muốn diệt sát tất cả những kẻ có mặt trên thương thuyền. Những tu sĩ mạnh nhất đang điên cuồng vùng vẫy chém giết với những tu sĩ thần bí này, chúng ta mau nhân dịp hỗn loạn rời khỏi đây thôi!
- Được!
Công Tôn Văn hiểu tình hình nguy cấp nên không hỏi nhiều nữa, lập tức cùng Độc Cô Minh rời khỏi buồng phòng. Nhưng vì động tác của y quá mức lóng ngóng và chậm chạp nên bị Độc Cô Minh túm luôn vai áo xách đi cho nhanh.
Đến lúc ra ngoài khoang thuyền rồi Công Tôn Văn mới được chứng kiến một cảnh tượng kinh người.
Dọc theo khoang thuyền hiện tại là một loạt những tên sát thủ đang đứng dày đặc nơi lối đi. Bọn chúng dừng lại trước buồng phòng của Công Tôn Văn, thần sắc kẻ nào cũng hung ác vô bì, tay nắm chặt binh khí sáng loáng.
Tuy nhiên hơi thở của chúng đã đứt đoạn từ lâu, rõ ràng đã bị hạ sát bởi một phương thức thần bí nào đó, khiến cho chúng ngay cả lúc mất mạng rồi vẫn không hề ý thức được việc mình bị giết.
- Đây… đây là….
Công Tôn Văn sợ hãi nhìn sang Độc Cô Minh, miệng lại lắp bắp nói không nên lời. Ánh mắt này của y như muốn hỏi xem có phải hắn làm ra chuyện kinh khủng này không.
- Ta cũng không rõ, lúc nghe thấy huynh gọi ta, ta mở cửa ra đã thấy chúng "chết đứng" như vậy rồi!
Độc Cô Minh lãnh đạm nói.
Tất nhiên đây là hắn nói dối.
Tay hắn nắm vai áo Công Tôn Văn, chân đạp mạnh một cái, lập tức cả hai lao thẳng ra bên ngoài thương thuyền.
Khoảnh khắc hắn vừa rời đi xong, từ thất khiếu của những cái xác “chết đứng” kia bỗng xuất hiện một làn khói xám mờ nhạt tuôn ra sau đó ngưng tụ lại hóa thành hình dáng một “Độc Cô Minh” thứ hai.
“Độc Cô Minh” áo xám này nhìn bản thân từ trên xuống dưới một lượt rồi gật gù đánh giá:
- Không tệ! Giả phân thân mặc dù không có lực sát thương chân chính nhưng lại có năng lực sử dụng huyễn thuật, mộng cảnh đến trình độ đăng phong tạo cực. Đến độ khiến cho đối phương khi bị giết trong mộng cảnh thì thân thể bên ngoài cũng tự đoạn khí mà chết vì nhầm tưởng rằng mình đã chết thật.
Thân chết, tâm sống thì vẫn sống.
Đây là trường hợp giống như Thiên Long Thần và Trảm Long Nhân, duy trì linh hồn bất diệt mặc dù thân thể đã chết từ lâu. Họ lưu linh hồn này lại nhân gian, chờ ngày đoạt xá thân thể mới.
Còn trường hợp thân sống, tâm chết thì chính thức chết hẳn, không còn bất kỳ cách nào để cứu vãn. Bởi vì linh hồn vì đã bị xóa đi ý thức nên cũng tan rã hoàn toàn, tiến nhập vào hư vô luân hồi, không còn có thể trở lại nhân gian được nữa. Thân thể dù cho bừng bừng sinh cơ nhưng không có linh hồn chủ đạo thì cũng chẳng khác nào rắn mất đầu, rồi từ từ cũng sẽ chết dần chết mòn.
Giả phân thân chính là sở hữu năng lực tạo ra mộng cảnh hư ảo khiến đối phương đắm chìm vào. Trong mộng cảnh hắn chính là chúa tể, có thể làm tất cả mọi thứ hắn thích. Nếu đạo tâm đối phương không đủ vững vàng, hoặc không nhận ra mình đang chìm trong mộng cảnh thì khi bị Độc Cô Minh giết chết tại đây, tâm họ cũng sẽ chết theo, linh hồn tự động tan rã theo bản năng, dẫn đến thân thể cũng mất dần sức sống.
Giả phân thân sau khi dò xét trên người đám tu sĩ này hồi lâu thì liền phát hiện ra trên người chúng vậy mà lại có rất nhiều thuốc nổ. Rõ ràng mục đích từ khi chúng đến đây đã là quyết tử, không đánh lại lập tức tự bạo, kèm theo lượng thuốc nổ cực lớn mỗi người đem theo sẽ tạo thành một trận bạo tạc khủng khiếp đủ sức khiến cả một vùng biển này bị lật tung lên.
- Vì cái gì cơ chứ? Nếu như năm ngàn người cùng chung suy nghĩ quyết tử như vậy, rõ ràng là một đại thủ bút mà không phải thế lực nào cũng trả giá nổi… Theo như đối thoại của bọn chúng trước đây, dường như bọn chúng đang tìm giết một kẻ nào đó…
Giả phân thân nheo mắt, sau khi nghĩ miên man một hồi nhưng không có đáp án thì liền hóa thành làn khói xám bay theo hướng của bản thể, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp rồi dung hợp lại thành một.
Lúc này đây ở phía bên ngoài thương thuyền đang xảy ra một cuộc đại chiến quy mô rất lớn giữa gần hai ngàn tu sĩ trên thuyền và năm ngàn tu sĩ thần bí kia.
Hai bên sát phạt nhau cực kỳ hung tàn, nhất là đám tu sĩ thần bí, đánh không lại liền tự bạo, kéo theo rất nhiều tu sĩ chết chung. Dưới ánh trăng vằng vặc, mặt biển xanh biếc dường như đã bị nhiễm bởi một màu đỏ máu cực kỳ tà dị.
Mùi tanh tưởi nồng đậm bốc lên cao, máu của những kẻ ngã xuống thấm đẫm cả mặt biển, thu hút rất nhiều cổ thú cường đại dưới đáy biển tìm đến nơi này.
- Giết!
Đám tu sĩ thần bí hét lớn, hai mắt ai nấy đỏ ngầu, đồng loạt lao lên.
Tuy bọn họ quần chiến với quy mô lớn nhưng khoảng cách và nhiệm vụ giữa các tốp được duy trì rất nghiêm cẩn, chẳng khác nào một quân đội thật sự.
Công Tôn Văn kinh hô:
- Đây chẳng phải là Dạ Toả Thập Sát trận của quân đội Lạc giới sao? Ta từng có dịp đọc qua mô tả về trận pháp này trong cuốn Lạc Dã Chi Loạn. Nó là do Bắc Bình vương của hạ diện sáng tạo nên, từng được Tiêu thái sư hết sức tán thưởng. Yêu cầu thi trận hết sức ngặt nghèo, đòi hỏi binh linh phải hiểu nhau tới từng chi tiết nhỏ. Muốn được như vậy, nghe đồn rằng binh lính dưới trướng của Bắc Bình vương đã phải ăn ở và tập luyện với nhau suốt ba mươi năm ròng rã. Người của Thất Sát bang làm sao thực hiện được nó kia chứ?
Lời của y khiến gương mặt Độc Cô Minh trở nên âm trầm hẳn. Nếu binh lính triều đình mạo danh Thất Sát bang đến giết người, vậy sự việc hẳn phải rất nghiêm trọng.
Chẳng những vậy, năm ngàn binh lính này còn chấp nhận hy sinh tính mạng, trở thành tử sĩ. Chứng tỏ người họ muốn giết có tầm quan trọng lớn hơn một đội quân rất nhiều. Thậm chí, có lẽ đủ sức uy hiếp tới hoàng thất!
- Chẳng lẽ là vì sự xuất hiện của ta! Nhưng làm sao bọn họ biết được ta đã tới cơ chứ? Nếu bọn họ có phương pháp để thực hiện chuyện này mà còn muốn giết ta, ngày tháng sau này ở Lạc giới có lẽ sẽ không được yên bình rồi...
Độc Cô Minh thầm nghĩ, trong lúc quan sát bốn phía, hắn vô tình liếc mắt tới một góc mạn thuyền ở phía tây. Nơi đó có một nam tử áo lục đang nằm thoi thóp, trên ngực trúng phải ba vết thương do kiếm tạo thành cực kỳ trí mạng.
Đây chính là tác giả của học thuyết Đại Tung Hoành mà hắn từng gặp lúc chiều, cũng là tiểu nhân trong lời nói của Công Tôn Văn.
Mà tên thư sinh lúc này cũng đã phát hiện ra nam tử áo lục, cất giọng kinh hô:
- Đường Nguyên! Độc Cô huynh đệ, mau cứu gã!
Công Tôn Văn bình thường như nước với lửa với Đường Nguyên, nhưng lúc hoạn nạn không ngờ lại chủ động đề nghị cứu mệnh gã, rõ ràng tâm tính cực kỳ tốt.
Độc Cô Minh làm theo, thi triển Bách Bộ Hồng Trần thuấn di tới dùng tay còn lại nắm vai Đường Nguyên nhấc bổng gã lên.
Mặc dù tiếp xúc không lâu nhưng học thuyết Đại Tung Hoành kia thực sự làm hắn cảm thấy rất thú vị. Công bằng mà nói, Đường Nguyên có tài năng thực sự, chỉ là chưa tìm được đất dụng võ. Nếu để gã yểu mệnh chết đi sớm như vậy thì đúng là điều đáng tiếc.
"Chỉ cần không bỏ cuộc, mọi thứ đều có thể cải biến...";"Không có hy vọng, ta sẽ tự sáng tạo ra hy vọng!";"Độc Cô Minh ta, chính là muốn đi tìm chết đây..."